Sau Khi Trùng Sinh, Ta Trở Nên Vô Tình - Chương 4
Theo lý mà nói, lúc này ta nên dốc hết tâm sức để tính toán cách công lược vị thần y kia.
Có lẽ, ta nên tốn công tốn sức đi thăm dò tâm nguyện sâu kín nhất trong lòng thần y, sau đó không tiếc bất kỳ giá nào để giúp hắn hoàn thành, từ đó đổi lấy sự giúp đỡ của hắn.
Hoặc có thể tìm ra loại dược liệu quý hiếm mà thần y ngày đêm ao ước, dù phải trải qua muôn vàn khó khăn gian khổ cũng phải mang về cho bằng được, chỉ để lay động trái tim hắn.
Thế nhưng, trong lòng ta lại tràn đầy nghi hoặc. Những ngự y trong cung đều là thần y bách bệnh, vậy mà lại bó tay trước bệnh tình của tổ mẫu, sao lại trùng hợp đến vậy, nhân tình của Hạ Minh lại có thể trở thành chìa khóa giải quyết vấn đề?
Ta nhẹ nhàng mân mê ngọc bội trong tay, mắt cụp xuống, ánh mắt sâu thẳm như đáy vực.
Dù sao thì làm phu thê với Hạ Minh bao nhiêu năm nay, ta đương nhiên hiểu rõ thứ gì đối với hắn là quan trọng nhất.
Trước khi đẩy hắn xuống vực, ta đã cố ý lục soát người hắn, lấy đi miếng ngọc bội mà hắn từng coi như bảo vật này.
Phu thê một kiếp, đồ của hắn thuộc về ta, cũng chẳng có gì là quá đáng, xét về tình hay về lý đều hợp lẽ cả.
Cho dù hắn đã chết, nếu miếng ngọc bội này có thể phát huy tác dụng, có lẽ dưới suối vàng hắn cũng nên nhắm mắt xuôi tay rồi.
Về phần vị thần y kia, nếu hắn thức thời, chịu theo ta về phủ cứu chữa cho tổ mẫu, ta còn có thể rộng lượng coi như đây chỉ là cơ duyên ngẫu nhiên, tạm thời bỏ qua cho hắn một lần.
Nhưng nếu hắn ngoan cố không chịu thức tỉnh, ta đành phải tìm cách khác để cứu tổ mẫu, khi đó hắn cũng chẳng còn giá trị gì nữa, vậy giữ hắn lại trên đời này để làm gì?
Trên suốt dọc đường, ta nhắm mắt trầm tư suy nghĩ, xe ngựa lắc lư nhịp nhàng, cuối cùng dừng lại trước cổng chùa Linh Sơn trang nghiêm tĩnh mịch.
Trong chùa khói hương nghi ngút, tiếng tụng kinh vang vọng, toát lên vẻ thanh tịnh thoát tục, nghiêm trang trang trọng.
Ta bước vào chùa, thành kính cúi đầu bái lạy trước tượng Phật, sau đó lấy ra một khoản tiền hương hỏa hậu hĩnh đưa cho tiểu sa di, giọng nói chân thành khẩn thiết:
“Tiểu sư phụ, làm phiền người vào thông báo một tiếng, ta có chuyện khẩn cầu muốn gặp trụ trì.”
Tiểu sa di chắp tay hành lễ, trên mặt lộ vẻ khó xử, nhẹ giọng đáp:
“Thí chủ, trụ trì đang nhập tĩnh tu, không gặp khách.”
Ta thừa biết đây chỉ là cái cớ thoái thác, nhưng vẫn nhẫn nhịn nài nỉ:
“Chuyện này vô cùng cấp bách, liên quan đến sinh tử, mong tiểu sư phụ rộng lượng cho ta gặp trụ trì một lần.”
Dù ta có khẩn cầu như thế nào, tiểu sa di cũng chỉ lắc đầu, miệng niệm kinh không ngừng.
