Sau Khi Nhận Tro Cốt Của Gã Cặn Bã - Chương 1
01.
Nhà tang lễ, phòng chờ hỏa táng.
Trên màn hình, tên của chồng tôi, Lưu Dương chuyển sang màu xanh, báo hiệu quá trình hỏa táng đã hoàn tất.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, tôi nhặt vài mảnh tro cốt bỏ vào hộp.
“Xin chị nén bi thương.”
Nhân viên tang lễ nói bằng giọng điệu chuyên nghiệp, gương mặt mang vẻ tiếc thương.
Tôi khẽ gật đầu, bung dù, ôm hộp tro cốt bước ra ngoài.
Nén bi thương ư?
Tôi chẳng hề thấy buồn.
Chỉ trách Lưu Dương xui xẻo, vừa đề nghị ly hôn xong liền gặp tai nạn xe.
Hiện trường tai nạn thảm khốc, chiếc xe của hắn lao xuống đường núi quanh co, xe nát người vong.
Nghĩ đến bộ dạng độc ác của hắn khi chỉ tay vào mặt tôi mà chửi “đồ đàn bà già”, rồi còn đắc ý khoe khoang về cô nhân tình bên ngoài, tôi bỗng thấy buồn cười.
Báo ứng đến thật nhanh.
Tôi đã cùng hắn gây dựng sự nghiệp suốt mười mấy năm, công ty vừa vào guồng ổn định thì hắn có tiền, liền muốn đá tôi đi.
Ai ngờ, chính hắn lại ra đi trước.
Đúng là “người xấu tự có trời thu.”
Còn tôi, trở thành một quả phụ giàu có.
Nghĩ mà thấy sảng khoái.
Chưa đi được mấy bước, điện thoại trong túi không ngừng đổ chuông.
Tôi bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng của một cô gái trẻ.
“Cô là đồ đàn bà già, muốn dùng hôn nhân để trói buộc Lưu Dương, nghĩ rằng không cho hắn liên lạc với tôi là được sao?
“Tôi còn trẻ, lại đang mang thai con trai, cô lấy gì đấu với tôi chứ!
“Con gà mái già không biết đẻ trứng!”
02
Giọng của người phụ nữ the thé, chói tai.
Tôi đưa điện thoại ra xa, mặt không cảm xúc, thẳng tay cúp máy.
Chắc đây là tiểu tam mà Lưu Dương nuôi, tên gì nhỉ… À, Ngô Thiến.
Nghe giọng thì có vẻ còn trẻ lắm.
Đáng tiếc, cô ta vẫn chưa biết gã đàn ông cặn bã kia đã chết.
Cứ tưởng đang mang thai con trai là nắm trong tay con át chủ bài sao?
Tôi chẳng có ý định báo tin xấu này cho cô ta.
Một tin tức thú vị như vậy, cứ để cô ta tự phát hiện ra đi.
Vừa định nhét điện thoại vào túi, hai tin nhắn từ mẹ chồng nhảy ra.
【Sao mẹ không liên lạc được với Dương Dương?】
【Mẹ và Tiểu Ngọc sẽ tới sân bay lúc một giờ, con đến đón nhé.】
Tôi và Lưu Dương kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp đại học, đã nói rõ ràng là lựa chọn DINK.
Giờ đã trung niên, tôi ba mươi tám tuổi rồi, vậy mà Lưu Dương lại đột nhiên đổi ý, muốn có con.
Chuyện này chưa dừng lại ở đó.
Một tháng trước, hắn còn lấy lý do chúng tôi không có con để yêu cầu dùng tiền chung của hai vợ chồng mua một căn nhà cho em gái hắn, Lưu Ngọc.
Hắn nói vô cùng đàng hoàng, đầy lý lẽ:
“Chúng ta không có con, sau này phải nhờ em gái truyền dòng họ!”
“Tiền của chúng ta, đều phải để cho gia đình em gái!”
