Sau Khi Trùng Sinh, Chính Thê Mặc Kệ Mọi Chuyện Rồi - Chương 4
“Con dâu ngoan của cuối cùng con cũng về ”
Ta nhẹ nhàng ấn góc chăn mỉm :
“Mẹ chồng gì con dâu tất nhiên về ”
Ta đưa tay vuốt nhẹ bụng Chu mẫu lập tức rạng rỡ:
“Đây mới là đại công thần của Chu gia đó”
Ta thản nhiên gương mặt nhăn nheo của bà chẳng hiểu dáng vẻ chua ngoa của kiếp hiện về trong đầu
“Kẻ thể sinh con cho Chu gia còn khiến bản phu nhân tốn mấy trăm lượng bạc đúng là quả tạ”
Bà mắng bằng gương mặt chút biểu cảm
“Con gà mái đẻ trứng thì nên nhường chỗ cho khác”
“Người là một góa phụ mà còn phủ bốn năm sinh liền hai đứa cơ mà”
Khi mới biết Mạnh Cẩm Sắc nhờ một đôi song sinh mà phong làm bình thê
Khi đó đã cận kề cái chết
Nghĩ những điều đó mỉm càng thêm dịu dàng:
“Phải mẹ chồng đây là cốt nhục của Chu gia”
15
Sau khi về quyền quản gia rơi tay Chu phủ cũng dần yên trở
Chỉ là lúc đang mang thai việc dạy dỗ Chu Ung vẫn do Mạnh Cẩm Sắc đảm trách
Mỗi lần Chu Ung đến thỉnh an đôi mắt đều đẫm lệ
Ta ở Chu phủ tiếng lành ít e rằng nó cũng đã nhận điều đó
Giờ nó viện cũng chỉ vài câu là đuổi khéo
Còn cái gọi là học vấn mà Mạnh Cẩm Sắc dạy dỗ ư…
Chữ như gà bới Tứ thư Ngũ kinh mấy quyển cũng chẳng thuộc nổi một đoạn
Chớ chi đến việc đến tư thục học hành
So với kiếp — mười tuổi khẩu xuất thành chương mười lăm tuổi đỗ tú tài hai mươi tuổi bước môn hạ Tể tướng — quả thực khác biệt một trời một vực
Nó từng cho rằng quản giáo quá nghiêm khắc nay quản nữa trả cho nó một tuổi thơ đẽ
Khi lá úa rụng đầy sân Chu mẫu qua đời
Nghe là vì phẫn uất công tâm trong phút chốc
Bên bà còn lo liệu xong bụng đã bắt đầu đau
Đáng lẽ là thuận sản mà sinh suốt hai ngày hai đêm
Dù kẻ ngốc cũng đoán đã xảy chuyện gì
Chu Hiển nổi trận lôi đình tra xét kỹ lưỡng kết hợp lời cung của bà tử và nha mới biết đầu đuôi mọi chuyện đều là do Chu Ung và Mạnh Cẩm Sắc cùng bày mưu
Lúc còn yếu Chu Hiển đến phòng để thẩm vấn
Chu Ung nhát gan lập tức òa thú nhận:
“Cha ơi là Mạnh di nương … chỉ cần đứa bé trong bụng mẹ còn nữa bà sẽ chịu nhận con làm đích tử…”
“Là Mạnh di nương xúi con làm cha ơi con thật sự dám ”
Mạnh Cẩm Sắc tức đến run rẩy cả
“Ngươi dám bán ”
Ta ho nhẹ vài tiếng trong lòng thì hiểu rõ
Đứa trẻ chỉ dám bán khác…
Nó thậm chí còn dám giết
Thì lớn lên mới thành kẻ …
Mà là từ bé đã thối nát đến tận xương
Ta òa ngừng
A Phúc vội dỗ dành:
“Tiểu thư vẫn còn ở cữ nhiều sẽ hỏng mắt đó”
“Khóc hỏng mắt thì chứ Ta chỉ cảm thấy là kẻ ngốc cứ ngỡ là tri kỷ an ủi phu quân… ai ngờ nuôi một con sói mắt trắng”
“Mẹ chồng con dâu với …”
Một tiếng gào của khiến Chu Hiển lập tức tỉnh ngộ
