Sau Màn Thử Thách Của Mẹ Chồng Trước Cưới, Tôi Không Hầu Hạ Nữa - Chương 5
Phương Tân nghiến răng:
“Không có! Cô trộm tiền nhà tôi!”
Tôi bật cười chua chát.
Căn hộ đó chưa lắp camera, hôm đó chỉ có tôi và anh ta ở đó, không ai khác chứng kiến lúc tôi đưa lại thẻ. Phương Tân chính là biết rõ điểm này, nên mới dám trắng trợn vu khống trước mặt cảnh sát.
Nhưng anh ta quên mất — sau đó anh ta từng đến xin tôi quay lại, còn lấy lại chính cái thẻ đó ra trước mặt tôi, chỉ là tôi từ chối.
Thấy tôi không phản bác, Phương Tân tưởng tôi bí đường, càng thêm tự tin, lấy lý do tôi giữ tiền của mình để biện minh cho hành vi ngày hôm nay của hai mẹ con.
“Cảnh sát ơi, tôi và mẹ tôi đều là người ngay thẳng. Chúng tôi bị cô ấy dồn đến đường cùng, mới lỡ lời như vậy. Những lời nói lúc nãy không phải cố ý, cũng chưa gây tổn thất gì quá nghiêm trọng. Anh xem có thể cho qua chuyện này được không?”
Lâm Phương lập tức nhảy vào:
“Không được! Sao lại cho qua được?”
“Nó lấy tiền nhà tôi, nhất định phải trả. Không, phải trả gấp đôi! Nhà nó chẳng phải có cái căn hộ sao? Vừa hay, lấy đó ra trả nợ đi.”
Còn chưa định tội đã mơ mộng đến chuyện tôi phải lấy nhà ra đền tiền.
Tôi ngồi yên xem hai mẹ con diễn tuồng, đợi Lâm Phương mơ xong giấc mộng mới mở miệng:
“Cảnh sát ơi, Phương Tân nói dối. Tôi đã trả lại sính lễ từ lâu rồi. Tôi có bằng chứng.”
Quán cà phê nơi tôi gặp Phương Tân ngay dưới công ty, tôi và đồng nghiệp hay lui tới, rất thân với bà chủ.
Tôi xuất trình đoạn trích từ camera quán — hình ảnh rõ ràng: người cầm thẻ rời đi chính là Phương Tân.
Cảnh sát nhìn xong cũng hiểu ra sự thật, phạt hành chính Phương Tân vì vu khống, đồng thời cảnh cáo: nếu còn tái phạm, sẽ bị xử lý giam giữ.
Ra khỏi đồn, Lâm Phương vẫn chưa thôi la hét:
“Con tiện nhân kia, đừng có đắc ý! Cứ chờ đấy, hôm nay mới chỉ là bắt đầu, xem tao xử mày thế nào!”
“Còn mơ lên chức? Mơ đẹp nhỉ!”
Trên đường về, tôi càng nghĩ càng bực. Rõ ràng là Phương Tân và Lâm Phương không đời nào chịu buông tha tôi dễ dàng như vậy.
Đã thế thì khỏi phải khách sáo.
Đằng nào cũng xé rách mặt rồi, thay vì đợi Lâm Phương tiếp tục bày trò, chi bằng tôi chủ động ra tay trước.
Nghĩ đến đây, tôi rút điện thoại, gọi cho ba tôi và mấy ông anh họ, anh em họ bên ngoại.
Muốn chơi trò làm loạn chứ gì? Ai mà không biết làm trò đó?
11
Hôm sau, tôi dẫn theo một nhóm người tới công ty của Phương Tân.
Thấy tôi xuất hiện, Phương Tân còn tưởng tôi đến để làm hòa.
“Thiển Thiển, cuối cùng em cũng nghĩ thông rồi…”
Tôi giơ tay, thẳng thừng tát cho hắn một cái, rồi lấy loa ra hét lớn:
“Phương Tân, anh là đồ rác rưởi không biết xấu hổ! Chia tay không thành lại dắt mẹ đến công ty tôi bịa đặt, bôi nhọ tôi, dựng chuyện tôi ngủ với sếp để được thăng chức!”
