Sếp Ở Cạnh Nhà - Chương 1
1
Lúc ra mở cửa, tôi quê xệ như chó cụp đuôi.
Vì chuyện kiểu này thật ra… không phải lần đầu xảy ra.
Chẳng qua trước đó tôi cứ tưởng loa bị hỏng nên cắt kết nối Bluetooth luôn.
Không hiểu hôm nay dây thần kinh nào chập mạch, nhất quyết muốn đấu với cái loa một trận sống còn.
Kết quả… anh bên cạnh nhà tới tìm tôi luôn.
“Lần đầu là nghe âm thanh cảnh hôn. Lần thứ hai là đoạn clip gợi cảm. Hôm nay cô xem thẳng luôn cái thể loại “chiến đấu hoang dã” kia?”
Tôi chỉ biết gật đầu lia lịa, không dám nói gì.
Vì đúng là vừa khéo tới đoạn nam nữ chính cưới nhau rồi động phòng, tôi mới nôn nóng mở to âm lượng…
Thế là hay rồi, giờ thì anh bên cạnh nhà đã biết tôi nửa đêm coi cảnh hôn nhau, rồi còn xem phim hơi nặng đô chút nữa.
Quan trọng là hắn còn đẹp trai nữa.
Như vậy thì một thiếu nữ xinh đẹp như tôi còn mặt mũi nào nữa chứ.
Nhưng sao trước giờ tôi không phát hiện hắn đẹp trai dữ vậy?
Tôi vẫn cố gắng giải thích: “Thật ra tôi chỉ đang xem phim thôi…”
Hắn đứng dựa vào khung cửa: “Vậy gu của cô cũng lạ ghê đó.”
Tôi càng muốn độn thổ.
Hắn sẽ không nghĩ tôi là kẻ biến thái chứ?
“Lần sau xem phim thì làm ơn kiểm tra lại Bluetooth nhà cô đi.”
Hắn nhấn mạnh hai chữ “xem phim”, âm cuối kéo dài ra, nghe mà thấy đầy ẩn ý.
“Nhất định, nhất định rồi.” Tôi tự biết mình sai, cũng không dám cãi gì thêm.
Lúc đó hắn mới chịu rút lui.
Tiễn hắn về rồi, tôi mới ngơ ngác nhận ra: nói vậy thì loa nhà hắn đã kết nối với iPad của tôi không biết bao nhiêu lần rồi?
Vậy sao hắn không nói với tôi một câu chứ!
Có khi nào hắn cố tình muốn nghe cùng tôi không?
2
Tôi cảm thấy iPad của mình và loa nhà anh bên cạnh chắc có duyên phận đặc biệt gì đó.
Buổi tối, tôi lại hí hửng chuẩn bị xem phim, mà vẫn không nghe tiếng gì cả.
Tôi leo ra ban công, hét sang bên kia: “Anh ơi, loa nhà anh có kêu không vậy?”
Kết quả là hắn vai trần xuất hiện ngoài ban công, tóc còn nhỏ nước tong tỏng.
Tôi vô thức nhìn xuống dưới.
Úi, cơ ngực rắn chắc quá trời, cơ bụng sáu múi rõ nét…
Không kiềm được mà suýt chảy nước mắt cảm động.
“Nhìn cái gì vậy?”
Nghe thấy tiếng hắn, tôi mới giật mình hoàn hồn.
“Tôi nói là, Bluetooth chắc lại kết nối nhầm với loa nhà anh rồi.”
Hắn liếc tôi đầy khó chịu: “Thì cô cắt nó đi cho xong chuyện?”
“Tôi nghĩ… hay là anh kiểm tra lại thử coi…” Tôi chột dạ mở miệng.
“Vì hình như nó vẫn chưa hề kết nối với loa của tôi.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, quay người đi thẳng.
Lạnh lùng thật, lạnh đến mức tôi thấy đau lòng.