Lưu Ngọc là con gái út của mẹ chồng, nhỏ hơn Lưu Dương tận mười ba tuổi.
Tôi cãi nhau một trận to với cả nhà hắn, kiên quyết không đưa tiền.
Mẹ chồng còn mắng tôi là thứ đàn bà chuyên gây rối, hỏi có phải tôi đang giấu tiền để nuôi đàn ông bên ngoài hay không.
Giờ nghĩ lại, lúc đó Lưu Dương đã sớm ngoại tình rồi.
Không những thế, tiểu tam còn mang thai.
Hắn chẳng qua là muốn đường hoàng chuyển hết tài sản chung của hai vợ chồng đi thôi!
Còn mẹ chồng và em gái hắn?
Cũng biết rõ sự tồn tại của tiểu tam.
Cả gia đình bọn họ đều tính kế với tôi!
Sau trận cãi vã đó, mẹ chồng dắt em gái hắn đi du lịch giải sầu.
Hai người còn thẳng tay chặn tôi trên mọi phương tiện liên lạc.
Mãi đến hôm nay mới chịu gỡ chặn.
Tôi chụp một tấm ảnh hộp tro cốt của Lưu Dương, gửi cho mẹ chồng.
“Lưu Dương vừa mới thiêu xong, tro vẫn còn nóng đấy.”
03
Tin nhắn vừa gửi đi, cuộc gọi video của mẹ chồng lập tức tới.
“Lâm Hiểu Tinh!
Mày sống sướng quá hóa rồ rồi đúng không, dám nguyền rủa chồng mình?”
“Bảo sao Dương Dương không chịu ở với mày nữa!”
Triệu Mỹ Quyên nhướn mày, đôi mắt đục vàng, ánh nhìn đầy dữ tợn.
Lúc công ty chưa ổn định, bà ta còn giả vờ khách sáo với tôi.
Nhưng từ vài năm trước, khi tôi bị bệnh phải nghỉ ngơi ở nhà, giao phần lớn việc điều hành công ty cho Lưu Dương, thái độ của bà ta lập tức thay đổi.
Đến mức mỗi dịp Tết về quê họ hàng, nhắc đến tôi là bà ta hất cằm đầy khinh thường:
“Lâm Hiểu Tinh ấy à? Còn không phải sống nhờ con trai tôi nuôi à!”
Tôi cố nén cười, nét mặt trầm xuống, chậm rãi nói:
“Lưu Dương bị tai nạn xe hai ngày trước, tôi đã gọi cho các người rất nhiều lần mà không ai chịu nghe.”
“Đáng thương thật, đến hơi thở cuối cùng cũng không có người nhà bên cạnh!”
Nói xong, tôi cúp máy.
Cứ để hai mẹ con bà ta sốt ruột một phen đi.
Tôi ném hộp tro cốt của Lưu Dương vào cốp xe, lái thẳng tới công ty.
Công ty không lớn lắm, chuyên về kinh doanh thời trang.
Vừa đến nơi đã có vài hợp đồng cần ký.
Triệu Mỹ Quyên nghĩ rằng tôi ở nhà nghỉ dưỡng là bỏ bê công ty? Bà ta nghĩ sai rồi.
Tất cả mọi hoạt động trong công ty, tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Quản lý sản phẩm mang vài mẫu quần áo tới, liếc nhìn sắc mặt tôi:
“Lâm tỷ, chị ổn chứ?”
Cô ấy là người do tôi đích thân đề bạt, cũng là người tôi dẫn đi cùng khi giải quyết vụ tai nạn của Lưu Dương.
Tôi cúi đầu xem hợp đồng, đáp hờ hững:
“Ổn lắm.”
Vừa dứt lời, cửa văn phòng bị đạp mạnh mở tung.
Triệu Mỹ Quyên nhào tới, vừa khóc vừa hét:
“Tiện nhân, mày hại chết con tao!”