Lông mày ta nhíu chặt, cắn răng một cái, rút miếng ngọc bội ra nắm chặt trong tay, lại nhét một thỏi bạc vào tay tiểu sa di, giọng nói lạnh lùng hơn hẳn:
“Tiểu sư phụ, đem miếng ngọc bội này giao cho trụ trì, ngài ấy thấy sẽ lập tức ra gặp ta. Nếu ngươi không đi, hậu quả thế nào, ngươi liệu mà gánh nổi không?”
Sự kiên nhẫn của ta đã gần cạn kiệt, thậm chí ta đã bắt đầu tính toán, nếu hôm nay ta làm loạn một trận ở chùa Linh Sơn, liệu ta có thể toàn thân trở ra được không.
Đúng lúc sát khí của ta dâng lên, bóng dáng của trụ trì chậm rãi xuất hiện trước mắt.
Ánh mắt ngài sáng như đuốc, nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt rồi khẽ lắc đầu, thần sắc bình thản nói:
“Thí chủ, trên người ngươi sát khí ngút trời, nghiệp chướng quấn thân.”
Ta hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, ngài đã nói tiếp:
“Nhưng bần tăng đoán rằng hôm nay thí chủ đến đây không phải để gặp ta. Nếu có một ngày thí chủ hối hận, muốn cầu giải thoát, có thể quay lại chùa Linh Sơn tìm ta. Còn bây giờ, người mà thí chủ muốn gặp, ta đã đưa đến đây rồi. Bần tăng xin cáo từ.”
Nói xong, ngài dẫn ta đi vào một căn phòng nhỏ, sau đó lặng lẽ rời đi.
Thần y so với tưởng tượng của ta lại dễ tiếp cận hơn nhiều, hắn nhận lấy ngọc bội, không nói một lời, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn ta, rồi hỏi:
“Bệnh nhân ở đâu?”
“Ở Tướng quân phủ.” Ta đáp.
“Vậy thì khởi hành thôi.” Thần y mân mê miếng ngọc bội trong tay, giọng điệu thản nhiên không gợn sóng.
Ta vội vã đưa thần y về phủ để thăm bệnh cho tổ mẫu.
Dưới sự chữa trị tận tâm của thần y, sắc mặt của tổ mẫu dần dần hồng hào trở lại, hơi thở cũng ổn định hơn rất nhiều.
Ta vô cùng cảm kích thần y, đích thân tiễn hắn ra khỏi phủ.
Không ngờ, vừa bước tới cổng phủ, ta liền chạm mặt Thái tử đang đến thăm.
Hắn mặc long bào rực rỡ, vẻ mặt vội vã, sau lưng là mấy tên hộ vệ mặt lạnh như băng.
Ánh mắt của Thái tử lướt qua ta, dừng lại trên người thần y phía sau ta.
Đồng tử hắn đột nhiên co rút, trong mắt thoáng qua một tia kinh hoàng khó nhận ra.
“Hạ Minh đâu?” Hắn bước lên một bước, giọng chất vấn đầy căm hận, tựa như ta là kẻ thù không đội trời chung của hắn.
Ta cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô tội, giang hai tay ra, nghiêng người muốn lách qua hắn:
“Hạ Minh không phải là ám vệ của ngài sao? Ta làm sao biết hắn đang ở đâu.”
Thái tử đột nhiên vươn tay, siết chặt cánh tay ta, lực mạnh đến mức gần như bóp nát xương ta:
“Ngươi nói dối! Nếu ngươi chưa từng gặp Hạ Minh, tại sao thần y lại đi cùng ngươi?”
Ta mạnh mẽ hất tay hắn ra, nhướng mày mỉm cười đầy khiêu khích:
“Thái tử, chẳng lẽ ngài hồ đồ rồi sao? Việc này liên quan gì đến Hạ Minh? Thần y là do ta vất vả mời về để chữa trị cho tổ mẫu, ngài đừng oan uổng người tốt.”
Thái tử mở miệng định nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.
Hắn quay đầu nhìn thần y, giọng khô khốc:
“Thần y…”
Thần y lại thờ ơ phẩy tay, giọng điệu lười nhác nói:
“Người ta đã cứu rồi, ân tình coi như trả xong. Còn chuyện ân tình này là với ai, đó là chuyện của các ngươi, ta không có hứng thú xen vào.”
