Sếp Ở Cạnh Nhà - Chương 3
10
Một tiếng sau, tôi thoả mãn vỗ bụng cái “bốp”.
Thẩm Dịch vừa ăn vừa cười, trông có vẻ rất vui.
Tôi đắc ý hỏi: “Thế nào? Tay nghề của tôi có phải ngon cực không?”
Thẩm Dịch không nhìn thẳng vào mắt tôi, chỉ khẽ gật đầu với biên độ cực nhỏ: “Cũng được.”
Tôi ngồi đếm ngón tay, “cũng được” trong miệng sếp thì chắc chắn là cực kỳ ngon rồi.
Vậy thì tôi phải dày mặt mà nhận lời khen này mới được!
Tôi cười toe: “Làm sếp hài lòng là hạnh phúc lớn nhất đời tôi!”
Vừa dứt lời, nét mặt Thẩm Dịch bỗng trở nên lúng túng rõ rệt.
Tôi cũng chẳng để tâm, đứng dậy dọn dẹp: “Vậy để tôi dọn bàn nha?”
Đang định dọn thì bất ngờ bị ai đó giữ tay lại.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Dịch đã lặng lẽ đeo cái tạp dề mà tôi vừa tháo ra để bên cạnh.
Tai hơi đỏ lên, nói khẽ: “…Em nấu cơm vất vả rồi, để tôi rửa bát cho.”
Tôi: !?!?
Sếp mà đi rửa bát?
Cái này có còn là chuyện mà một nhân viên gương mẫu nên để xảy ra không?
Tôi vội kéo tay hắn lại: “Không được đâu sếp ơi, tay anh là để ký văn bản, chứ đâu phải để cầm miếng giẻ rửa bát!”
Thẩm Dịch nhìn tôi như thể bị tổn thương: “Ai nói tay tôi chỉ để ký văn bản?”
“À… không phải ý đó…” Tôi ngớ người.
Nhân lúc tôi còn ngơ, hắn đã xách bát đi tới bồn rửa.
Vừa mở vòi nước, vừa nhỏ giọng lầm bầm: “Tôi là kiểu mười việc đều biết làm, rửa bát cũng là một trong số đó.”
Tôi đứng một bên, định phụ anh rửa chung.
Động tác trên tay Thẩm Dịch dừng lại, hắn quay sang, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi vẫn còn giữ một phần sự kính nể dành cho sếp, nên không dám làm liều: “Sao vậy sếp?”
“Diệp Chanh.” Hắn gọi thẳng tên tôi, giọng trầm xuống.
Tôi lập tức căng thẳng.
Xong rồi, không lẽ anh ấy giận thật?
A a a, tôi chỉ là không muốn để sếp phải rửa bát thôi mà!
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Dịch lại dùng giọng điệu cực kỳ đáng thương: “Tôi rửa bát cho em rồi, sau này có thể cho tôi tới nhà ăn ké cơm nữa không?”
Hả???
Anh ấy đang nói cái gì?
Là đang muốn thiết lập quan hệ hợp tác lâu dài sao?
Khi tôi còn đang ngơ ngác, Thẩm Dịch lại nhỏ giọng nói tiếp: “Không được cũng không sao đâu.”
Tôi vội xua tay lia lịa: “Đương nhiên là được chứ!”
Thẩm Dịch bật cười: “Thật không đó?”
“Tôi nói rồi thì còn giả được chắc?”
Thế là, tôi với sếp… một cách mơ hồ, không hiểu sao lại trở thành “bạn ăn cơm”.
Tôi nấu cơm, anh ấy rửa bát, cái kiểu bạn ăn cơm như vậy đó.
Tuy nhiên, sao càng nghĩ tôi lại càng thấy… có gì đó hơi kỳ kỳ?
11
Thẩm Dịch nói để thể hiện thành ý, anh nguyện ý mỗi ngày đưa đón tôi đi làm.
Chuyện tốt như vậy, tôi có thể từ chối được sao?
Dĩ nhiên là không rồi.
Vừa tiết kiệm được tiền tàu điện, lại không phải dậy sớm cực khổ—quá lời luôn.
Chỉ là từ khi tôi bước ra từ chiếc Bentley của Thẩm Dịch, liền vinh quang nhận về cả đống ánh mắt kinh ngạc.
Ơ thôi xong, thôi xong.
Tuy bản thân tôi ngay thẳng không sợ điều tiếng, nhưng chuyện này nói sao cũng nên tránh dị nghị một chút thì hơn.
Thế là tôi thương lượng với Thẩm Dịch: “Sếp ơi, từ giờ anh thả tôi xuống ở ngã tư đầu tiên nhé?”
Hắn không chút khách khí từ chối: “Phiền lắm.”
Tôi:…
Thôi được, sếp là lớn nhất, anh nói sao thì tôi nghe vậy.
Tới công ty, chị Lý lại xáp tới, mặt đầy thần bí: “Chanh à, gì thế này? Nhanh vậy đã tóm được ông chủ rồi hả?”
Tôi xấu hổ không thôi, nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định thành thật: “Không có, chỉ là tiện đường nên sếp cho quá giang thôi.”
Chị Lý lập tức tụt hứng phân nửa, thở dài: “Haiz, ông chủ nhà mình đúng là tốt với nhân viên thật.”
Ừm, đúng là rất tốt, hí hí.
Tôi với Thẩm Dịch cứ thế duy trì mối quan hệ “hợp tác”—lấy lợi ích đôi bên làm mục tiêu chính.
Trong đó, người vui nhất chính là tôi.
Vì Thẩm Dịch còn trả tiền nguyên liệu nấu ăn cho tôi, Nên tôi có cơ hội mua những nguyên liệu mà trước đây tiếc tiền không dám mua.
