Sau Khi Trùng Sinh, Ta Trở Nên Vô Tình - Chương 2
Trước khi lấy mạng của thứ muội, lại có kẻ không biết sống chết mà tự dâng mạng tới cửa.
Nha hoàn của ta nhìn thấy ta, giả vờ vô tình mà nói: “Tiểu thư, nghe nói hai ngày nữa trụ trì chùa Linh Sơn sẽ kết thúc bế quan.”
Kiếp trước khi nghe tin này từ miệng nha hoàn, ta đã nôn nóng không chờ đợi được mà đến chùa Linh Sơn, muốn cầu phúc cho tổ mẫu.
Tổ mẫu xưa nay thân thể khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn, nhưng không hiểu sao mấy ngày gần đây lại ngày một yếu đi không rõ nguyên do. Ta lo lắng đến phát cuồng, mời hết danh y này đến danh y khác, nhưng ai nấy đều lắc đầu thở dài, không thể tìm ra bệnh tình.
Cũng chính trên đường đến chùa Linh Sơn, ta đã gặp thích khách và được Hạ Minh cứu, từ đó điên cuồng say mê hắn, bất chấp sự phản đối của gia tộc, quyết phải gả cho hắn bằng được.
Kết quả, lại rơi vào kết cục bi thảm.
Nghĩ lại cảnh tượng đó… Ánh mắt ta lóe lên tia lạnh lẽo. Nếu ngay cả tổ mẫu cũng có thể ra tay, vậy thì thứ muội tốt của ta, đừng trách ta ngay cả mẫu thân của ngươi cũng xử lý luôn.
Nhưng trên mặt, ta vẫn giữ vẻ bình thản, khẽ nhướng mày đáp: “Thật sao? Vậy ngày mai ta sẽ xuất phát đến chùa Linh Sơn, cầu phúc cho tổ mẫu.”
Dù sao, nếu không đến chùa Linh Sơn thì làm sao có thể mở màn cho vở kịch hay này được?
Đã không thể phòng bị, vậy thì cũng nên tính toán từng món nợ một cách rõ ràng rồi.
Nha hoàn lén lút báo tin xong, khi quay về viện thì sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy.
Ta đã đứng chờ sẵn ở đó, nhìn thấy nàng ta quay về, ta giả vờ nghi hoặc hỏi: “Con chó phản bội chủ nhân, ngươi nghĩ thường sẽ có kết cục gì?”
Không cần đợi nàng ta trả lời, thanh đao trong tay ta liền rút ra khỏi vỏ.
Nhìn thấy đầu của nàng ta rơi xuống đất với vẻ mặt kinh hoàng tột độ, ta thở dài một hơi.
Kiếp trước, ta quả thực quá nhân từ, mới cho bọn chúng cơ hội phản bội như vậy.
Nhìn dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo lưỡi kiếm, ta không khỏi nghĩ thầm, hóa ra giết người cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Chỉ là, còn chưa kịp xử lý hiện trường, sau lưng bỗng vang lên một tiếng hít thở đầy kinh hãi.
Không ngờ lại là thứ muội đuổi theo nha hoàn đến chỗ ta, ai ngờ nàng ta lại chứng kiến tận mắt cảnh ta giết người.
Nàng ta hoảng sợ trợn tròn mắt, vừa định hét lên.
Ta không chút do dự lao tới bịt chặt miệng nàng ta lại.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhộn nhịp.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, vẻ kinh hoàng trên gương mặt thứ muội dần biến mất.
Nàng ta giãy giụa, giọng nói mang theo vẻ đắc ý:
“Phụ thân và di nương tối nay định đến viện của tỷ dùng bữa, không ngờ tỷ lại dám giết người giữa ban ngày ban mặt. Bịt miệng ta có ích gì chứ? Nhân chứng vật chứng đều ở đây, đợi bọn họ vào, tỷ sẽ chết chắc.”
Tiếng bước chân ngoài cửa đột nhiên ngừng lại, bản lề cửa kêu lên một tiếng cọt kẹt.
