Sau Khi Tái Sinh, Ta Có Được Thuật Đọc Tâm - Chương 3
• 7
•
Ta không yêu hắn, cho tới bây giờ chưa từng yêu hắn.
Tiếp cận hắn chỉ là muốn hắn giúp ta báo thù mà thôi.
Nhưng nếu như hắn không muốn giúp ta, ta cũng sẽ không ép buộc hắn, ta sẽ chỉ…
“Lục Vân Tiêu, chàng sẽ giúp ta chứ?”
Lục Vân Tiêu lạnh lùng nhìn ta: “Tại sao ta phải giúp nàng?”
“Vậy là sẽ không giúp ta rồi.” Ta cụp mắt cười lạnh một tiếng, đột nhiên xoay người đè Lục Vân Tiêu xuống dưới thân, đồng thời rút trâm cài tóc trên đầu, đặt ở cổ Lục Vân Tiêu.
“Nàng muốn giết ta?” Lục Vân Tiêu cười khinh miệt: “Nàng cho rằng nàng có bản lĩnh đó sao?”
“Dù sao bây giờ chàng đã biết bí mật của ta, không phải chàng chết thì là ta chết, ta cũng phải liều một phen chứ.”
“Được, vậy thì nàng ra tay đi.” Giọng nói tàn nhẫn của hắn vang lên, lật người đổi tư thế của hai chúng ta.
Thời khắc này, ta cảm thấy mình một lần nữa đến gần tử vong, cơ hồ như theo bản năng, ta đâm trâm cài trong tay vào ngực hắn.
Cùng lúc đó, nụ hôn của hắn rơi xuống.
Hơi thở của hắn trở nên hỗn loạn, không biết là đau đớn hay gì nhưng ta thấy hắn không cảm thấy đau, hắn chỉ dùng sức hôn ta, gần như cắn xé.
Người đau là ta.
“Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tử Diên, mang theo ý nhắc nhở.
Lục Vân Tiêu cười khẽ bên tai ta: “Nàng nói nếu hắn vào đây thấy chúng ta như thế này, sẽ có phản ứng gì?”
Ta đẩy hắn ra, liếc nhìn ngực hắn, máu đỏ tươi thấm đẫm y phục của hắn.
Ta cau mày, Lục Vân Tiêu lách người trốn đi, ta vừa chỉnh lại y phục thì Hoàng đế đã tiến vào.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Ta cúi người hành lễ.
Hoàng đế lập tức đến đỡ ta dậy, theo lệ hỏi thăm thân thể của ta, lại hàn huyên với ta đôi câu, rồi nói rằng mình phải đến thư phòng.
Hắn đi rồi, Lục Vân Tiêu đi ra.
“Mỗi tối hắn đều chuyên sủng nàng như thế này sao?”
Ta nghiêng đầu, nhìn thấy ý cười trên môi hắn.
Ta không trả lời hắn, mà gọi Tử Diên mang hộp thuốc đến, sau đó Tử Diên đi ra ngoài.
“Cởi y phục ra.” Ta ra lệnh.
Lục Vân Tiêu ngồi bên cạnh giường của ta, từng kiện từng kiện cởi bỏ y phục, cho đến khi nửa thân trên trần trụi.
Ta xử lý vết thương cho hắn, Lục Vân Tiêu đột nhiên nói: “Nữ nhân này, nàng thật tàn nhẫn.”
Ta cười khẽ một tiếng.
Kiếp trước ta không tàn nhẫn nhưng kết cục ra sao?
Nhưng có lẽ ta thực sự sai rồi, ta không nên kéo người vô tội vào chuyện này.
“Chàng đi đi.”. Băng bó vết thương cho hắn xong, ta liền ra lệnh đuổi khách.
Cuối cùng ta cũng không giết hắn, nếu hắn đi tố cáo ta trước mặt Hoàng đế…
Ta không cam tâm.
Ta thực sự không cam tâm!
Ta đặt hộp thuốc lên bàn, thân thể dần dần run rẩy.
Lục Vân Tiêu từ phía sau lưng ôm lấy ta, khẽ nói bên tai: “Ta giúp nàng.”
Ta khó tin: “Chàng nói cái gì?”
“Nhưng ta có một điều kiện.” Hắn xoay người ta lại, đôi mắt đen láy nhìn vào mắt ta: “Ôn Sơ Cẩm, ta giúp nàng giết hắn, nàng đem trái tim nàng giao cho ta.”
“Trái tim của ta?”. Ta ngẩn người.
Ta còn có trái tim sao?
Lục Vân Tiêu tựa như nhìn thấu tâm tư ta, hắn châm chọc nói: “Ôn Sơ Cẩm, đừng giả bộ như người chết, nàng đối với nha hoàn bên cạnh nàng không phải như vậy.”
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Chàng mau đi đi.”
Hắn cười, giữ chặt gáy ta rồi lại hôn xuống.
Ta nhân lúc hắn lấy hơi hỏi hắn: “Vết thương của chàng đau không?”
Hắn khàn giọng nói: “Lòng ta đau hơn.”
Tim ta thắt lại, lúc này ta đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác áy náy.
Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy mình rất quá đáng, rất quá đáng với Lục Vân Tiêu.
Mọi việc ta làm đều không công bằng với hắn.
“Lục Vân Tiêu, chàng đi đi, sau này chúng ta đừng gặp lại… ưm…”
Hắn lại hung hăng hôn ta.
Ta ôm lấy eo hắn, cảm thấy má mình ướt đẫm.
Ta thế mà lại khóc, vì Lục Vân Tiêu sao?
• 8
•
Ta không thể cứ giả bệnh mãi như vậy, sớm muộn gì Hoàng đế cũng sẽ nghi ngờ.