Sau đó nghe tiếng gõ cửa.
Tôi mừng rỡ chạy ra mở liền.
Anh vẫn không mặc áo, bước vào phòng xong liếc nhìn căn phòng bừa bộn của tôi, cau mày lại.
Tôi vội vàng lấy thân hình nhỏ nhắn che đống bừa bãi, còn tranh thủ nhét rác vào mấy cái khe.
Hắn ngồi xổm trước cái loa kiểm tra cẩn thận, rồi kết luận: “Loa của cô chưa bật.”
Ờ, tôi quên không bật loa của mình.
“Hóa ra là vậy hả, ha ha, ha ha…” Tôi ôm cái iPad giữa phòng khách, cười xấu hổ.
Hắn “hừ” một tiếng, xoay người chuẩn bị đi, thì bị một món đồ không rõ vướng phải dưới chân.
Rồi tôi trơ mắt nhìn hắn ngã nhào vào lòng mình.
A, cái này gọi là lao vào vòng tay người ta hả?
3
“Chị đại, cô có đúng là con gái không đó?”
Thẩm Dịch nghiến răng nghiến lợi.
Thật ra cũng không trách hắn nói thế, chỉ là lúc hắn ngã nhào qua, tôi kịp thời đưa tay ra đỡ.
Nhưng xui xẻo là không đỡ trọn vẹn.
Thế là tay tôi đặt lên ngực hắn.
Cơ ngực của hắn rắn chắc quá, căng thật.
Cảm giác chạm vào cũng khá tuyệt.
Tôi không nhịn được bóp nhẹ một cái, còn vô tình sờ luôn cả cơ bụng.
Đúng là đáng để tôn trọng thật.
“Anh ơi, tôi không phải chị đại gì đâu.”
Tôi rất nghiêm túc nói với hắn,
“Với lại, cơ bắp của anh tập ngon phết.”
Hắn mặt đen như đáy nồi, đứng dậy luôn.
Sau đó tôi mới biết anh tên Thẩm Dịch, tôi cũng thoải mái nói cho anh biết tôi tên Diệp Chanh.
Thẩm Dịch đá cái món đồ làm hắn vấp lúc nãy.
Cục sạc nhỏ bé lăn một vòng trên sàn nhà.
“Chị đại, hay là cô thuê một cô giúp việc đi?”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Nghe anh hết!”
Có vẻ Thẩm Dịch không quá muốn nói chuyện với tôi.
Hắn đi rồi, tôi nằm trên ghế sofa một mình, đầu óc bay xa.
Không phải, thật sự không phải đang nghĩ đến cơ bắp của hắn. Cũng không phải đang hồi tưởng cảm giác lúc đó.
Tối hôm đó tôi còn mơ một giấc mộng rất đẹp.
Còn mơ thấy gì thì… không tiện kể đâu.
Sáng hôm sau lúc bò dậy, suýt chút nữa thì trễ giờ làm.
Hôm nay là ngày đầu tiên ông chủ mới đến, không thể để lại ấn tượng xấu.
Dưới lầu còn gặp Thẩm Dịch đang mua cà phê, nhưng lúc đó tôi đang vội nên không kịp chào hỏi gì.
Sau đó tôi vào công ty trong trạng thái tỉnh táo, lén lút chui vào chỗ làm.
Nếu, tôi nói là nếu.
Nếu lúc đó tôi biết Thẩm Dịch chính là ông chủ mới của tôi, thì có cho tôi mười cái lá gan tôi cũng không dám chiếm tiện nghi của anh ta.
4
Tôi nhìn Thẩm Dịch ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Họ chỉ nói con trai ông chủ sẽ đến tiếp quản, có nói là con trai ông chủ lại chính là anh hàng xóm của tôi đâu.
Còn chết ở chỗ, tôi lại chính là trợ lý của anh ấy.
Lúc này anh đang chậm rãi lật xem hồ sơ của nhân viên cấp dưới.
