Sau Khi Tái Giá, Người Chồng Đã Chết Bảy Năm Bỗng Trở Về - Chương 4
Suýt nữa thì khiến Lâm Ngôn phát nôn. Có lẽ cả đời này anh ta không muốn thấy hoa hồng nữa.
Không ai có thể mãi canh kẻ trộm, cuối cùng Lâm Ngôn vẫn rơi vào bẫy của tôi.
Bằng chứng rành rành.
Vì quá nóng vội, Lâm Ngôn đã dùng đến tài sản cha mẹ để lại, mua lại lượng lớn cổ phần rải rác, thậm chí bán cả thông tin nội bộ cho đối thủ để tranh đoạt quyền lực.
Trong số những người từng trung thành với cha mẹ anh ta, chỉ còn hai người là chưa phản bội.
Lén lút kéo bè kết phái, nhưng rất nhanh kế hoạch sụp đổ.
Chiều hôm đó, ông nội gọi tôi về nhà.
“Cháu định xử lý thằng hai thế nào?”
“Anh ta không thể quay lại tập đoàn được nữa. Cháu đã cho anh ta cơ hội.”
Ông nội thở dài:
“Không thể để nó ngồi tù.”
Tôi khẽ nói:
“Cháu hứa với ông.”
Chức vụ của Lâm Ngôn bị Lâm Ý đích thân cách chức, anh ta hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Ý.
Lâm Ý khẽ nói vào tai anh ta:
“Nếu tôi nói cho Nhiễm Nhiễm biết anh đã nhớ lại từ hai năm trước, anh nghĩ cô ấy sẽ ghét anh đến mức nào?”
Thì ra Lâm Ngôn đã lấy lại trí nhớ từ hai năm trước.
Anh ta toàn thân cứng đờ:
“Anh biết tôi ở đâu từ đầu sao?”
Lâm Ý cười nhạt:
“Luôn luôn biết.”
Lâm Ý biết anh ta không chết, biết cả nơi anh ta ẩn náu.
Anh giấu tất cả – chỉ để cưới được Tống Nhiễm.
Lâm Ngôn giơ tay bóp cổ Lâm Ý, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị nhiều người giữ chặt kéo ra.
“Lâm Ý! Đồ đê tiện!” – Lâm Ngôn gào lên, đầy hối hận.
Lâm Ý chỉnh lại tay áo, vừa ngẩng đầu thì bắt gặp tôi đang đứng ở cửa. Nụ cười trên môi anh vụt tắt.
Anh lúng túng:
“Nhiễm Nhiễm…”
Lâm Ngôn bị bịt miệng, đôi mắt đỏ hoe vẫn cố chấp nhìn tôi. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Đưa đi.” – tôi nhẹ giọng nói.
Bảo vệ gật đầu, không chút nhân nhượng lôi Lâm Ngôn đi. Trong văn phòng chỉ còn tôi và Lâm Ý.
“Dạo này em bận lắm, nhớ đi họp phụ huynh cho con.”
Tôi còn chưa xoay người, Lâm Ý đã ôm chầm lấy tôi từ phía sau.
“Xin lỗi… xin lỗi… chỉ là anh yêu em quá nhiều.”
Tôi vỗ nhẹ lưng anh:
“Không sao. Trên đời này… không có chữ nếu.”
Gương mặt Lâm Ý đầy hoang mang, bất an vẫn quẩn quanh trong lòng không tan.
Vài tháng sau, Lâm thị dần ổn định trở lại, ngược lại nhờ những biến động vừa rồi, tôi đã thuận lợi gạt bỏ được không ít người.
Ông nội chính thức giao quyền, tôi chính thức tiếp quản toàn bộ.
Đứa bé trong bụng Trương Huệ ra đời—là một thai chết lưu. Với cô ta, có lẽ chuyện này là quá tàn nhẫn.
Bác sĩ cho rằng chuyện này không nên xảy ra, vì suốt quá trình khám thai trước đó đều bình thường. Cuối cùng, trong bã thuốc của Trương Huệ, phát hiện ra cô ta lén lút uống chuyển thai hoàn.
Dân gian gọi đó là thuốc biến thai nữ thành thai nam.
“……”
Tôi cũng chẳng biết nói gì thêm.
Biết kết quả ấy, Trương Huệ như phát điên, ôm chặt lấy xác đứa bé, gào thét:
“Tôi còn một đứa con trai nữa mà! Cái thai chết này không là gì cả!”