Thái tử là kẻ thông minh, lúc này hắn chắc chắn đã hiểu ra rằng âm mưu của mình đã bị vạch trần.
Sắc mặt hắn tối sầm, hai tay siết chặt, gân xanh nổi lên trên trán, nhưng lại không nói nổi một lời nào.
Hắn có thể nói gì đây? Nói rằng hắn đã phái người ám sát ta, rồi bảo Hạ Minh giả vờ cứu ta ư?
Nói rằng hắn đã dày công sắp đặt cạm bẫy hiểm độc để hãm hại chính vị hôn thê của mình sao?
Nếu lời này truyền ra ngoài, nhẹ thì trở thành trò cười cho thiên hạ, nặng thì có thể ảnh hưởng đến ngôi vị Thái tử của hắn.
Vì vậy, dù có căm hận đến mức nào, hắn cũng chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng.
Nhìn ánh mắt căm phẫn trừng trừng của hắn, trong lòng ta cảm thấy vô cùng hả hê.
Nếu như hắn thực sự yêu thứ muội, muốn từ hôn với ta, chỉ cần hắn thẳng thắn nói ra, có lẽ ta còn có thể nhìn hắn bằng con mắt khác.
Nhưng hắn lại tham luyến quyền thế, không buông được danh tiếng của mình, cũng không nỡ mất đi sự hậu thuẫn từ Tướng quân phủ, lại càng chìm đắm trong vòng tay dịu dàng của mỹ nhân.
Cuối cùng hắn nghĩ ra cách hèn hạ này, phái người đến quyến rũ ta, âm mưu hủy hoại ta để đạt được mục đích của mình, thật sự khiến người ta ghê tởm.
Tiễn thần y rời phủ xong, Thái tử đột nhiên xoay người lại, sắc mặt đen như đáy nồi, vài bước đã tiến đến trước mặt ta, vươn tay bóp chặt cổ ta, nhấc ta lên cao như nhấc một con gà con không có sức phản kháng.
“Nói cho ta biết, ngươi đã làm gì Hạ Minh?” Giọng hắn như muốn phun ra lửa.
Ta bị hắn bóp nghẹt, chỉ phát ra được tiếng khò khè, hai tay liều mạng cào cấu tay hắn nhưng không tài nào gỡ ra được.
Mãi đến khi hắn lấy lại một chút lý trí, buông tay ra, ta mới ngã quỵ xuống đất, hít lấy hít để không khí trong lành, cơn đau rát trong phổi cũng dần dần dịu lại.
Ta khó khăn quay đầu nhìn hắn, trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý:
“Còn có thể làm gì chứ? Đương nhiên là đã chết rồi.”
“Không thể nào!” Hắn trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể tin nổi:
“Hắn võ công cao cường như vậy!”
Ta cảnh giác che lấy cổ, đề phòng hắn lại ra tay lần nữa:
“Có gì mà không thể? Lần này xuất hành, ta mang theo không ít hộ vệ đâu.”
Hắn lẩm bẩm tự nói:
“Vậy tại sao Mạn Ngọc không báo tin cho ta?”
Ta cúi xuống nhặt một cánh hoa đào rơi trên đất, nhét vào tay hắn, tốt bụng trả lời:
“Đương nhiên là vì Mạn Ngọc của ngài cũng đang nằm dưới lòng đất này rồi.”
Nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của hắn, ta đứng lên, vỗ nhẹ vào mặt hắn, nụ cười càng thêm rạng rỡ:
“Vị hôn phu tốt của ta, ngài hãy rộng lượng bỏ qua cho ta nhé, ta còn mong chờ được làm Thái tử phi nhờ vào ngài đấy.”
Ta đã nói rồi, hắn là kẻ thông minh.
Kẻ thông minh đương nhiên sẽ hiểu, nếu mất đi sự ủng hộ của Tướng quân phủ, ngôi vị Thái tử của hắn chưa chắc đã vững vàng như bây giờ.
Chỉ không hiểu vì sao, khi nãy Thái tử còn hung hăng chặn đường ta, khí thế bừng bừng như vậy.