…Không biết trong đó có phần của tôi không.
Xuyên qua tấm kính, tôi cẩn thận quan sát từng biểu cảm nhỏ trên mặt anh.
Ánh mắt anh rất điềm tĩnh.
Mí mắt hơi sụp xuống một chút.
Chân mày hơi nhíu lại.
……
“Chanh, sao em còn chưa vào báo danh?” Tôi đang nhìn say mê, chị Lý đi tới, vẻ mặt khó hiểu.
Cứu mạng.
“À, phải vào báo danh hả?” Tôi giả ngu.
Chị Lý liếc tôi một cái, rồi thần bí ghé sát lại: “Đừng có giả vờ, ông chủ mới vừa đẹp trai vừa là con nhà giàu, em không động lòng sao?”
Tôi cười gượng hai tiếng.
Vừa quay đầu lại thì đụng ngay ánh mắt Thẩm Dịch, anh còn ngoắc tay gọi tôi.
“Thấy chưa, ông chủ mới gọi em kìa.”
Chị Lý đẩy tôi đi, còn ra hiệu liên tục.
Tôi chỉ đành căng da mặt mà bước vào: “Ha ha… chào Thẩm tổng, trùng hợp ghê.”
Thẩm Dịch đặt tài liệu trong tay xuống: “Đúng là trùng hợp. Từ giờ cô là trợ lý của tôi? Diệp Chanh?”
Tôi giật mình: “Dạ đúng, thưa sếp.”
“Sếp tìm em có việc gì sao?” Sợ anh nhắc đến mấy chuyện xấu hổ kia, tôi vội vàng đổi chủ đề.
“Không có việc thì không được tìm cô hả?” Anh nhìn chằm chằm tôi.
Tôi đứng đơ tại chỗ: “Dĩ nhiên là được.”
Thẩm Dịch khẽ cười: “Tôi cũng không phải loại sếp vô lương tâm đâu.”
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Tìm em chắc chắn là có việc. Ra ngoài mua cho tôi ly cà phê. Chỗ quảng trường Thời Đại, tiệm ‘Đảo Gian Nhớ’, cà phê thủ công, không đường không sữa, nhưng vị không được quá đắng, nhiệt độ vừa phải 45℃, tốt nhất là đựng trong ly nhựa sinh học, tôi không thích ly giấy.”
Tôi hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Anh chắc chắn không phải kiểu sếp vô lương tâm hả?
Chợt nhớ tới sáng nay thấy anh mua cà phê dưới lầu.
“Anh sáng nay mua cà phê dưới chung cư rồi mà?”
Thẩm Dịch nhìn tôi chăm chú, không nói gì.
Nhưng tôi cảm nhận được rõ, ánh mắt anh… nóng quá trời.
“Vì sếp đi mua cà phê, tôi sống chết cũng không từ!” Không dám nói thêm gì nữa, tôi vội vã ôm quyền lao ra ngoài.
5
Từ công ty đến quảng trường Thời Đại cũng mất tầm nửa tiếng chạy xe.
Để đảm bảo cà phê đúng chuẩn 45℃ như Thẩm Dịch yêu cầu, tôi còn phải bắt taxi mang về.
Kết quả là tôi cung kính đưa ly cà phê tới trước mặt hắn, vậy mà hắn chỉ liếc qua, không thèm đụng vào: “Để đó đi.”
“Dạ, sếp.”
Tôi vừa định quay người rời đi, hắn lại mở miệng: “Đi lấy lại toàn bộ hồ sơ thành tích ba năm gần đây của phòng kinh doanh, sắp xếp lại một lần nữa.”
Thẩm Dịch đưa cho tôi cả một đống tài liệu: “Mấy cái này cũ quá rồi. Muộn nhất là sáng mai tôi muốn xem.”
Bên ngoài tôi cười tươi như hoa, nhưng trong lòng thì chửi không ngừng.
