Sau Khi Trùng Sinh, Chính Thê Mặc Kệ Mọi Chuyện Rồi - Chương 2
06
Chu Hiển đối với lời vô cùng hài lòng
Trong lòng hình tượng hiền thê ngoan ngoãn sợ sệt của xem như đã dựng xong
Nhìn gương mặt nhẹ nhõm thấy rõ trong lòng ngừng lạnh
Cũng hiểu năm đó thấy điểm gì ở
Ngay cả một kẻ như mà cũng nâng như trân bảo
Hắn định mở miệng thì Chu Ung chẳng biết từ chạy tới hành lễ chào hỏi
Dẫu cũng là đứa con duy nhất
Chu Hiển xoa đầu nó
“Sao hôm nay vẫn đến thư viện”
“Phu tử trong nhà đại sự thể nghỉ hai ngày hẵng ”
Thực nếu chuyện Chu Ung đúng là một đứa nhỏ dễ khiến khác ưa thích
Dáng vẻ ngoan ngoãn giọng mềm mại
Khoác lên bộ y phục gấm vóc quả thật sống động như một…
Con sói mắt trắng
Ta xen lời chỉ cúi đầu chằm chằm bụi hoa cỏ vô danh bên chân
Chu Hiển nghiêm giọng với :
“Từ nay về nàng chính là mẫu thân của Ung nhi chuyện ăn mặc nàng cần bận tâm nhiều hơn”
Ta đáp một tiếng
Đương nhiên sẽ bận tâm nhưng tuyệt đối giống kiếp mà tận tâm tận lực nữa
Chỉ cần để nó chết đói chết rét cũng coi như tích đức
Bị đứa nhỏ chen ngang Chu Hiển cũng chẳng còn hứng về cùng xoay dắt tay Chu Ung thẳng cổng lớn
A Phúc lo lắng hỏi:
“Cô nương theo ”
“Theo ư”
Ta phẩy tay
“Người là phụ tử tình thâm tính là gì”
A Phúc biết lúc Mạnh Cẩm Sắc đang đợi họ tại tứ hợp viện để cùng luyện chữ sách
Mỗi lần Chu Hiển lấy cớ đưa Chu Ung xuất phủ bên cạnh đều Mạnh Cẩm Sắc cùng
Sau khi lời đồn từng đuổi theo một lần
Bọn họ chẳng khác nào một nhà ba
Đứa con mà gửi gắm bao kỳ vọng cứ thế mà sát bên Mạnh Cẩm Sắc gọi nàng là “mẫu thân”
Ta từng nghĩ là do Chu Hiển ép nó gọi
Ai ngờ nó gọi bằng cả tấm chân tình
Ta mang theo mấy vạn lượng bạc vô số cửa hiệu mấy chục mẫu ruộng mà bước hố sâu thúc giục sớm ngày đoạn mệnh
07
Trở về viện sai A Phúc mang bản danh sách hồi môn
Xem kỹ từng món mới cất kỹ rương
“Về kẻ do dẫn phủ bén mảng tới nơi ”
Ta khóa cửa phòng đặt hồi môn
Chìa khóa cất cẩn thận trong ngăn bí mật
Đây là thứ mẫu thân đặc biệt chuẩn cho khi xuất giá
Ngoài ai biết trong chiếc hộp trang điểm trông bình thường tầng đáy một ngăn ẩn
“Sau khi xuất giá cha mẹ thể chăm lo chu thứ duy nhất thể bảo vệ con chỉ tiền bạc”
Khi đầu óc giấc mộng tân hôn làm mờ mịt còn mẫu thân mang vẻ mặt lo lắng
Bà cũng thể ngờ đóa hoa nâng niu hết mực của bà một lòng một vùi đàn ông
Đến nỗi vạn kiếp bất phục
Ghi chép xong hết hồi môn trời đã ngả hoàng hôn
Chẳng bao lâu một tiểu nha bước hỏi:
“Phu nhân lão phu nhân sai nô tỳ đến hỏi về chuyện ba ngày hồi môn”
Lúc mới sực nhớ vẫn còn cơ hội trở về nhà mẹ đẻ
