Sau Khi Nhận Tro Cốt Của Gã Cặn Bã - Chương 3
09
Tôi rời khỏi căn nhà cũ, chuyển vào căn biệt thự mà mình hằng ao ước.
Khi kết hôn với Lưu Dương, hai đứa đều tay trắng, phải đi thuê nhà.
Về sau tiết kiệm được một khoản, mua một căn hộ cũ kỹ, chật chội.
Lưu Dương thấy ở cũng tạm được, nên chẳng bao giờ muốn đổi.
Nhưng quay lưng lại, hắn lại mua một căn hộ sang trọng cho mẹ mình.
Tôi từng muốn nuôi mèo, nuôi chó, nhưng vì chiều theo ý hắn, nên đành nhịn.
Giờ thì hắn chết rồi, tôi hoàn toàn có quyền tận hưởng cuộc sống.
Mèo, chó, thậm chí là đàn ông trẻ, tôi muốn có gì cũng được.
Lái chiếc xe mới, tôi đến gặp khách hàng.
Không ngờ lại tình cờ chạm mặt Lưu Ngọc và bạn trai của cô ta tại nhà hàng.
“Sắp cưới rồi, mà em nói không có nhà, không có xe làm của hồi môn?”
Bạn trai Lưu Ngọc hạ giọng chất vấn:
“Em đang đùa tôi đấy à?”
Lưu Ngọc suýt khóc:
“Anh à, anh trai em gặp chuyện ngoài ý muốn, nên những gì anh ấy hứa…”
“Vậy thì tôi nghĩ, đám cưới này cũng chẳng cần làm nữa.”
Người đàn ông đứng phắt dậy, chuẩn bị bỏ đi.
Tôi cười nhạt, chậm rãi bước đến, nhìn Lưu Ngọc:
“Hai người đang cãi nhau à?”
Chiếc chìa khóa xe Mercedes trong tay tôi khẽ đong đưa, thu hút ánh mắt của gã đàn ông.
Lưu Ngọc liếc tôi một cái, lạnh lùng quay mặt đi.
Chúng tôi từng gặp nhau vài lần, nên bạn trai cô ta vẫn lịch sự gọi tôi một tiếng:
“Chị dâu.”
Sau đó lại ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Lưu Ngọc.
Nụ cười trên môi tôi không thay đổi, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ:
“Lưu Ngọc, nếu có khó khăn gì thì cứ nói với chị, chị sẽ cố gắng giúp em.”
Nói xong, tôi thản nhiên rời đi.
Buổi tối, điện thoại nhận được tin nhắn từ Lưu Ngọc.
【Chị dâu, xin lỗi. Lâu nay là do em nhỏ nhen, trách nhầm chị.】
【Chị có thể tha thứ cho em không?】
Ngón tay gõ nhẹ lên bàn phím, tôi nhắn lại hai chữ:
【Đương nhiên.】
Cá đã cắn câu rồi.
10
Ngày hôm sau, Lưu Ngọc và bạn trai cô ta – Tiểu Lý – mời tôi đi ăn.
“Chị dâu, trước đây là do em quá tùy hứng.”
“Thực ra em chỉ là nhất thời không thể chấp nhận được chuyện anh trai qua đời, nên mới trút giận lên chị.”
Nói xong, cô ta nâng ly nước trái cây, kính tôi một ly.
Ánh mắt long lanh, ngập tràn mong đợi.
Tôi bất giác nhớ lại…
Mười mấy năm trước, khi tôi mới gả vào nhà họ Lưu.
Khi đó, Lưu Ngọc mới chỉ là một bé gái bảy, tám tuổi.
Triệu Mỹ Quyên bận rộn đi làm, anh trai cô ta thì chẳng mấy quan tâm, thế nên con bé cứ lon ton đi theo tôi suốt.
Mỗi lần vào siêu thị, thấy kẹo, nó lại nhẹ nhàng kéo tay áo tôi, lí nhí:
“Chị dâu, em muốn ăn kẹo.”
Lúc ấy, răng nó bị sâu, nên Triệu Mỹ Quyên không cho nó ăn đồ ngọt.
Nhưng tôi không nỡ từ chối, cuối cùng cũng lén đưa cho nó một cây kẹo mút.
Nó nâng niu như báu vật, liếm một cái rồi ngọt ngào nói:
“Cảm ơn chị dâu, chị dâu tốt nhất trên đời!”
Nhưng vừa về đến nhà, mẹ nó đã ngửi thấy mùi kẹo nho trong miệng con gái.
Lập tức vớ lấy cây gậy, đánh cho một trận.
Vừa đánh, bà ta vừa lẩm bẩm:
“Mày tưởng người ta cho mày ăn là có lòng tốt sao? Người ta chỉ muốn hại mày thôi!”
Những lời đó, rõ ràng là mắng tôi.
Triệu Mỹ Quyên vẫn luôn căm ghét tôi.
Bà ta cho rằng tôi đã thuyết phục Lưu Dương lựa chọn DINK, khiến hắn đưa ra quyết định “trái với tổ tông”.
