Sau Khi Nhận Tro Cốt Của Gã Cặn Bã - Chương 2
05
Dù Triệu Mỹ Quyên có gây chuyện thế nào, cuối cùng bà ta vẫn phải nhờ tôi lo liệu tang lễ cho Lưu Dương.
Trước mộ hắn, họ hàng bạn bè tụ tập đông đủ, ai nấy đều cài hoa trắng trước ngực, vẻ mặt đầy thương xót.
“Hiểu Tinh à, ngày tháng vẫn phải tiếp tục, em cố gắng lên nhé.”
Người thân vỗ về tôi.
Tôi đeo kính râm, che đi nét cười mỉa mai trong mắt, khẽ đưa tay quệt giọt nước mắt không hề tồn tại.
“Tôi biết mà, sau này mẹ chồng và em gái chồng còn phải dựa vào tôi nữa.”
“Nhà này vẫn cần có người gánh vác.”
Trong mắt những người ngoài, gia đình mất đi trụ cột chẳng khác nào trời sập.
Huống chi, dưới sự dẫn dắt khéo léo của Triệu Mỹ Quyên, họ hàng đều nghĩ tôi chỉ là một bà nội trợ sống dựa vào chồng.
Vậy nên ánh mắt nhìn tôi, có kẻ thương hại, có kẻ hả hê.
Nhưng tôi chẳng bận tâm.
Lưu Ngọc nghe tôi nói vậy, bật cười lạnh:
“Giả tạo cái gì chứ, chị tốt bụng đến mức đó sao!”
“Rõ ràng chỉ muốn chiếm đoạt tiền của anh tôi!”
Trẻ con đúng là dễ kích động.
Cô ta nói vậy trước mặt bao người, cũng chẳng có lợi lộc gì.
Vừa dứt lời, ông cụ Lưu – họ hàng lớn tuổi bên nội Lưu Dương – đập mạnh cây gậy xuống đất:
“Đủ rồi! Chẳng lẽ muốn Dương Dương chết rồi cũng không yên sao?”
Lưu Ngọc không dám lên tiếng nữa, chỉ biết trừng mắt nhìn tôi.
Ông cụ Lưu quay sang tôi, giọng điệu nặng nề mà đầy ẩn ý:
“Con dâu à, em chồng con còn chưa lấy chồng, mọi thứ sau này đều trông cậy vào con.”
Nghe thân thiết nhỉ?
Rốt cuộc vẫn là muốn thăm dò về tài sản thôi.
Tôi giả vờ không hiểu, hít hít mũi, nói đầy xúc động:
“Tiền của mẹ, tôi không thiếu một đồng, nếu em chồng cần giúp đỡ, tôi cũng sẽ lo.”
“Vậy còn tiền của cháu tôi thì sao?”
Giọng của Triệu Mỹ Quyên vang lên từ đâu đó, sau lưng bà ta còn có một cô gái xa lạ.
Cô ta trông rất trẻ, chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt xinh xắn, bụng đã nhô lên rõ ràng.
Nhìn là biết đang mang thai.
Ngô Thiến – tiểu tam của Lưu Dương.
Trước gương mặt mà tôi đã nhìn quá nhiều lần, tôi cố tình lộ ra vẻ mặt bối rối, thậm chí còn hỏi lại với vẻ hoang mang:
“Mẹ, đây là sao? Cô ấy là ai vậy?”
Triệu Mỹ Quyên cẩn thận che chắn cho Ngô Thiến, kiêu ngạo chỉ vào bụng cô ta:
“Nhìn cho rõ đi! Trong bụng cô ấy là cháu trai đích tôn của tôi, là huyết mạch của Lưu Dương!”
Mọi người ồ lên kinh ngạc.
Dù sao thì chuyện tiểu tam ngang nhiên xuất hiện thế này, lại còn được mẹ chồng chính thất bảo vệ, đúng là hiếm thấy.
Được Triệu Mỹ Quyên chống lưng, Ngô Thiến chẳng hề e dè, cô ta bước nhanh tới trước mặt tôi, giọng nức nở:
“Chị à, em không cần gì cả, chỉ mong chị để em sinh đứa bé này ra.”
“Sau khi sinh, em sẵn sàng để chị làm mẹ nuôi nó cũng được!”
Nói khóc là khóc ngay được.
Cô ta khụy gối định quỳ xuống, nhưng Triệu Mỹ Quyên vội đỡ lấy thân hình đang nặng nề của cô ta, gằn giọng:
“Quỳ cái gì mà quỳ! Có chuyện gì mẹ đây lo cho con!”
Tôi giả bộ như vừa chịu cú sốc lớn, người run lên, giọng nghẹn ngào:
“Mẹ, mẹ đã biết từ trước là Lưu Dương có người phụ nữ bên ngoài sao?”
“Biết chứ.”
Bà ta hếch mũi đầy khinh miệt, còn không quên châm chọc:
“Tự mày không giữ nổi trái tim đàn ông, trách ai được?”