Vì vậy nửa tháng sau, ta thẳng thắn hỏi Hoàng đế: “Bệ hạ, người thấy muội muội của thần thiếp thế nào?”
Hoàng đế sửng sốt một chút, lập tức cười hỏi lại: “Hoàng hậu đây là có ý gì?”
Ta thở dài buồn bã: “Vương thái y nói bệnh của thần thiếp là tâm bệnh, toàn bởi vì quá nhớ người nhà, bệ hạ, thần thiếp biết tội, không nên một bên chịu thánh sủng một bên lại lòng tham nhớ nhà, nhưng mà… Bệ hạ, xin bệ hạ để Y Nhiên ở lại đi, ở lại bên cạnh bệ hạ, như vậy thần thiếp cũng có người nhà bên cạnh, tỷ muội thần thiếp cũng có thể cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng, chẳng phải rất tốt sao?”
“Hoàng hậu, lời nàng nói là thật sao?” Hoàng đế có chút kích động.
Dường như nhận ra mình thất thố, Hoàng đế hơi thu lại cảm xúc: “Trẫm định nói, như vậy có phải quá uỷ khuất Hoàng hậu không?”
“Sao lại uỷ khuất?”. Ta mỉm cười: “Nếu bệ hạ thực sự bằng lòng nạp Y Nhiên, đó cũng là phúc khí của Ôn gia, thần thiếp không những không uỷ khuất mà còn vô cùng biết ơn bệ hạ.”
Hoàng đế nghe ta nói vậy, rất sảng khoái đồng ý.
Ta nghe được tiếng lòng của hắn nói: “Hoàng hậu này vẫn rất hiểu chuyện, xem ra Y Nhiên thực sự trách oan Hoàng hậu rồi.”
Ta cười lạnh trong lòng.
Một lát sau, Ôn Y Nhiên tới, nàng hưng phấn nắm lấy tay ta: “Tỷ tỷ, bệ hạ muốn nạp muội làm phi, sau này tỷ muội chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi!”
“Vị trí Hoàng hậu này sớm muộn gì cũng là của ta, Ôn Sơ Cẩm, ngày lành của ngươi đến hồi kết rồi.” Tiếng lòng của Ôn Y Nhiên đã vạch trần bộ mặt thật của nàng.
“Đúng vậy, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.” Ta nhìn vào mắt Ôn Y Nhiên, cười rạng rỡ.
Ta thực sự vui mừng, ta lại tiến gần hơn một bước đến mục tiêu báo thù.
…
Mùng tám tháng sau là ngày hoàng đạo, đại hôn của Hoàng đế và Ôn Y Nhiên được định vào ngày đó.
Hoàng đế đối với Ôn Y Nhiên thực sự là chân ái, lễ sắc phong của Ôn Y Nhiên thậm chí sắp vượt xa lễ phong hậu của ta.
Tử Diên nói với ta, bên ngoài đã có lời đồn, nói Hoàng đế muốn phế ta, lập Ôn Y Nhiên làm hậu.
Điều này đương nhiên là không thể, cho dù hoàng đế có yêu Ôn Y Nhiên đến mấy nhưng xuất thân của Ôn Y Nhiên đã định sẵn, cả đời này nàng ta chỉ có thể làm phi tử.
Ban đêm, Hoàng đế và Ôn Y Nhiên động phòng hoa chúc, tự nhiên không có ai để ý đến ta.
Lục Vân Tiêu đúng giờ xuất hiện trong phòng ngủ của ta.
“Nàng nhất định phải nói cho ta biết kế hoạch của nàng.”. Vuốt ve ân ái một hồi, Lục Vân Tiêu ôm ta vào lòng, vuốt vuốt mái tóc ta.
Ta cười cười, quay người nhìn hắn: “Chàng thực sự không sợ chết sao?”
Hắn chỉ vào vết sẹo trên ngực: “Ta đã chết một lần rồi, không phải sao?”
Ta hôn lên cằm Lục Vân Tiêu: “Lục Vân Tiêu, ta cũng chết qua một lần.”
Hắn xoay người nhìn ta: “Sau này nàng muốn làm gì?”
Ta ngẩn ngơ cả người.
Vấn đề này ta chưa từng nghĩ tới, sống lại một đời, ta chỉ muốn báo thù.
Vậy sau khi báo thù thì sao?
Ta nên làm gì?
Trong lòng ta dâng lên một sức mạnh, ta muốn…
Ta cười cười, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt của hắn: “Ta muốn chàng mãi mãi ở bên ta, được không?”
“Được, một lời đã định.” Đôi mắt Lục Vân Tiêu sáng lên trong ánh nến mờ ảo.
Ta im lặng, cụp mắt xuống.
Không phải vậy, ta biết, chúng ta mãi mãi không thể ở bên nhau, cho dù có ở bên nhau, cũng chỉ có thể như thế này, lén lút.
Ta có gia tộc của mình, hắn cũng có, có những chuyện, là số mệnh của chúng ta.
“Nghĩ gì vậy?” Lục Vân Tiêu nâng cằm ta hỏi.
Ta cong môi: “Ta đang nghĩ…”
Ta vòng tay qua cổ hắn, cười yêu kiều: “Lục tướng vô cùng tốt.”
Ánh sáng trong mắt hắn lóe lên làm ta đau nhói.
“Sơ Cẩm, nàng biết không? Chỉ cần nàng gật đầu, ta nguyện chết vì nàng.” Nụ hôn của hắn thật sâu hạ xuống.
Giây phút này, ta cũng vứt bỏ mọi thứ sau đầu, chỉ muốn cùng Lục Vân Tiêu luân hãm.