Hiện tại sủng ái trong triều nếu để khác dâng tấu sủng diệt thê để hại cả mẹ ruột thì thực sự còn đường sống nữa
“Người đem Mạnh di nương và Chu Ung tất cả đưa đến tổ trạch”
“Nói ngoài là để giữ tang cho mẹ”
Đầu ngón tay Chu Hiển tái nhợt nhưng vẫn hung hăng nắm cằm Mạnh Cẩm Sắc
“Ta thật sự quá thất vọng về nàng”
Khóe mắt hoe đỏ Mạnh Cẩm Sắc thể nhịn nữa níu lấy tay áo kêu:
“Phu quân cũng là vì mà thôi…”
“Con mụ già sống chết chịu buông tay chỉ bà chết mới thể bất chấp tất cả lập làm vợ”
“Phu quân là sẽ cưới làm chính thê mà đến giờ vẫn chỉ là một di nương”
Nàng thảm thiết khiến Chu Hiển nổi giận hơn
“Cái mà nàng gọi là con mụ già là mẹ ruột của ”
Ta lặng lẽ quan sát màn kịch mắt
Mạnh Cẩm Sắc đã hết đường xoay sở đành đem cả những lời chôn sâu trong đáy lòng thốt
Chỉ tiếc chiêu lùi một bước tiến hai bước …
Đã dùng đến nhàm chán
Nàng tiếp tục dùng chỉ khiến Chu Hiển thêm chán ghét mà thôi
Ban đầu giao quyền quản gia cho nàng kết quả là Chu mẫu bệnh nặng Chu phủ hỗn loạn con cái thì chẳng dạy dỗ nên
Nay chuyện hạ độc đã rõ như ban ngày nàng còn chỗ
Ta khẽ liếc mắt hiệu với A Phúc
Mấy nha bên cạnh Mạnh Cẩm Sắc nên thả một ít
Đó là lời hứa của với các nàng cũng đến lúc thực hiện
16
Từ khi Mạnh Cẩm Sắc và Chu Ung rời khỏi Chu Hiển thường u uất vui
Ta chăm sóc xong cho hài tử dịu dàng với :
“Hôm nay nắng là cùng phu quân ngoài dạo một chút”
Hắn gật đầu hai chúng ăn mặc đơn giản lên đường
Dọc đường quả nhiên phong cảnh hữu tình khỏi thành sắc mặt Chu Hiển đã lên rõ rệt
Nào ngờ bao lâu lưng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập
“Chu Hiển lấy mạng chó của ngươi”
Giọng quát lớn vang lên Chu Hiển cả kinh thất sắc
Lúc tránh né quên mất lập tức giục ngựa bỏ chạy để bắt
Trời mưa rả rích
Ta bắt đã ba canh giờ trời cũng dần tối sầm
Hang núi ngăn nổi gió mưa chẳng mấy chốc tay chân đã lạnh cóng còn cảm giác
“Yến Quy”
Tiếng gọi vang vọng ngay đó là bóng dáng Chu Hiển với mái tóc ướt sũng
Ta lập tức giãy giụa tuyệt vọng gào lên:
“Phu quân đừng ”
Hắn khựng một chút
Giọng đã khản đặc thì chật vật bò dậy
Vốn là ưa sạch sẽ nay miệng dính máu y phục lấm đầy bùn đất
Chẳng còn chút tôn nghiêm nào vẫn bò đến chỗ
Chu Hiển lập tức bi thương vô cùng
“Đừng động đậy là kịp cứu nàng”
Không chần chừ thêm lao trong thân mưa thấm ướt lạnh thấu xương khiến khỏi rùng
Chu Hiển đảo mắt xung quanh
Ta run rẩy giải thích:
“Sau khi trời mưa bọn chúng rút hết Phu quân sợ lắm…”
Chu Hiển vội vàng cởi dây trói cho
“Ta biết Sau khi nhận tin chờ đến lúc thấy bọn chúng rút lui mới dám đến gần”
Hắn định kéo rời thì cửa hang đã chặn
“Bắt rùa trong rọ chủ ý lắm”