“Yêu nhau mấy năm, món quà đắt nhất anh tặng tôi là cái khăn choàng 29 tệ bao ship, vậy mà dám mở miệng đòi tôi đền năm mươi tám vạn vì tổn thất tình cảm? Đúng là đàn ông vô dụng!”
Anh họ tôi bê cả một thùng đồ đổ ra đất, lăn lóc văng tung tóe.
Hoa nhựa chín tệ chín, khăn choàng 29 tệ, vé xem phim chia đôi tiền… Tất cả những thứ có mặt trong “bảng kê tổn thất tình cảm” của hắn, tôi đều lôi ra hết.
Anh họ khác thì đăng video cảnh Phương Tân và mẹ hắn làm loạn ở công ty và đồn công an vào group chat nội bộ của công ty hắn.
Đám đồng nghiệp của Phương Tân lập tức đứng lên hóng chuyện, chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
Phương Tân đỏ bừng mặt:
“Triệu Văn Thiển, rốt cuộc em muốn làm gì?!”
“Muốn gì á? Muốn học theo anh đó. Mọi chuyện tính rạch ròi ra như anh thích.”
“Biết tôi bao nhiêu năm rồi, anh không lẽ vẫn tưởng tôi là loại dễ bắt nạt à?”
“Tất cả những món anh từng tặng tôi đều ở đây, anh kiểm tra từng món một đi, nếu không thiếu cái nào thì trả lại hết mấy món tôi từng tặng anh.”
Tôi cũng lấy ra một bảng kê — máy tính bảng, giày hiệu…
“Dựa theo cách tính của anh, cộng thêm tổn thất công việc trong mấy năm yêu anh, tổng cộng là bảy mươi tám vạn. Giữ cho kỹ.”
Phương Tân tức điên, ném bảng kê xuống đất, định lao vào đánh tôi. Anh họ thứ hai của tôi vặn tay hắn một cái, Phương Tân lập tức ôm tay rên rỉ như bị dập nát.
“Làm gì đấy? Định giở trò tay chân à?”
Anh họ thứ hai là huấn luyện viên thể hình, người cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, đứng chắn trước mặt tôi như một bức tường.
Phương Tân thì ngày ngày chỉ ngồi bàn phím, thể lực yếu xìu, đứng trước mặt anh tôi chẳng khác gì cây tăm tre bị bẻ gãy.
Nhìn cảnh Phương Tân chật vật bò dậy, tôi mượn điện thoại của một cô gái đứng xem bên cạnh.
Tôi gửi lại video cảnh mẹ con hắn làm loạn ở công ty và đồn công an vào group chat nội bộ công ty hắn, đính kèm thêm tấm “bảng kê tình phí” mà hắn lập.
“Trời đất ơi, Phương Tân yêu đương mà keo kiệt vậy á? Lễ tình nhân mà dám tặng người yêu món quà ba tệ chín?!”
“Bề ngoài nhìn tử tế nhã nhặn, ai ngờ sau lưng lại ham của bạn gái, còn dám đòi chia nhà nữa chứ!”
Những lời bàn tán không ngớt vang lên xung quanh, Phương Tân tức tối muốn lao vào đánh tôi lần nữa, bị anh họ tôi gạt mạnh một cú ngã xuống đất.
“Phương Tân, không phải chính miệng anh nói muốn làm rõ ràng mọi chuyện sao?”
“Vậy giờ để tất cả mọi người cùng nhìn cho rõ, xem rốt cuộc là ai nợ ai?”
12
Phương Tân không làm gì được tôi, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi ngang nhiên đến, rầm rộ phá cho tanh bành rồi ngẩng cao đầu rời đi.
Tôi còn nhờ một người bạn làm truyền thông, chỉnh sửa lại chút ít chuyện giữa tôi và Phương Tân thành một bài viết có tí “nghệ thuật”, rồi đăng lên mạng.
Bình luận bên dưới toàn là người mắng Phương Tân là đồ đàn ông rác rưởi.
Tôi đọc mà thấy hả hê, tiện tay bấm luôn nút quảng bá, không ngờ tay lỡ trượt còn đẩy cả cái “bảng kê tình phí” của Phương Tân lên mạng nữa.
Phương Tân lập tức nổi tiếng.
Thậm chí còn leo lên cả bảng hot search ở địa phương.
