Sau Khi Trùng Sinh, Ta Trở Nên Vô Tình - Chương 1
01.
Đời trước, ta xuyên không về cổ đại, trở thành đại tiểu thư của phủ Tướng quân.
Là đích nữ của Phủ Tướng quân, các hoàng tử đều âm thầm tranh giành để lôi kéo ta.
Nhưng từ khi ta đem lòng yêu ám vệ bên cạnh Thái tử – Hạ Minh, mọi thứ đã thay đổi.
Ta như biến thành một người khác, không chỉ công khai thừa nhận mình không thể sinh con, tự hủy thanh danh, mà còn vì hắn mà hủy bỏ hôn sự với Thái tử.
Để có thể ở bên Hạ Minh, ta đã làm mọi chuyện điên rồ nhất.
Nhưng sau khi ta mang thai, Hạ Minh lại giam cầm ta:
“Giang Vãn Ý, đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi đã chiếm lấy vị trí của Ngọc Nhi.”
Nói xong, hắn không thèm để ý đến sự giãy giụa của ta, mạnh mẽ bóp miệng ta, ép ta uống thuốc phá thai.
Sau cơn đau thấu xương, máu loang đỏ cả biệt viện, từ đó ta không thể có con được nữa.
Còn thứ muội Giang Mạn Ngọc lại thay thế ta gả cho Thái tử, cùng Thái tử sống hạnh phúc hòa thuận.
Nàng ta giả vờ tốt bụng mời đại phu chữa trị cho ta, nhưng không bao lâu sau, lời đồn rằng ta lăng nhăng phóng túng, mắc bệnh phụ khoa nên mới không thể có con lan khắp kinh thành.
Sau khi nghe tin, phụ thân tức giận đến thổ huyết, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với ta.
Hạ Minh lại được khen ngợi là nhân hậu vì không bỏ rơi ta, thậm chí còn chiếm được cảm tình của không ít nữ tử.
Cho đến khi thứ muội cầm bức họa do Hạ Minh vẽ nàng ta đến trước mặt ta khoe khoang, ta mới biết hóa ra tiếng “Ngọc Nhi” mà hắn luôn gọi chính là nàng ta.
Hóa ra cả đời ta đều bị bọn chúng tính toán rõ ràng như vậy.
Thật là một đôi nam nữ cặn bã đê tiện!
Ta phóng hỏa thiêu rụi tòa biệt viện này, cười lớn rồi kéo Hạ Minh và thứ muội cùng chết chung.
Nhưng sau khi chết, ta bỗng phát hiện ra thế giới mà ta xuyên vào lại chính là một cuốn tiểu thuyết mà ta đã từng đọc qua.
Mà ta lại là nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết đó.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về thời điểm mọi chuyện vẫn chưa bắt đầu.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, Thái tử đang đến thăm ta.
Thái tử nở nụ cười ôn hòa với ta, còn Hạ Minh, với vai trò ám vệ trung thành của hắn, lặng lẽ theo sát phía sau.
Ta và Thái tử từ nhỏ đã có hôn ước, nên việc hắn đến thăm cũng chẳng có gì lạ. Tuy nhiên, di nương lại luôn viện cớ nam nữ độc thân ở chung một phòng là không hợp lễ nghi, lần nào cũng bắt thứ muội đi cùng ta để gặp mặt Thái tử.
Khi bốn người gặp nhau, thứ muội vừa đứng cạnh Thái tử, liền trông như thể nàng ta mới là vị hôn thê của hắn, còn ta lại trở thành cái bóng thừa thãi.
Ta bước đi ở vị trí cuối cùng, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Thái tử và thứ muội sóng đôi trò chuyện vui vẻ ở phía trước, trong khi ánh mắt của Hạ Minh cũng không rời khỏi nàng ta, trên gương mặt hắn hiện lên nét tình ý khó che giấu.