“Cùng lắm thì tôi sinh với Lâm Ngôn thêm đứa nữa!”
Tôi nhìn cô ta, đầy thương hại:
“Trương Huệ, Lâm Ngôn đã biết sự thật rồi.”
Cô ta ngây người, chỉ tay vào tôi hét lên:
“Là cô! Chắc chắn là cô nói cho anh ấy!”
Kỳ thực là ông nội nói cho Lâm Ngôn.
Ông luôn xem trọng huyết thống, tuyệt đối không thể chấp nhận việc nhận bừa một đứa không phải máu mủ.
Đồng Đồng được đưa vào bệnh viện điều trị. Nhà họ Lâm vì tình người, sẽ chi trả toàn bộ viện phí. Còn lại… sẽ không làm gì thêm nữa.
Cuối cùng tôi cũng có thời gian xử lý Lâm Ý.
Nửa đêm, anh ta vẫn đang quỳ trên tấm ván giặt đồ, hai tay bị trói sau lưng.
Tôi cầm roi da, quất xuống sàn:
“Nói, sai chỗ nào?”
Toàn thân Lâm Ý run lên:
“Không nên lừa người.”
“Tôi không nghe rõ.”
Lâm Ý nhắm mắt hét lên:
“Không nên lừa người! Tất cả là lỗi của anh!”
Đột nhiên cửa phòng bật mở, Chiêu Chiêu nhìn thấy cảnh ba mình quỳ, lập tức khóc òa, cũng quỳ luôn xuống đất theo.
“Mẹ ơi! Đừng đánh ba! Là lỗi của con!”
Lâm Ý mặt mày khổ sở:
“Chiêu Chiêu, là ba sai mà!”
Chiêu Chiêu ôm lấy Lâm Ý, hai cha con ôm nhau… khóc rưng rức.
Tôi suýt nữa không nhịn được bật cười. Hai cha con đúng là biết diễn quá rồi.
Tôi ném roi sang một bên:
“Chiêu Chiêu, về phòng ngủ đi. Mẹ và ba có chuyện muốn nói.”
Chiêu Chiêu rơi nước mắt lưng tròng:
“Mẹ sẽ không bỏ con và ba đúng không?”
Tôi nhìn một lớn một nhỏ trước mặt, chẳng khác gì tôi là tên tra nam vô trách nhiệm.
Tôi nhắm mắt:
“Không đâu. Ngoan, về ngủ đi.”
Người giúp việc lập tức bế Chiêu Chiêu ra ngoài.
Chuyện Lâm Ý quỳ ván giặt đồ nhanh chóng lan khắp nhà họ Lâm. Ngay cả ông nội cũng biết.
Sáng hôm sau, tôi vừa xoa lưng đau vừa bước ra ngoài, ông nội nói:
“Quản người cũng phải biết nương tay đúng lúc, không lại phản tác dụng.”
Tôi nói nhỏ:
“Xem ra ông có kinh nghiệm phong phú ghê.”
Ông nội lập tức im bặt, không nói thêm lời nào.
Tôi quay sang nhìn Lâm Ý, anh ta cười ngây ngô như không có chuyện gì.
Lâm Ý đúng là… người gì mà mặt dày vô đối.
Thật sự khiến tôi tức chết được.
Ăn sáng xong, Lâm Ý vui vẻ:
“Để anh đưa em đi làm.”
Tôi không từ chối.
Trên đường, Lâm Ý nói:
“Trương Huệ đã bị đưa về rồi. Lâm Ngôn cũng mặc kệ cô ta. Để cô ta ở nhà họ Lâm là không hợp lý.”
Anh nhìn tôi:
“Ông nội có cho cô ta một khoản tiền. Cô ta đã nhận.”
Tôi hừ khẽ:
“Ông đang tích đức giúp Lâm Ngôn thôi.”
Dù sao đi nữa, ông vẫn muốn con cháu sống ổn định.
Tới công ty, Lâm Ý khẽ nắm tay tôi:
“Cố gắng làm việc nhé, Nhiễm Nhiễm.”
Tôi hôn nhẹ lên má anh:
“Đi đưa con đi học đi.”
Lâm Ý vui như mở hội, nhanh chóng lái xe rời đi.
Tôi nhìn theo chiếc xe khuất bóng, chỉ biết thở dài bước vào tòa nhà.
Chuyện đã qua thì không thể thay đổi. Mọi thứ… chỉ có thể hướng về phía trước.
(Toàn văn hoàn).