Nhưng bà ta đâu biết…
Lưu Dương vốn mắc chứng tinh trùng ít, xác suất có con vô cùng thấp.
Muốn có con, phải làm thụ tinh trong ống nghiệm rất nhiều lần mới may ra thành công.
Tôi chấp nhận cuộc sống không con, một phần là vì khi đó tôi thật lòng yêu hắn, phần khác là tôi không muốn chịu đựng nỗi đau khi làm IVF.
Tôi từng nghĩ…
Nếu không có con, thì tôi sẽ coi Lưu Ngọc như con gái mà nuôi dưỡng.
Nhưng tôi càng đối tốt với cô ta, Triệu Mỹ Quyên càng ngứa mắt với tôi.
Cuối cùng, Lưu Ngọc hoàn toàn đứng về phía mẹ mình.
Từ đó, tôi cũng không bận tâm đến cô ta nữa.
Đời người… biến cố quá nhiều.
11
Khi tôi kết hôn với Lưu Dương, làm sao có thể ngờ được sẽ đi đến bước này.
Thấy tôi im lặng, Lưu Ngọc lập tức cười lấy lòng:
“Chị dâu, em có chút chuyện, muốn nhờ chị giúp đỡ.”
Tôi cười nhạt:
“Em nói đi.”
Không có chuyện thì sao tới cửa nhờ vả? Tôi đoán chắc chắn cô ta đang có việc cần.
Lưu Ngọc liếc nhìn bạn trai một cái, do dự rồi lên tiếng:
“Em sắp cưới rồi, nhưng nhà với xe vẫn chưa ổn thỏa…”
“Muốn vay tiền?”
Tôi gắp một miếng thịt bò, chậm rãi đặt vào bát, nhìn cô ta đầy ẩn ý:
“Dạo này khách hàng chưa thanh toán hết, chị cũng đang kẹt tiền đây.”
“Làm sao có thể!”
Lưu Ngọc sốt ruột, trên mặt thoáng lộ vẻ khinh thường đối với tôi.
Nhưng ngay sau đó, nhận ra mình đang cầu cạnh, cô ta nhanh chóng đổi sắc mặt, nở nụ cười dịu dàng:
“Chị dâu mới mua xe mà, sao đến lúc em vay tiền lại nói là không có?”
“Chị có chứ, nhưng phải chờ khách thanh toán đã!”
Tôi cố tình tỏ ra chân thành, dỗ cho cô ta ngoan ngoãn về nhà chờ tin.
Trước khi đi, tôi thuận miệng hỏi thêm một câu:
“Mẹ không tài trợ cho em à?”
Vừa nhắc đến chuyện này, dù Lưu Ngọc có cố gắng tỏ vẻ vui vẻ đến đâu, gương mặt cô ta cũng tối sầm lại.
“Mẹ bây giờ chỉ chăm chăm lo cho cháu trai cưng của bà ấy, còn đâu mà nghĩ đến em!”
Tốt lắm, chó cắn chó.
Tôi giả vờ thở dài, giọng điệu đầy tiếc nuối:
“Em à, chuyện chị và anh em chọn DINK… thật ra không phải vì chị không thể sinh con, mà là…”
Tôi cố ý dừng lại giữa chừng, rồi đẩy về phía cô ta một tập hồ sơ.
Là bản sao kết quả kiểm tra sức khỏe của Lưu Dương.
“Tự xem đi.”
11
Chứng tinh trùng ít không đồng nghĩa với việc hoàn toàn không có tinh trùng.
Đứa con trong bụng Ngô Thiến, rất có thể thật sự là con ruột của Lưu Dương.
Nhưng cùng với kết quả khám sức khỏe, tôi còn đưa cho Lưu Ngọc một xấp ảnh – hình ảnh Ngô Thiến ra vào khách sạn, nhà hàng với nhiều người đàn ông khác nhau.
Mấy gã đó có quan hệ gì với cô ta hay không?
Không quan trọng.
Tôi không quan tâm đến sự thật.
Tôi chỉ muốn báo thù.
Điều quan trọng là, tất cả những kẻ đã phản bội và làm tổn thương tôi, đều phải nhận lấy hậu quả xứng đáng!
Tối hôm đó, Ngô Thiến bị đuổi khỏi nhà Triệu Mỹ Quyên.
Cô ta giải thích thế nào cũng vô ích, Triệu Mỹ Quyên không thèm tin.
Lưu Ngọc gọi điện cho tôi, hả hê nói rằng cuối cùng cũng đã trút được cơn giận.
Trong suốt một tháng sau đó, tôi liên tục đăng ảnh du lịch khắp nơi lên mạng xã hội.
Lưu Ngọc lập tức nhắn tin riêng:
【Chị dâu, vậy là chị đã nhận được tiền khách hàng thanh toán rồi phải không?】
Tôi bình thản trả lời:
【Chưa, chỉ là đi chơi thư giãn với bạn bè thôi.】
Ngoài ảnh du lịch, tôi còn đăng thêm các bữa ăn sang trọng, hàng loạt chiến lợi phẩm mua sắm xa xỉ, khoe rõ ràng rằng mình không hề thiếu tiền.