Kiếp trước, ngoài việc đầu óc ta toàn chuyện tình yêu thì e rằng đôi mắt ta cũng có vấn đề, nếu không tại sao lại không nhận ra có điều gì đó không ổn chứ?
Giờ đây, nhìn lại ánh mắt đưa tình của bọn họ, ta chỉ cảm thấy ghê tởm.
Biết được Thái tử sẽ đến, thứ muội hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Ngày thường khi thấy ta thoa phấn lên mặt, nàng ta luôn giả vờ vô tình mà nói: “Tỷ tỷ, ngày nào tỷ cũng bôi trét lên mặt như vậy, thật quá mức cố ý rồi. Phải biết rằng ở độ tuổi này của chúng ta, vẻ đẹp tự nhiên mới là tốt nhất.”
Thế nhưng hiện tại, đứng bên cạnh Thái tử, gương mặt nàng ta lại được phủ một lớp phấn mỏng mịn, mái tóc đen óng ả được vấn cao. Nhìn từ trên xuống, cả khuôn mặt đều phủ sắc hồng e thẹn như hoa đào nở rộ.
Ta không trang điểm, đứng bên cạnh nàng ta lại càng giống như nha hoàn đi theo hầu hạ.
Thái tử nhìn nàng ta, rõ ràng là ngẩn ngơ rồi. Ta khẽ nhếch môi cười lạnh, cắt ngang thủ đoạn dụ dỗ vụng về của thứ muội.
“Muội muội ngoan, sao vải trên y phục của muội lại quen mắt vậy? Hình như có chút giống với quà sinh nhật Thái tử tặng ta lần trước thì phải?”
Thứ muội sắc mặt khẽ biến, vội vàng giải thích: “Tỷ tỷ, sao có thể chứ? Chắc tỷ nhìn nhầm rồi, đây chỉ là loại vải hết sức bình thường thôi mà.”
Thái tử nhẹ nhàng ho một tiếng, cũng phụ họa theo: “Chỉ là chút vải vóc thôi, không có gì quan trọng.”
Ta thầm cười nhạo sự thay đổi thất thường của nam nhân, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng lễ phép: “Thái tử điện hạ, nếu chỉ là vải mà ngài tặng thì tất nhiên ta chia sẻ với muội muội cũng là chuyện nên làm. Chỉ có điều, ta nhớ rằng loại vải này hình như là do Hoàng thượng ban cho ngài, nói là để thêm chút may mắn cho con dâu tương lai. Nếu làm mất, ta thật không gánh nổi trách nhiệm, nên mới có thắc mắc này. Không ngờ muội muội cũng có loại vải giống y hệt, suýt nữa ta còn tưởng phần của mình bị lưu lạc đến đây.”
Vừa nói, ta vừa nhìn chằm chằm vào thứ muội.
Nhìn thấy sự hoảng loạn lóe lên trong mắt nàng ta, một ý nghĩ tinh quái bỗng nảy sinh trong đầu ta. Mang theo chút thú vị, đầu ngón tay ta nhẹ nhàng lướt qua khóe mắt nàng ta, lớp trang điểm tỉ mỉ của nàng ta lập tức bị ta làm nhòe đi, để lại một mảng vệt loang lổ.
Nhìn thấy cảnh đó, ta lùi lại một bước, mỉm cười: “Hình như ta nhớ nhầm rồi, Hoàng thượng tặng không phải là vải vóc, mà là thứ khác. Xem trí nhớ của ta này.”
Thái tử cũng thở phào nhẹ nhõm: “Có lẽ Vãn Ý nàng thật sự nhớ nhầm rồi, phụ hoàng tặng có lẽ là trâm cài tóc.”
Nghe vậy, sắc mặt thứ muội lúc trắng lúc xanh.