Hắn có biết phòng kinh doanh có bao nhiêu người không?
Hơn cả trăm!
Mà đã nhận nhiệm vụ sửa đống tài liệu này thì kiểu gì tôi cũng phải thức khuya tăng ca.
À không, tôi rút lại lời—không phải kiểu gì, mà là chắc chắn luôn.
Tối hôm đó.
Quả nhiên như tôi đoán, không ngoài dự kiến, tôi phải tăng ca.
Tôi nhìn quanh, mọi người trong công ty lần lượt rời khỏi chỗ làm, chỉ còn tôi ngồi đây đau khổ sắp xếp đến phần tài liệu thứ 73.
Vài đồng nghiệp quen biết lúc rời đi còn đặc biệt chạy tới cổ vũ tôi một câu “Cố lên”.
Tôi không biết đã trôi qua bao lâu.
Trên bàn tôi xuất hiện một cái bóng.
Tôi không biết lại là ai tới hóng chuyện nữa, bực mình vẫy tay: “Biết rồi, đừng nói cố lên nữa.”
Bóng người kia khựng lại một chút.
“Đứng đó làm gì, tan làm rồi thì về lẹ đi.”
Bóng kia lại lắc nhẹ lần nữa.
Tôi cáu đến mức suýt sùi bọt mép, ngẩng đầu lên nhìn.
Thẩm Dịch đang đứng đó, tay đút túi, cúi mắt nhìn tôi.
“Ờ… sếp.”
Khóe môi Thẩm Dịch cong cong, như thể đang tận hưởng cái cảnh tôi khốn khổ thế này lắm.
“Cố lên.”
Hai chữ đó, từ miệng đồng nghiệp thì tôi muốn đấm, nhưng từ miệng sếp thì… lại không giống.
Tôi chỉ có thể gượng cười gật đầu: “Tôi sẽ cố.”
Nhưng điều lạ là, sau khi chào hỏi xong, Thẩm Dịch cũng quay về văn phòng tiếp tục tăng ca.
Như muốn nói với tôi: ngay cả sếp còn phải làm việc chăm chỉ thế này, em còn than cái gì?
Chờ tôi vật vã hoàn tất đống tài liệu, thì cũng đã mười giờ tối.
Chuyến xe cuối đã sớm ngừng hoạt động.
Mà sáng nay tôi đã bắt taxi một lần để mua cà phê cho Thẩm Dịch.
Đi taxi giờ này vừa đắt lại vừa không an toàn.
Thế là tôi gõ cửa văn phòng Thẩm Dịch.
6
Tôi lấy hết can đảm nói: “Sếp ơi, có thể thanh toán giùm tiền xe được không?”
Thẩm Dịch ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện, giữa lông mày lộ ra chút mệt mỏi: “Tiền xe gì?”
Tôi dè dặt: “Tiền xe… lúc đi mua cà phê…”
“Em nghĩ sao?” Thẩm Dịch dùng bút gõ gõ lên mặt bàn.
Tôi hít sâu một hơi: “Tôi nghĩ là… được đó.”
Thẩm Dịch xoa trán, liếc đồng hồ, trầm ngâm một lúc như đang suy tính điều gì.
Cuối cùng hắn cũng gật đầu: “Được thôi.”
Tôi mừng rỡ: “Vậy mai tôi lên tìm phòng tài vụ.”
Vừa quay người chuẩn bị rời đi, Thẩm Dịch lại gọi giật tôi lại: “Không phải đưa tiền. Là chở em về.”
Tôi tròn mắt nhìn hắn: “Hả?”
Hắn nhìn bộ dạng đơ mặt của tôi như thể hết chịu nổi: “Chở em về.”
À…
Đợi tôi về lại chỗ ngồi, mới từ từ ngẫm ra.
Ý là… sếp làm tài xế đưa tôi về hả?
Còn có chuyện tốt thế này luôn à?