Phụ thân và di nương mở cửa bước vào, liền nhìn thấy cảnh ta đang khống chế thứ muội.
Khoảnh khắc phụ thân giận dữ quát mắng ta, trong mắt thứ muội thoáng hiện lên nụ cười khiêu khích.
Nụ cười đó thực sự khiến ta chướng mắt, nhưng ngay giây tiếp theo, nàng ta không còn cười được nữa.
Nhìn lưỡi dao xuyên thẳng qua ngực mình, đôi mắt thứ muội mở to kinh ngạc, trên khuôn mặt vẫn còn vương lại vẻ không thể tin nổi. Ta nhẹ nhàng ghé sát tai nàng ta thì thầm:
“Đừng buồn quá, ngày mai Hạ Minh cũng sẽ xuống đó bầu bạn với ngươi thôi.”
Nói xong, ta không hề nhíu mày lấy một cái, dứt khoát rút phắt con dao ra, máu đỏ tươi bắn tung tóe, nở rộ thành những đóa hoa sen đỏ rực chói mắt trên mặt đất.
Thân thể thứ muội ngã xuống đất, đôi mắt vẫn mở trừng trừng không cam lòng.
Di nương thét lên một tiếng thảm thiết, ngã quỵ xuống:
“Ngọc Nhi của ta! Ta phải báo quan! Giang Vãn Ý, ngươi chờ đó!”
Phụ thân cũng như bị ai bóp chặt cổ, run rẩy chỉ tay vào ta nhưng không nói được lời nào.
Ta nhìn họ, chậm rãi mở miệng:
“Nhưng nếu báo quan, sau này ai sẽ gả cho Thái tử đây?”
Tiếng khóc thảm thiết lập tức im bặt, ngay giây sau, di nương gào khóc thê lương hơn, bà ta lao tới túm lấy ta:
“Ngươi được gả cho Thái tử hưởng phúc, thì có liên quan gì đến Mạn Ngọc của ta chứ? Trả mạng lại cho con ta!”
Thế nhưng phụ thân sau khi cân nhắc thiệt hơn, lập tức ra lệnh cho hạ nhân kéo di nương đi giam giữ:
“Vãn Ý, di nương của con phát điên rồi, sau này con không cần quan tâm đến bà ta nữa. Chỉ cần con an tâm chờ gả vào Đông cung, những chuyện còn lại ta sẽ xử lý ổn thỏa cho con.”
Ngày hôm sau, ta xuất hành đến chùa Linh Sơn để cầu phúc cho tổ mẫu, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Không những không có ai cản trở, mà ngay cả hộ vệ do ta chọn lựa, phụ thân cũng lập tức điều động đầy đủ cho ta.
Cả Tướng quân phủ lặng ngắt như tờ, ai nấy đều làm việc của mình, dường như trong phủ chưa từng tồn tại người tên Giang Mạn Ngọc vậy.
Thật nực cười, sau khi chết một lần, ta nghĩ rằng cùng lắm thì chỉ là cái chết, nên ngược lại ta lại có thêm dũng khí.
Nhưng khi ta có dũng khí, thế giới này lại đối xử tốt với ta hơn, bởi vì bọn chúng sợ chết.
Đạo lý này, ta hối hận vì đã nhận ra quá muộn màng.
Trên đường đi đến chùa Linh Sơn, vừa ra khỏi thành, giống như những gì đã xảy ra ở kiếp trước, một đám hắc y nhân như bóng ma từ tứ phía lao ra.
Dường như… bọn chúng đã chờ đợi ta từ rất lâu rồi vậy.
Nhưng có chút khác biệt so với kiếp trước, có lẽ lần này chúng nhận được lệnh của di nương, nên vừa ra tay đã dùng toàn sát chiêu.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc đao kiếm của bọn chúng sắp bổ xuống người ta, hộ vệ của ta liền xuất hiện như thần binh giáng thế, lập tức vây chặt chúng lại.
Ta ung dung bước lên phía trước, khóe môi khẽ nhếch thành một đường cong mỉa mai, nhẹ nhàng gõ lên bộ giáp được chế tác tinh xảo trên người mình, ta khoe khoang:
“Nhìn xem, bộ giáp này do thợ thủ công tinh luyện tạo ra, đao thương bất nhập.