Nào là tôm hùm Úc, thịt bò Kobe…
Làm hết luôn!
Đồ ăn của sếp, đương nhiên phải là loại tốt nhất!
Dĩ nhiên, tôi chỉ là tiện thể hưởng ké ánh sáng sếp mà thôi.
“Sếp, tối nay muốn ăn gì? Em thấy dạo này thịt bò hơi hot…”
Thẩm Dịch chống cùi chỏ lên bàn, cười cười: “Tùy em.”
Tôi đắc ý lên kế hoạch: “Được luôn, vậy tối nay làm bò cay kiểu Tứ Xuyên nha!”
Nhưng khi tôi vừa ra khỏi văn phòng, lại bất ngờ đụng trúng một người ngoài cửa.
Tiểu Lị.
Ngoài chị Lý ra, cô nàng này chính là cái loa phát thanh nổi tiếng của công ty.
Giờ phút này, cô ấy đang đứng trước cửa văn phòng mở toang, vẻ mặt sốc tới mức như sắp nổ tung.
Trời ơi!
Cô ấy tới từ lúc nào vậy?
Có nghe thấy tôi với Thẩm Dịch nói chuyện không?
Không lẽ… nghe hết rồi?
Cứu tôi với!!!
Tiểu Lị nhìn tôi, rồi lại nhìn Thẩm Dịch, mặt mũi phức tạp, xong cái quay người chạy mất dạng như tia chớp: “Em không biết gì hết nha!”
Xong rồi, chết tôi rồi.
Không đúng, tôi sợ cái gì?
Lòng ngay dạ thẳng, việc gì phải lo!
12
Tôi không ngừng tự nhủ với bản thân: Mình đường đường chính chính, không việc gì phải sợ!
Sau đó tôi hiên ngang trở về nhà, hiên ngang bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Mới vừa mở cửa ra, tôi choáng váng.
Nhà tôi… bị “thuỷ xâm” rồi?
Từ cửa vào đến tận trong, sàn nhà đầy nước, tích thành từng vũng.
Tôi chạy vào xem thì phát hiện vòi nước trong nhà vệ sinh bị bung, nước phun tung tóe như suối phun giữa phòng.
Nhìn tình trạng này, chắc mới xảy ra chưa lâu.
Tôi vội lấy giẻ lau để ngăn nước, nhưng nước phun mạnh quá, giẻ chưa kịp bịt kín thì đã bị bắn bung ra rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp cảnh như vậy, hoảng loạn không biết làm gì, gần như muốn bật khóc.
Nhưng đúng lúc này, hình ảnh hiện lên trong đầu tôi lại là… Thẩm Dịch.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi vội vàng chạy sang gõ cửa nhà bên cạnh.
Thấy thảm cảnh trong nhà vệ sinh, Thẩm Dịch cũng ngớ người.
“Cái này…”
Tôi lo lắng hỏi: “Anh có cách nào chặn lại không? Nhà tôi không có ai giúp hết.”
Thẩm Dịch trầm ngâm một lát, rồi xắn tay áo xông thẳng vào giữa cái đài phun nước đó.
Tôi nhìn bóng lưng anh ấy đầy cảm kích, cảm thấy hình tượng sếp lúc này… đúng là cao lớn khác thường.
Anh lấy đồ nghề, lấy giẻ lau, sau một trận chiến đấu cam go, cuối cùng cũng khống chế được vòi nước đang điên cuồng phun trào.
Chiếc sơ mi trắng của Thẩm Dịch bị nước làm ướt nhẹp, dính sát vào người, lộ rõ đường nét cơ bắp bên trong, Ẩn hiện mơ hồ.
Tôi biết không nên nhìn, nhưng mà…
Cái thị giác này còn mãnh liệt hơn cả lúc anh không mặc áo nữa…
Thấy tôi cứ đơ người nhìn chằm chằm, Thẩm Dịch hình như cũng nhận ra tình trạng của bản thân—trông y như không mặc gì cả.
13
Tai Thẩm Dịch đỏ bừng: “Em… em đừng nhìn nữa…”
Tôi ngu ngơ gật đầu lia lịa.
Rồi bỗng thấy sống mũi nóng lên, có chất lỏng gì đó chảy từ dưới mũi xuống…
!?
Tôi không dám tin, đưa tay lên sờ thử.
Máu mũi đỏ tươi nằm chình ình trong lòng bàn tay, như đang công khai tuyên bố với cả thế giới: Diệp Chanh chính là một con sắc nữ.
Biểu cảm của Thẩm Dịch cũng trở nên vô cùng… đặc sắc.
Tai anh đỏ đến mức như sắp rỉ máu.
Không dám nhìn tôi, anh quay mặt đi, lấy tay che lên: “Em… chảy máu mũi kìa…”
Tôi muốn khóc mà không có nước mắt.
Lúng túng vội lao vào phòng tắm, bật vòi nước tính súc rửa nhanh cho tỉnh.
Kết quả, cái vòi nước chết tiệt ấy lại nổ tung!
Nước xối thẳng vào mặt tôi như vòi cứu hỏa.
Cả căn phòng vang vọng tiếng tôi tru lên như heo bị chọc tiết.
Hiện trường lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn.
Nước, máu mũi, một người đàn ông ướt nhẹp, một cô gái lúng túng.
Ha ha, mấy yếu tố đặc sắc thế này gom lại đủ để quay phim truyền hình luôn rồi.
Cuối cùng, Thẩm Dịch người ướt như chuột lột, mới một lần nữa chặn được vòi nước.
Anh thở hổn hển: “Gọi thợ nước đến làm lại đường ống đi.”
Tôi ngửa mặt lên trời mà thút thít: “Nghe anh hết…”