Đi đến đâu cũng có người xì xào bàn tán sau lưng, ở công ty cũng không làm nổi nữa, cuối cùng đành phải nghỉ việc.
Xong chuyện ở công ty, tôi lại cho người tung chuyện của Phương Tân và Lâm Phương ra khắp khu dân cư nhà cũ của anh ta.
Trong khu, mấy bác trai bác gái sức chiến đấu còn kinh hơn Lâm Phương. Mỗi người một câu, làm cho Lâm Phương mất mặt đến mức cả ngày trốn trong nhà không dám ló mặt ra đường.
Phương Tân sụp đổ, gọi điện đến trách tôi vô tình vô nghĩa.
“Triệu Văn Thiển, cô quá đáng thật đấy! Tôi làm tất cả là vì yêu cô, muốn níu kéo cô mới đến công ty của cô, vậy mà cô lại làm tới mức này! Tôi bị người ta chỉ trỏ chưa đủ, giờ còn mất cả việc!”
Tôi nghe mà vui vẻ hẳn ra.
“Vậy à? Tin tốt đó. Phương Tân, bớt diễn đi. Lúc anh với mẹ anh tới công ty tôi gây chuyện, không nghĩ là sẽ ảnh hưởng đến công việc của tôi à? Giờ bị vả ngược thì đừng trách ai, tự anh chuốc lấy đấy.”
“Tôi khuyên anh đừng có dại mà mò tới tìm tôi nữa. Giờ anh nổi tiếng thế rồi, tôi mà thấy không vui, lại tung thêm ít chuyện ra cho dân mạng có cái mà hóng.”
Phương Tân lặng lẽ chui về quê, nghe đâu mẹ anh ta ở đó cũng giới thiệu cho vài cô gái.
Nhưng hễ mấy cô kia vừa nghe tới “chiến tích huy hoàng” của hai mẹ con họ là lặng lẽ biến mất.
Lần nữa gặp lại Phương Tân đã là một năm sau. Anh ta làm ăn không thuận lợi, chuyện tình cảm cũng chẳng đâu vào đâu, lại bắt đầu nhớ đến tôi.
“Văn Thiển, trước đây là anh sai, là anh có lỗi với em. Giờ mọi chuyện cũng qua rồi, mẹ anh cũng biết sai rồi. Anh hứa, từ giờ trở đi sẽ coi em là công chúa, nâng niu trong lòng bàn tay. Chúng ta…”
“Khoan đã.” – tôi cắt lời hắn.
“Ai cho anh tự tin đến nỗi còn dám đứng trước mặt tôi? Hồi chia tay mình đã làm náo loạn tới mức nào, anh không nhớ à? Thật sự tưởng tôi còn muốn quay lại với anh sao?”
Phương Tân không tin:
“Em là mối tình đầu của anh mà. Hai đứa mình bên nhau từng ấy năm, em không thích anh thì còn thích ai?”
Tôi cạn lời. Trước kia sao tôi không phát hiện Phương Tân lại tự luyến đến mức này chứ?
“Ếch ba chân còn dễ kiếm, đàn ông hai chân không phải đầy đường sao? Anh nghĩ anh là bánh bao thơm chắc?”
“Vậy những ký ức đẹp giữa chúng ta thì sao? Chẳng lẽ không có ý nghĩa gì à?”
“Có đấy.” – tôi mỉm cười.
“Nó chứng minh rằng tôi từng mù mắt. Giờ thì tránh xa tôi ra, tôi không quan tâm anh sống thế nào, nhưng đừng làm phiền tôi nữa.”
Tôi quay người rời đi, Lulu làm mặt xấu với tôi.
“Ối giời ơi, ký ức đẹp à?”
Ký ức đẹp? Tôi còn chẳng bằng bịch rong biển nữa là.
Tôi và Lulu vẫn là đối thủ cạnh tranh ở công ty. Bình thường cô ta đã hay lôi chuyện Phương Tân ra để cà khịa tôi.
Lần này thì trúng ngay chỗ đau.
Tất cả là lỗi của Phương Tân, lại để cô ta có cơ hội cười vào mặt tôi.
Tức mình, tôi chạy đuổi theo Lulu:
“Được rồi, cười xong chưa? Về làm kế hoạch tiếp đi. Lần này mà thua tôi thì đừng có mà khóc nhè đó!”
— Hết —