Tên cầm đầu bịt mặt lưng là mấy thuộc hạ cũng ăn vận như
Chu Hiển hai lời xông lên liều mạng
Ánh đao bóng kiếm sấm sét rền vang gió lạnh mưa tạt đầy mặt
Sau một trận hỗn chiến máu loang đầy đất Chu Hiển địch dần rơi thế yếu
Hắn chống kiếm lên đầu hét lớn với đang ngây dại tại chỗ:
“Chạy mau”
Ngay khoảnh khắc gương mặt cứng đờ kinh hãi thanh chủy thủ cắm nơi bụng
Cán kiếm gắn đầy ngọc ánh chớp ánh lên tia sáng chói lòa
Chu Hiển ngẩng đầu nụ môi sâu thăm thẳm
“Đa tạ phu quân”
Ta vẫn dịu dàng gọi một tiếng “phu quân”
Chỉ là —
Chủ nhân của thanh chủy thủ
Là
“Mạnh Cẩm Sắc chết phu quân yêu nàng đến thế vì chôn cùng ”
Đám hắc y nhân thu kiếm sang một bên
Mắt Chu Hiển mở to kinh hãi hiển nhiên đã hiểu bộ âm mưu
…
Đã muộn
Hắn… chết
17
Ta để lộ hàm răng trắng đều giọng điệu nhẹ nhàng vui vẻ:
“Từ lúc gả nhà ngươi đã biết ngươi ngoại thất Sau đó phụ thân và ngươi hòa ly đành diễn cùng ngươi một vở kịch”
Ta kéo lỏng búi tóc vài lọn đen nhánh xõa xuống tùy ý
“Những chuyện về chẳng qua chỉ là báo thù mà thôi”
“Ngươi tưởng làm biết tính tình của ngươi và Mạnh Cẩm Sắc”
Một tia sáng lóe qua vặn chiếu lên mặt
“Chu Hiển đến là để báo thù”
Chu Hiển bật tiếng nức nở nhưng thành câu hiển nhiên đã sợ hãi đến phát ngốc
Ta vỗ nhẹ vạt áo thì thầm bên tai:
“Kiếp ngươi khiến chết nhắm mắt Vậy đời cũng để ngươi nếm thử cảm giác đã chịu khi chết”
“Thật từ đầu đến cuối chúng từng là phu thê”
“Đứa bé cũng là sai đưa tới làm lễ vật tặng cho ngươi”
“Ngươi chỉ một đứa con ruột là Chu Ung mà thôi”
Chu Hiển vùng vẫy dữ dội bàn tay siết chặt chuôi kiếm bên cạnh rõ ràng bật dậy
vung tay chém xuống từng nhát từng nhát đâm sâu cơ thể đâm đến tận xương
Nhát cuối cùng
Tất cả đã kết thúc
Ta quệt máu dính lên mặt
Mùi tanh lan khắp thân
Bạch Lang khẽ :
“Mạnh Cẩm Sắc và Chu Ung đã chết chuyện họ cấu kết với sơn tặc cũng đã tung Chu Hiển cũng đã chết trong tay sơn tặc chủ nhân cứ yên tâm”
Ta gật đầu nhắm mắt chìm bóng tối
Cuối cùng cũng chấm dứt
Khi A Phúc dẫn đám nô tỳ tìm thấy mặt đất ngoài thi thể của Chu Hiển còn mấy cái xác khác mà đã sắp xếp từ
Bọn chúng tên tuổi chẳng ai tra lai lịch
Hoàng thượng buồn quan tâm đến cái chết của Chu Hiển chỉ ban thưởng lấy lệ
Sau đó truyền ngôi tước cho con trai của
Hơn mười năm nó thi đậu tiến sĩ bệ hạ ưu ái
Chu gia vốn lụi bại phất lên một lần nữa
Còn cũng trở thành truyền kỳ trong miệng đám hậu bối
Một nữ tử đơn thân chống đỡ Chu phủ tiền thế danh vọng
Đến cuối đời ai ai cũng kính gọi một tiếng “Lão thái quân”
A Phúc với khuôn mặt tròn trĩnh vẫn luôn ở bên cạnh
“Cô nương”
Nàng vẫn thích gọi như thế
-HẾT-