Các ngươi sao lại nghĩ có thể giết được ta chứ?”
Nghe thấy lời này, trong mắt bọn hắc y nhân thoáng hiện lên vẻ sững sờ.
Ta không thèm liếc nhìn chúng thêm lần nào nữa, dưới sự bao vây tấn công mạnh mẽ của hộ vệ, cuối cùng bọn chúng đều bị tàn sát sạch sẽ.
Máu tươi chảy dài trên mặt đất, loang lổ khắp nơi, còn ta đứng giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt kiên định, tựa như màn sinh tử này chỉ là một trò hề tầm thường mà thôi.
Ta đang chờ đợi người đó xuất hiện.
Và không ngoài dự đoán, ngay khi tên hắc y nhân cuối cùng gục xuống, thân ảnh của Hạ Minh lao tới như cơn gió lốc.
Nhìn dáng vẻ của hắn, tựa như đang liều mạng chạy đến để cứu ta khỏi cơn nguy khốn.
Chỉ có điều, khi hắn đến nơi, thứ hắn đối diện lại là một bãi thi thể hắc y nhân la liệt khắp mặt đất.
Trong khung cảnh như thế này, sự xuất hiện của hắn quả thật vô cùng lạc lõng và gượng gạo.
Đôi mắt ta lóe lên vẻ lạnh lùng, không chút do dự hạ lệnh:
“Bắt sống hắn lại cho ta.”
Đám hộ vệ được huấn luyện nghiêm ngặt lập tức bao vây chặt lấy Hạ Minh trong chớp mắt.
Gương mặt Hạ Minh thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn trước biến cố bất ngờ này, nhưng rất nhanh sau đó hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Hắn quả thật có võ công không tầm thường, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, làm sao đánh lại nhiều người như vậy.
Chẳng mấy chốc, hắn đã bị đám hộ vệ áp giải đến trước mặt ta.
Ánh mắt Hạ Minh đầy căm phẫn nhìn ta:
“Ta có lòng tốt đến cứu ngươi, vậy mà ngươi lại sỉ nhục ta như thế này sao!”
Ta khẽ hừ lạnh một tiếng:
“Hành tung của ta chưa hề tiết lộ ra ngoài, đám hắc y nhân thần bí này cũng đã bị giết sạch rồi. Ngươi làm sao biết ở đây có nguy hiểm mà đến cứu ta? Chẳng lẽ đám hắc y nhân này là do ngươi sắp đặt?”
Hắn thoáng sững người, trên trán rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh, nhưng rất nhanh hắn đã phản bác lại:
“Sao có thể chứ, ta vừa nghe thấy có động tĩnh bên này. Khu vực này thường xuyên có thổ phỉ xuất hiện, ta sợ có người gặp nạn, không ngờ chạy đến lại gặp phải ngươi.”
Trong lòng ta cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại không vạch trần lời nói dối của hắn, chỉ hỏi ngược lại:
“Vậy Thái tử đâu?”
Hạ Minh cứng họng, không đáp được.
Dù sao thì sau khi hắn và thứ muội cùng nhau bày ra âm mưu này, cho dù Thái tử có biết cũng chắc chắn sẽ không xuất hiện ở đây.
Nhìn thấy vẻ lúng túng của hắn, ta khẽ nhếch môi cười:
“Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng nếu ngươi không trả lời được, thì đừng trách ta không khách khí.”
Nói rồi, ta lạnh lùng ra lệnh:
“Dù sao hắn cũng là người của Thái tử, trước tiên hãy chặt gân tay gân chân của hắn, phế bỏ toàn bộ võ công.”
Hạ Minh à Hạ Minh, kiếp trước ngươi đã lừa ta đến mức mất hết võ công.
Kiếp này, ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác thật sự của việc mất đi võ công là như thế nào.
Lời vừa dứt, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ không thể tin nổi, điên cuồng giãy giụa thoát khỏi sự kiềm chế của đám hộ vệ.