Ông cụ Lưu cau mày quát:
“Đừng nói nữa! Chuyện này có gì hay ho đâu mà khoe khoang?”
Triệu Mỹ Quyên không phục, cãi lại:
“Sao chứ? Dù sao đây cũng là máu mủ của nhà họ Lưu, bác không bảo vệ sao?”
Ông cụ Lưu nheo mắt, nhìn tôi, chậm rãi nói:
“Dù gì đứa trẻ trong bụng cô ấy cũng là con của Lưu Dương…”
Ông ta chưa nói hết câu, tôi đã giơ tay lên, chỉ về phía bốn cô gái trẻ không biết đã đứng sau từ bao giờ.
“Họ cũng vậy, ai cũng nói mình đang mang thai con của Lưu Dương.”
06
“Nói bậy!”
Ngô Thiến kích động quát lên: “Lão Lưu chỉ có mỗi mình tôi thôi!”
Lời vừa dứt, xung quanh lập tức vang lên một tràng cười nhạo.
Đã nuôi tiểu tam thì chuyện có tiểu tứ, tiểu ngũ cũng đâu có gì khó tin.
Bầu không khí trang nghiêm của tang lễ đã hoàn toàn biến mất, ai nấy đều tập trung hóng hớt drama.
Ngô Thiến thấy không ai tin mình, tức đến mức giậm chân, chửi ầm lên.
Bốn cô gái còn lại tất nhiên cũng chẳng vừa, lập tức cãi nhau với cô ta.
Thấy sắp đánh nhau đến nơi, tôi lập tức gọi cảnh sát.
Thế là tang lễ biến thành một chuyến du lịch đến đồn công an.
Các đồng chí cảnh sát sau khi biết Ngô Thiến là tiểu tam, lại còn mang thai mà đòi danh phận, ai cũng tỏ vẻ đồng cảm với tôi.
Vì vậy, giọng điệu của họ với tôi vẫn rất nhẹ nhàng.
Ngô Thiến nhảy dựng lên, la hét đòi cảnh sát bắt bốn cô gái kia lại.
“Bọn họ là lừa đảo! Tôi mới là người phụ nữ duy nhất của Lưu Dương!”
“Tôi có bằng chứng!”
Cô ta lấy điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn giữa mình và Lưu Dương.
Dường như nghĩ rằng mình sắp giành chiến thắng, cô ta ngẩng cao đầu, tiếp tục khoe cả lịch sử chuyển khoản mà Lưu Dương gửi cho mình.
“Dịp đặc biệt có lì xì, ngày thường thì cho tiền mua sắm, tất cả đều là bằng chứng đây!”
Tôi khẽ run vai.
Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là quá vui thôi.
Ngô Thiến… đúng là đồ ngu.
Điện thoại của cô ta đã bị cảnh sát thu giữ.
Tôi gật đầu:
“Chồng tôi ngoại tình trong lúc hôn nhân, bằng chứng rành rành, phiền các anh giúp tôi thu thập luôn.”
Ngô Thiến đơ người.
Những chứng cứ tôi thu thập được trước đó, cộng thêm bằng chứng mà chính cô ta vừa tự khai, đủ để tôi kiện và đòi lại toàn bộ số tiền mà Lưu Dương đã tiêu xài cho ả trong thời gian hôn nhân.
Tối hôm đó, tôi gửi hết bằng chứng cho luật sư, nhờ anh ta giải quyết vụ kiện này.
Triệu Mỹ Quyên biết chuyện tôi định đòi lại tiền liền chỉ tay vào mặt tôi, mắng chửi không tiếc lời:
“Sao trên đời lại có loại đàn bà tính toán chi li như mày!”
“Nhà cửa với tiền bạc cũng đòi về, vậy Thiến Thiến và đứa nhỏ phải sống sao đây!”
Tôi chẳng giận chút nào, còn cười ngọt ngào, gọi một tiếng:
“Mẹ à.”
“Mẹ có tiền lương hưu mà, mẹ tốt bụng thế thì tự nuôi họ đi!”
07
Kiện tụng với Ngô Thiến, cô ta hoàn toàn không có đường chối cãi.
Căn nhà mà Lưu Dương lén mua cho cô ta, tôi lập tức lấy lại.
Còn về số tiền hắn chuyển khoản, Ngô Thiến căn bản không còn đồng nào để trả.
Không còn cách nào khác, tôi đành “bất đắc dĩ” tìm đến quê nhà của cô ta, nói chuyện đàng hoàng với bố mẹ cô ta.
Bố mẹ cô ta xấu hổ đến mức không dám gặp ai, còn ông bố thì tức đến phát bệnh.
Ngô Thiến phát điên, lên mạng khóc lóc kể khổ, mắng chửi tôi.
Nhưng đáng tiếc, cư dân mạng không ngu.
Vừa nghe tin tiểu tam lên mạng tố cáo chính thất “độc ác”, ai nấy đều hả hê cười sảng khoái.
Không ai đồng cảm với Ngô Thiến cả.
Nhà họ Ngô đành cố gắng vay mượn để trả lại một phần tiền.