Nàng ta bày ra vẻ mặt tủi thân, quay đầu nhìn Thái tử, mong chờ hắn an ủi. Nhưng vào lúc này, gương mặt kiều diễm của nàng ta lại trở nên lem nhem như bảng màu, dưới ánh mặt trời càng thêm kinh khủng.
Cánh tay Thái tử đang định vươn ra liền cứng đờ, vội vàng rụt về, ngay cả bước chân cũng vô thức lùi lại vài bước.
Thứ muội nhận ra ánh mắt chán ghét của Thái tử, bối rối không biết làm sao.
Ta tốt bụng lấy từ trong túi ra một chiếc gương đồng đưa cho nàng ta. Không hiểu sao sau khi nhìn vào hình ảnh trong gương, nàng ta không những không cảm ơn ta, mà ngược lại còn xấu hổ giận dữ lườm ta một cái rồi che mặt bỏ chạy.
Với tư cách là một tỷ tỷ rộng lượng như vậy, ta chỉ có thể thay nàng ta xin lỗi Thái tử: “Điện hạ, chuyện hôm nay quả thực là do muội muội vô lễ. Nàng ta từ nhỏ đã được nuông chiều, hành sự lỗ mãng, vừa rồi đã vô lễ, mong điện hạ rộng lượng bỏ qua. Ta phải đi xem nàng ta thế nào, điện hạ xin hãy về cung trước, đừng để chuyện nhỏ nhặt này làm phiền lòng.”
Nói xong, ta vội vàng đi về hướng thứ muội vừa bỏ chạy, để lại Thái tử đứng yên tại chỗ, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Nhưng ai quan tâm chứ?
Ta cũng đâu phải đi an ủi nàng ta, ngược lại, ta muốn xem thử cách nào để lấy mạng nàng ta đây.
Mạng của Hạ Minh, ta muốn.
Mạng của thứ muội, ta cũng muốn.
Nếu không lấy mạng của nàng ta, nỗi hận trong lòng ta thực sự khó mà nguôi ngoai.
Dù sao thì tên cặn bã Hạ Minh này cũng chính là kẻ được thứ muội của ta chọn lọc kỹ càng rồi đẩy về phía ta.
Nếu không phải vì hắn đã cứu ta, ta căn bản sẽ không để ý đến hắn.
Nhưng hắn có thể cứu ta, tất cả đều nhờ vào kế hoạch mà thứ muội đã tỉ mỉ bày ra.
Trên đường ta đi cầu phúc cho tổ mẫu, bỗng dưng xuất hiện thích khách lao ra đoạt mạng ta, từng chiêu từng thức đều vô cùng tàn nhẫn. Ta chỉ mang theo một nha hoàn, mắt thấy tình thế nguy hiểm, thì Hạ Minh như thần binh từ trên trời giáng xuống, chắn trước mặt ta, chém giết toàn bộ hắc y nhân.
Nhưng hắn cũng bị trọng thương, vết thương này phải dưỡng suốt một tháng mới lành. Vì thương thế quá nặng, từ đó về sau hắn mất hết võ công, không thể tiếp tục làm ám vệ cho Thái tử nữa.
Vì cảm giác áy náy, ta thường lén lút ra ngoài, lấy cớ đến tìm Thái tử để tiện đường thăm Hạ Minh.
Khi đó ta thường đọc nhiều thoại bản, còn thứ muội thì không ngừng thổi gió bên tai ta:
“Người con gái lấy chồng chẳng phải chỉ cần người đó đối xử tốt với mình là đủ sao?”
“Ta chưa bao giờ thấy Hạ Minh coi trọng ai như vậy. Hắn vì tỷ mà chịu thương tổn nặng nề đến thế, tỷ tỷ, hắn yêu tỷ sâu đậm biết nhường nào!”
“Huống hồ Hạ Minh là ám vệ đấy! Phiêu bạt giang hồ, thật sự rất phong lưu phóng khoáng, tỷ tỷ không cảm thấy vậy sao?”