Nhưng mọi sự chống cự đều vô ích, đám hộ vệ nhận lệnh xong liền không chút do dự mà thi hành mệnh lệnh một cách tàn nhẫn.
Tiếng hét thảm thiết vang lên, gân tay gân chân của hắn bị chặt đứt hoàn toàn, đám hộ vệ liền thả hắn ra.
Hạ Minh ngã quỵ xuống đất, trong ánh mắt chỉ còn lại sự trống rỗng vô hồn.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, lẩm bẩm hỏi ta:
“Ngươi sớm đã biết kế hoạch của chúng ta, nên mới ngồi đây đợi ta phải không?”
Ta từ tốn cúi người xuống, nhìn vẻ tuyệt vọng của hắn mà cảm thấy vô cùng thú vị:
“Đúng rồi, ngươi thông minh thật đấy!”
Nhìn thấy ta cúi xuống, hắn liền dồn hết sức lực còn lại, phun một bãi nước bọt về phía ta.
Ta không nhúc nhích, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, bãi nước bọt sượt qua má ta bay ra ngoài.
“Thái tử nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu, con tiện nhân này.”
Ta không những không giận mà còn mỉm cười, nhìn vẻ bất lực của hắn, ta khẽ nói:
“Trước khi nghĩ đến chuyện đó, chi bằng ngươi nghĩ xem Ngọc Nhi của ngươi hiện tại thế nào rồi.”
Hạ Minh kinh hoàng hỏi lại:
“Ngươi đã làm gì nàng ấy? Dù sao nàng ấy cũng là muội muội của ngươi!”
Ta cố nhịn cười:
“Đúng vậy, nhưng biết được đôi uyên ương các ngươi đã nên duyên, nàng ta đã xuống Địa ngục tầng thứ mười tám chờ ngươi rồi.”
Nghe hắn không ngừng nguyền rủa, ta từ trong ống tay áo rút ra một con dao.
Ngay khoảnh khắc lưỡi dao kề lên cổ hắn, trước mắt ta đột nhiên xuất hiện một dòng bình luận:
【Chuyện gì vậy? Đây chẳng phải là cặp đôi định mệnh của Giang Vãn Ý sao? Cô ta thực sự có thể giết hắn à?】
Liếc nhìn thứ đồ công nghệ cao này, giây tiếp theo, ta không chút do dự mà mạnh mẽ vung tay, lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng qua yết hầu của Hạ Minh.
Ném xác hắn sang một bên, ta lạnh nhạt lau sạch vết máu trên lưỡi dao, nhìn về phía dòng bình luận mà nói:
“Sao lại không thể giết chứ?”
Ngay cả nữ chính ta còn giết rồi, thì một nam phụ giết có gì khó đâu.
Đúng là dòng bình luận ngu ngốc.
Nhưng ngay lúc ta đâm thủng cổ họng của Hạ Minh, dòng bình luận bỗng nhiên rung lắc dữ dội.
Rất nhanh sau đó màn hình đen kịt rồi tan vỡ thành từng mảnh.
Khoảnh khắc nó tan biến, ta bỗng cảm giác được trên người mình có thứ gì đó vô hình đang ràng buộc bị phá vỡ.
Có lẽ đó chính là cốt truyện, nhưng ai quan tâm chứ, ai lại để ý đến cái cốt truyện rác rưởi này cơ chứ.
Ban đầu ta muốn từng bước báo thù, nhưng giờ giết sạch bọn chúng, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của chúng, quả thật vô cùng sảng khoái.
Để lại đám hộ vệ xử lý hiện trường, ta ngồi lên xe ngựa tiếp tục hành trình đến chùa Linh Sơn.
Dù sao lần này xuất hành cũng là để cầu phúc cho tổ mẫu.
Chỉ là, kiếp trước nhờ vào nhân tình của Hạ Minh mà ta mới mời được trụ trì và gặp được thần y.
Hiện tại Hạ Minh đã chết, nếu như không mời được thần y, tổ mẫu của ta sẽ…
Ngón tay ta không tự chủ mà gõ mạnh xuống bàn.