Vậy mà bóng dáng hắn lúc quay người rời đi lại vô cùng chật vật, ngay cả bước đi cũng lảo đảo, trông cứ như bị què vậy.
Mặc dù cuộc đối đầu vừa rồi đã tạm thời làm suy yếu khí thế ngông cuồng của Thái tử, nhưng trong lòng ta hiểu rõ như gương, với bản tính hẹp hòi và thâm độc của hắn, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Vì thế, ta liền dặn dò tâm phúc ngầm tăng cường lực lượng phòng vệ trong phủ.
Đồng thời, ta còn cài cắm nội gián bên cạnh Thái tử, tất cả bọn chúng đều là những kẻ thông minh lanh lợi, giỏi ẩn nấp, chúng như những sợi tơ nhện ẩn mình trong bóng tối, luôn âm thầm theo dõi nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất hành của Thái tử.
Chỉ cần có bất kỳ động tĩnh nào, tin tức sẽ lập tức được truyền về tay ta như bồ câu đưa thư.
Để phòng ngừa bất trắc, ta thậm chí còn mài nhọn đầu trâm cài tóc thường ngày, khiến nó sắc bén vô cùng, phòng khi cần thiết sẽ có thể dùng đến.
Từ sau lần đối đầu đó, mối quan hệ giữa ta và Thái tử cũng hoàn toàn rạn nứt.
Trong những góc khuất không người, ánh mắt hắn nhìn ta luôn lộ rõ vẻ chán ghét và sát ý ngập tràn:
“Nếu không phải nể mặt nhà ngươi giờ chỉ còn lại một mình ngươi, thì cái mạng tiện nhân của ngươi đã sớm không còn rồi.
Giang Vãn Ý, đừng có mơ tưởng hão huyền rằng gả cho bản Thái tử rồi thì sẽ được hưởng phúc an nhàn.
Sau khi gả cho ta, với kẻ lòng dạ độc ác như ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới tay ta, đó là số mệnh của ngươi, không ai có thể thay đổi được.”
Quả thật, cuộc hôn nhân này là do Hoàng thượng đích thân ban hôn.
Trong cái thế giới trọng quyền lực này, chỉ cần ta không mất trí làm bậy như kiếp trước, thì không đời nào có thể từ hôn được.
Còn Thái tử, với tư cách là kẻ hưởng lợi, thậm chí hắn còn lười phải che giấu, thẳng thắn nói rằng:
Gả cho hắn, sau khi lợi dụng xong ta thì chính là ngày ta phải chết.
Nhưng ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết, trở thành nữ chính bi kịch trong mấy câu chuyện ngược tâm tầm thường.
Trước mặt mọi người, ta vẫn là tiểu thư khuê các ôn nhu dịu dàng, hiểu lễ nghĩa, tràn đầy mong đợi được gả vào Đông cung, từng cử chỉ hành động đều toát lên phong thái của đại gia khuê tú.
Nhưng mỗi khi đêm khuya thanh vắng, chỉ còn lại một mình trong phòng khuê, ta lại chìm vào suy nghĩ, trong đầu không ngừng tính toán làm sao để có thể giết chết Thái tử, rửa sạch mối nhục ngày xưa.
Mỗi lần nghĩ đến việc dùng chính đôi tay mình kết liễu mạng sống của hắn, trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác khoái cảm không nói thành lời.
Mặc dù Thái tử vẫn còn sống sờ sờ ra đó, nhưng trong lòng ta, hắn đã chết hàng vạn lần rồi.
Ngày thành hôn đang cận kề, ta không khỏi sốt ruột lo lắng.
Dù sao nếu không còn cơ hội giải quyết Thái tử, thì ta chỉ có thể an phận chờ ngày lên làm Thái tử phi, rồi sau này trở thành Thái hậu mà thôi.
Nhưng cuối cùng, Thái tử cũng không làm ta thất vọng.
Truyện hơi ảo, buff nữ chính hơi quá đà. Đọc giải trí ok. Văn phong dịch mượt mà, cảm ơn team dịch có tâm