Trước đây khi gả đem bộ tâm trí đặt lên Chu Ung đó dính đến chuyện Mạnh Cẩm Sắc cả như sống trong mê mờ cha mẹ từng gửi thư thăm hỏi cũng chỉ trả lời qua loa
Tính từng về một lần
Nghĩ đến đó vành mắt đã nóng lên chỉ gật đầu :
“Ngươi về bẩm với lão phu nhân cần chuẩn gì quá rườm rà ở mấy ngày sẽ trở về”
Tiểu nha nhận lời lui xuống
Chẳng mấy chốc đã tới ngày thứ ba hồi môn
Chu Hiển khiến mất mặt ít Chu mẫu áy náy trong lòng liền để ở nhà thêm vài ngày
Ta mỉm đáp ứng
Đến khi chuẩn xong mọi thứ vẫn trở về
Sắc mặt Chu mẫu cực kỳ khó coi
Ngược giả vờ vô cùng vui vẻ
“Không còn sớm nữa mẹ chồng xin phép nếu ngày nào phu quân rảnh rỗi đến cũng chẳng muộn”
Trước bao ánh mắt Chu mẫu mất hết thể diện nhưng kẻ sai là con bà bà cũng chẳng thể gì
“Mẹ chồng yên tâm nếu về đến nhà mà phu quân vẫn tới sẽ với cha mẹ rằng phu quân bận rộn công việc nên kịp đến”
Ta mỉm :
“Hơn nữa mẹ chồng chuẩn nhiều thứ như coi như đã cho nhà mẹ đẻ đủ thể diện Chỉ điểm thôi cha mẹ chắc chắn sẽ trách giận ”
Một phen dỗ che đậy cuối cùng Chu mẫu cũng nở nụ
Trước khi lên xe ngựa ánh mắt lướt qua Chu Ung nhỏ bé bên cạnh Chu mẫu
Bỏ qua ánh mắt trông ngóng của nó rời mà gợn sóng trong lòng
08
Chu Hiển đuổi kịp ngày thứ ba khi xuất phát
Hắn cưỡi một con tuấn mã đen gió bụi đầy
Ta vén rèm kiệu hiếm khi mang theo chút giễu cợt:
“Phu quân thật lợi hại thêm nửa ngày nữa là đã về tới nhà ”
Trên mặt Chu Hiển lộ vẻ lúng túng hiếm thấy
Hắn lên xe ngựa thở gấp gáp hiển nhiên là vội vã đuổi theo
“Hôm nàng xuất phát dậy trễ Khi về thì phát hiện nàng đã vì mới đuổi tới tận đây”
Ta gật đầu chỉ nghiêng đầu phong cảnh bên ngoài buồn đáp lời
Dù là chiếc bánh bao mềm đến cũng sẽ lúc nổi giận
Chu Hiển hiển nhiên đã nhận điều cẩn thận kéo nhẹ tay áo
“Thôi mà chẳng đã đến Còn hài lòng ”
Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống khiến Chu Hiển trở tay kịp
“Thiếp biết phu quân là Hầu gia bận trăm công nghìn việc Thiếp cũng cam lòng vì Hầu gia mà lo toan việc hậu viện Chỉ là biết Hầu gia thể đáp ứng một chuyện ”
Chu Hiển hoảng vội vàng đáp:
“Được bao nhiêu chuyện bản hầu cũng đều đáp ứng nàng”
Ta bật thành tiếng
Sau màn lệ hoa đẫm má như trời hửng tuyết
Chu Hiển ngẩn
Vô thức dịch sát gần hơn
Ta chẳng để ý đến mấy động tác nhỏ của chỉ u sầu mà rằng:
“Vốn dĩ làm khó phu quân cũng là thê tử của chỉ mong mặt ngoài xin cho chút thể diện”
Ta ngẩng mắt ánh lệ lưng tròng
Chu Hiển lập tức nhận sắc mặt cũng dịu xuống
“Được”
Nhìn dáng vẻ Chu Hiển rõ ràng đã thả lỏng khỏi thầm trong bụng