Tôi chỉ không muốn cho cô ta vay mà thôi.
Thời tiết dần trở nên oi bức.
Một ngày nọ, Lưu Ngọc lại gửi tin nhắn đến.
【Chị dâu, công ty bạn trai em có phúc lợi du lịch Thái Lan.】
【Hay mình đi cùng nhau đi? Hồi nhỏ toàn là chị dẫn em đi chơi, lần này để em mời chị nhé!】
Ngay sau đó, cô ta còn gửi kèm một sticker dễ thương.
Cô gái tôi từng nuôi nấng cuối cùng cũng học được cách “biết ơn” rồi sao?
Cô ta thật sự rất thiếu tiền.
Tôi chờ một lúc lâu, rồi gửi lại một chữ:
【Được.】
Chuyến du lịch Thái lần này, chỉ có tôi, Lưu Ngọc và bạn trai cô ta.
Lúc tiễn ba chúng tôi ra sân bay, Triệu Mỹ Quyên hiếm hoi mở lời tỏ ra thân thiện với tôi:
“Cứ coi như đi nghỉ mát đi, con cứ tận hưởng đi.”
“Chuyện công ty thì đừng lo nữa.”
Bà ta trông già đi rất nhiều.
Dĩ nhiên rồi, không còn tôi đưa đi thẩm mỹ viện, không còn tôi thuê giúp việc cho, bà ta làm sao giữ được vẻ ngoài như trước?
Con người đúng là đáng khinh.
Sống sung sướng lâu ngày, bỗng tưởng mình sinh ra là để hưởng phúc.
Nhưng không sao, chúng tôi không ở trong nước.
Cứ để bà ta và Ngô Thiến “chăm sóc” nhau cho tốt!
Lưu Ngọc chắc chắn rằng tôi không có bằng chứng, nên nhất quyết không chịu khai.
Bị kéo đi, cô ta vẫn ngoan cố mắng tôi:
“Tôi đã lo lắng cho chị đến thế, vậy mà chị lại vu oan hãm hại tôi!”
Nhưng bạn trai cô ta thì khác.
Sau khi thấy tôi vẫn còn sống, lại bị cảnh sát Thái Lan thẩm vấn liên tục, hắn không chịu nổi áp lực, liền thú nhận tất cả.
Hắn khai rằng hai người lấy cảm hứng từ một bộ phim, cùng nhau lên kế hoạch dụ tôi ra nước ngoài, sau đó lợi dụng lúc lặn biển để giết tôi.
Tiểu Lý vốn là huấn luyện viên lặn, nên việc thực hiện kế hoạch vô cùng dễ dàng.
Nhưng hắn không ngờ rằng hành động tháo mặt nạ dưỡng khí của tôi lại vô tình bị một du khách khác trông thấy.
Có nhân chứng, hắn cuống cuồng phủi sạch quan hệ, không còn cách nào khác ngoài thành thật khai báo.
Để lập công, hắn thậm chí còn giao nộp toàn bộ tin nhắn và bản ghi âm cuộc gọi giữa hai người.
Trong đó, hắn đẩy hết trách nhiệm cho Lưu Ngọc, nói cô ta mới là chủ mưu, còn hắn chỉ là đồng phạm.
Lưu Ngọc sững sờ.
Cô ta không thể ngờ được, bạn trai mình lại “bán đứng” nhanh như vậy.
Cô ta cố tìm cách chối tội.
Nhưng trước một loạt bằng chứng từ chính bạn trai mình, cô ta hoàn toàn không thể cãi lại.
Cuối cùng, cô ta chạy đến chỗ tôi, quỳ xuống cầu xin.
“Chị dâu… Em nhất thời hồ đồ thôi!”
“Em cũng bị người ta xúi giục!”
Cảnh sát nghe thấy từ “xúi giục”, lập tức quan tâm đặc biệt.
Sau khi điều tra, họ phát hiện trên mạng từng có nhiều bài viết của Lưu Ngọc, nơi cô ta oán trách rằng chị dâu mình đã thừa kế toàn bộ tài sản của anh trai, còn cô ta thì không được gì cả.
Dưới bài đăng, có không ít bình luận cười nhạo cô ta.
Có người bình luận:
【Chị dâu cô còn sống sờ sờ, thì việc thừa kế tài sản của chồng là hoàn toàn hợp pháp. Cô muốn không làm mà vẫn có ăn sao? Đang mơ à?】
Không chỉ một, mà rất nhiều bình luận với nội dung tương tự.
Càng đọc, Lưu Ngọc càng tức điên.
Vậy nên, cô ta mới bàn bạc với bạn trai để giết tôi.
Hành vi phạm tội được xác lập, hai người bị dẫn độ về nước để xử lý theo pháp luật.