Giữa ta và Thái tử vốn dĩ chẳng có tình cảm gì sâu đậm, cứ như thế lâu dần, ta lại sinh tình cảm với Hạ Minh.
Giờ đây, khi không bị tình tiết cốt truyện chi phối, nghĩ lại cảnh tượng khi ấy, ta chỉ thấy buồn cười. Những lời xúi giục của nàng ta xem ra cũng quá lộ liễu rồi.
Sau đó, Hạ Minh tỏ tình với ta. Ta e lệ đồng ý, nhưng hắn chẳng những không vui mừng mà ngược lại còn tỏ ra ủ rũ:
“Nhưng mà, Vãn Ý, thế gian hiểm ác, ta định sẵn không thể cưới nàng.”
“Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có cách. Nếu nàng đồng ý… Thôi bỏ đi, nếu nàng chê ta, không chịu gả cho ta, ta đã mất hết võ công, chỉ có thể xuất gia làm hòa thượng mà thôi.”
Ta là con gái Tướng quân, ngay cả Thái tử cũng phải nể ta ba phần, vậy mà một kẻ chỉ là ám vệ nho nhỏ lại dám nói ra lời lẽ uy hiếp như vậy.
Nhưng ở kiếp trước, ta bị tình yêu làm cho mê muội, quỳ gối trước hắn mà khẩn thiết cầu xin. Khi ấy, khóe mắt hắn khẽ nhếch lên, chỉ cho ta một con đường:
“Không phải là không có cách. Nếu nàng thực lòng muốn gả cho ta, vậy hãy tuyên bố với mọi người rằng nàng không thể sinh con.”
Phụ nữ không thể sinh con, ở thời đại này có ý nghĩa gì, ta hiểu rất rõ.
Nhưng vì muốn gả cho Hạ Minh, ta vẫn quyết tâm làm theo.
Chẳng mấy chốc, tin đồn lan ra khắp phố phường, thậm chí còn bị trẻ con biên thành bài đồng dao truyền tụng.
Là chính miệng ta thừa nhận, chính miệng ta nói ra, không thể là giả được.
Phụ thân tức giận đến mức quất roi liên tục lên người ta, nhưng danh tiếng của ta đã lan truyền, giờ đây không còn ai dám cưới ta nữa.
Khoảnh khắc buông roi xuống, phụ thân thở dài một hơi:
“Người mà con phải đánh đổi cả danh dự của mình mới cưới được, con thật sự nghĩ hắn là lương duyên hay sao?”
Phụ thân nói không sai.
Nhưng đây chính là thế giới mà ta đã xuyên vào, một cuốn tiểu thuyết ngôn tình đã được viết sẵn.
Thái tử và thứ muội là nam nữ chính, yêu nhau thắm thiết.
Còn ta, với tư cách là nhân vật phụ, cuối cùng lại gả cho ám vệ bên cạnh Thái tử.
Trong cái kết viên mãn và hạnh phúc, tất cả mọi người đều có cái kết riêng của mình.
Chỉ là do độ dài của câu chuyện có hạn, nên những chi tiết không được nhắc đến trong cốt truyện đó là:
Cảnh anh hùng cứu mỹ nhân khiến ta rung động mà phải lòng Hạ Minh, thực chất thích khách là do thứ muội phái tới, còn vết thương của Hạ Minh chỉ là giả vờ.
Cốt truyện cũng không viết rằng, sau cái kết viên mãn ấy, ta đã kéo Hạ Minh và thứ muội cùng nhau chết chung.
Ngoài khuôn khổ của tiểu thuyết, chúng ta đều là những con người bằng xương bằng thịt, có cảm xúc và suy nghĩ riêng.
Nhưng ông trời có mắt, ta đã trọng sinh rồi.
Truyện hơi ảo, buff nữ chính hơi quá đà. Đọc giải trí ok. Văn phong dịch mượt mà, cảm ơn team dịch có tâm