Thì chiêu của Mạnh Cẩm Sắc đúng là hiệu quả thật
09
Sau khi về đến nhà Chu Hiển quả thực như ghi nhớ lời
Hắn đỡ xuống xe ngựa đối với cha mẹ thì cung kính lễ phép ngay cả trong bữa cơm ở hoa sảnh cũng để ý đến khẩu vị của
Thấy nếu thật cũng làm
Chỉ là hề mà thôi
Đợi dùng xong bữa tối Chu Hiển mấy vị biểu của kéo uống rượu họ hàng thân thích cũng lần lượt cáo từ
Trên bàn chỉ còn cùng cha mẹ
Mẫu thân mở lời :
“Ở Chu gia vui ”
Nước mắt lập tức tuôn rơi
Trước đó khi gặp cha mẹ đã một trận chỉ là khi đông chẳng tiện rõ
Lúc chỉ một câu của mẫu thân liền kiềm mà bật thành tiếng
Sau đó mới đem mọi chuyện kể đầu đuôi
Mẫu thân lập tức đỏ hoe mắt
Phụ thân thì giận tím mặt:
“Chu gia vô sỉ”
Ta cúi đầu lau nước mắt:
“Giờ là cưỡi hổ khó xuống cha mẹ hài nhi cầu hòa ly”
Vừa dứt lời phụ thân liền câm nín
Mẫu thân cũng bắt đầu do dự
“Con mới gả mấy ngày giờ mà hòa ly sẽ ảnh hưởng tới thanh danh Huống chi Chu gia cũng là nhà quyền quý mang danh Hầu phủ nhẫn nhịn qua thì con sẽ là lão phu nhân của Hầu phủ”
Phụ thân thở dài một tiếng:
“Còn hơn chúng làm thương nhân sắc mặt khác”
Ta đương nhiên hiểu rõ sự lo lắng của cha mẹ
Từ nhỏ họ đã dạy rằng thiên hạ quan là lớn nhất tiếp đến là dân cuối cùng mới tới thương nhân như chúng
Dù phụ thân kiếm bao nhiêu tiền quan phủ tới một lần cũng dâng ít bạc để lo lót
Chưa tới khi nhà gây chuyện đánh chỉ cần bắt là tốn cả một gia tài
Mẫu thân khẽ vuốt mái tóc nơi cài chiếc trâm phượng năm đuôi
Đây là thứ chỉ thân phận hoàng thân quốc thích mới đeo dân thường còn chẳng dám mơ tới
Ta lau nước mắt trong lòng đã chủ ý
“Cha mẹ con hiểu ”
“Từ nay về hai cứ lấy danh nghĩa Hầu phủ mà hành sự”
Đã thể rút lui thì lấy chút lợi tức cho đáng
10
Còn mấy câu đã gã sai vặt theo cùng chạy tới bẩm:
“Người từ kinh thành tới báo trong ngõ Trà Hoa chuyện xảy ”
“Công tử còn uống mấy chén rượu liền cưỡi ngựa rời ”
“Tiểu thư các biểu thiếu gia cho đến hỏi chuyện gì ”
Ta khẽ cong khóe môi:
“Không gì cứ là việc của Chu phủ”
Sắc mặt phụ thân đen sầm mẫu thân cũng nghiêng đầu rơi lệ
Giờ đã rơi hố lửa chỉ thể cắn răng mà bước tiếp
Ta sai giữ kín chuyện đó ở vài ngày chuẩn lên đường
Trước khi rời phụ thân đưa mấy tên tiểu tư
“Đây là vài ám vệ từng mang về khi buôn nơi biên ải từ nay về sẽ bảo vệ cho con”
Mẫu thân nhét cho mấy vạn lượng ngân phiếu
“Đời là do sống Hãy để họ thấy nữ nhi nhà họ Tề chúng kẻ dễ ức hiếp”
Mắt đỏ hoe đem theo cùng
Chẳng xa mấy tên tiểu tư nào nấy vai u thịt bắp riêng một kẻ trong số đó đôi mắt sáng quắc như sói nơi hoang mạc tràn đầy dã tính