Nhưng còn mười vạn tệ, cô ta thật sự không thể xoay xở nổi.
Hôm đó, điện thoại dự phòng của tôi nhận được tin nhắn từ Ngô Thiến.
【Chị ơi, chị có thể cho em mượn mười vạn không?】
Tôi lập tức chuyển cho cô ta năm trăm tệ.
【Vừa mới nhận lương, chỉ có chút này thôi, em mua gì ngon mà ăn đi.】
【Em đúng là ngốc, sao lại tự mình trả tiền chứ? Phải bảo mẹ bạn trai em trả cho chứ!】
Vừa đưa tiền vừa an ủi, Ngô Thiến lập tức tủi thân, gửi tin nhắn thoại, giọng sụt sùi:
“Chỉ có chị là tốt với em thôi. Mẹ anh ấy cũng có cho một ít, nhưng bà ấy bảo mình cũng chẳng còn bao nhiêu tiền.”
Nghe xong, tôi cười lạnh.
Triệu Mỹ Quyên không có tiền sao?
Sau khi Lưu Dương phất lên, hắn đã mua hẳn một căn nhà cho bà ta, còn gửi tiền tiêu hàng tháng, mỗi lần một vạn tệ.
Tôi lập tức nhắn lại:
【Em cứ nói nếu không cho tiền thì đi phá thai.】
【Đây là huyết mạch của nhà họ Lưu, chẳng lẽ họ mặc kệ?】
Ngô Thiến nói cô ta sẽ đi làm ầm lên ngay.
Làm ầm lên đi, càng náo nhiệt càng tốt.
08
Cuối cùng, Ngô Thiến cũng chuyển vào nhà của Triệu Mỹ Quyên.
Lưu Ngọc ban đầu còn gọi cô ta là “chị dâu” ngọt xớt.
Nhưng khi sống chung, cô ta lại càng nhìn Ngô Thiến càng thấy gai mắt.
Ngô Thiến chịu không nổi ấm ức, ngày nào cũng khóc lóc om sòm.
Một ngày nọ, cô ta nói:
“Đứa bé sinh ra đã không có cha, hay là để lại căn nhà này cho nó đi.”
Lưu Ngọc làm sao đồng ý, lập tức bật lại, tranh cãi kịch liệt.
Hai người cãi nhau đến mức khiến Triệu Mỹ Quyên cũng chẳng được yên.
Mất bình tĩnh, bà ta liền tìm đến tôi gây chuyện.
Không chỉ vậy, bà ta còn xúi giục Ngô Thiến kiện tôi, đòi chia tài sản của Lưu Dương.
Quả thật, con ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế.
Nhưng ai có thể chứng minh đứa bé trong bụng Ngô Thiến là con của Lưu Dương?
Bố đứa trẻ đâu?
Chết rồi.
Xét nghiệm ADN có không?
Không có.
Có thể làm xét nghiệm ADN không?
Không thể, vì gã đàn ông đó đã bị thiêu thành tro rồi.
Tôi thậm chí không cần ra mặt, vụ kiện này tôi chắc chắn thắng.
Không phải chia một xu tiền trợ cấp nuôi dưỡng nào cả.
Triệu Mỹ Quyên không cam tâm, bà ta gào lên:
“Tôi biết chắc đứa bé này là máu mủ của nhà họ Lưu!”
Nhưng thẩm phán thậm chí chẳng buồn nhìn bà ta.
Không đòi được tiền, Triệu Mỹ Quyên dắt Ngô Thiến đến công ty làm loạn.
Nhưng bà ta không hề hay biết, cổ phần giữa tôi và Lưu Dương đang được chuyển nhượng.
Chẳng bao lâu nữa, công ty này sẽ không còn liên quan gì đến tôi.
Mà studio riêng của tôi đang trong giai đoạn thành lập.
Thấy quậy phá không có tác dụng, Triệu Mỹ Quyên đổi chiến thuật.
Bà ta đòi tôi phải chu cấp dưỡng lão.
Tiếc là, con dâu không có nghĩa vụ phải nuôi cha mẹ chồng.
Bà ta lại tiếp tục kiện, đòi phần tài sản thuộc về mình trong di sản của Lưu Dương.
Nhưng đáng tiếc…
Lưu Dương biết cách chuyển tài sản, thì tôi cũng vậy.
Cuối cùng, tòa án phán quyết tôi chỉ cần một lần duy nhất trả cho Triệu Mỹ Quyên năm vạn tệ là xong.
Một bên là Ngô Thiến, kẻ vẫn mơ mộng làm phú bà.
Một bên là Lưu Ngọc, cô em chồng sắp kết hôn, cũng cần tiền.
Năm vạn tệ này đối với Triệu Mỹ Quyên lúc này, chẳng khác gì muối bỏ bể.
Huống chi… số tiền này cũng không dễ để bà ta lấy được đâu.
Tôi và Lưu Dương kết hôn khi không có gì trong tay.
Vậy thì… Triệu Mỹ Quyên cũng nên quay lại trạng thái trắng tay mới đúng!