“Mày phải đền mạng!”
Quản lý sản phẩm kịp thời chắn trước tôi, khiến bà ta không tát trúng.
Thấy không thể ra tay, bà ta càng điên cuồng hơn, nhưng tôi lại nhàn nhã lui ra sau, lạnh nhạt nói:
“Là nó tự mình nửa đêm lái xe ra ngoài, trời mưa đường trơn, lao xuống núi.”
“Chết cũng đáng thôi.”
Hai câu nói hờ hững ấy khiến Triệu Mỹ Quyên tức đến mức mắt như tóe lửa.
Lưu Ngọc đỡ mẹ, trừng mắt nhìn tôi, từng chữ rít qua kẽ răng:
“Nếu chị không làm gì khuất tất, vậy tại sao lại vội vàng hỏa táng anh tôi?”
“Chắc chắn là anh ấy đòi ly hôn, chị tức giận nên mới trả thù!”
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, chị cứ chờ mà vào tù đi!”
Lúc này, bảo vệ công ty đã kịp có mặt.
Không ai nể nang Triệu Mỹ Quyên là mẹ của cố tổng giám đốc, dù sao giờ đây người nắm quyền là tôi.
Vài nhân viên bảo vệ kéo hai mẹ con bà ta sang một góc.
Nghe Lưu Ngọc dọa báo cảnh sát, tôi bật cười, xòe tay ra, làm động tác mời tự nhiên.
Cảnh sát đến rất nhanh, chưa đầy mười phút sau đã có mặt.
Thấy họ, Triệu Mỹ Quyên như vớ được cứu tinh, vội chỉ tay về phía tôi, hét lớn:
“Bắt nó lại! Nó đã giết con trai tôi!”
Viên cảnh sát lớn tuổi đứng đầu đội nhìn tôi, nhận ra ngay lập tức.
“Cô là người nhà của tài xế trong vụ tai nạn ở đường đèo phải không?”
Tôi gật đầu.
Ông ta cau mày, quay sang giải thích với Triệu Mỹ Quyên:
“Vụ tai nạn đã được điều tra rõ ràng. Không có vấn đề gì với xe, nguyên nhân là do tài xế lên cơn đau tim giữa đường cộng với thời tiết xấu, xe mất lái và lao xuống vực.”
“Chúng tôi hiểu tâm trạng đau buồn khi mất con của bà, nhưng mọi chuyện phải có bằng chứng.”
Nói xong, ông ta rời đi.
Triệu Mỹ Quyên và Lưu Ngọc ôm nhau gào khóc.
Một lúc sau, bà ta ngẩng đầu lên, cắn răng nói:
“Dương Dương mất rồi, nhưng tôi vẫn còn cháu trai!”
“Đừng hòng chiếm lấy tài sản của gia đình tôi!”
04
“Cháu trai?”
Tôi cười dịu dàng: “Tôi đâu có con!”
Nhắc đến chuyện này, Triệu Mỹ Quyên như vừa được tiếp thêm sức lực.
Bà ta trừng mắt nhìn tôi, vừa khinh bỉ vừa căm hận:
“Mày không sinh được, nhưng người khác thì khác!”
“Để tao nói cho mà biết, cô gái bên cạnh Dương Dương đã mang thai sáu tháng rồi, sắp sinh đến nơi rồi đấy!”
Tôi vỗ tay chậm rãi.
Ngoài cửa văn phòng, không ít nhân viên đang đứng hóng chuyện.
“Hay lắm, vậy nghĩa là Lưu Dương ngoại tình trong lúc còn hôn nhân.”
“Hắn chết đúng là đáng đời.”
Câu nói của tôi khiến Triệu Mỹ Quyên đỏ bừng mắt, đến mức trợn trắng rồi ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tôi hừ lạnh.
Bà già này mà chết ngay trong công ty tôi thì phiền phức lắm.
Tôi rộng lượng gọi xe cấp cứu, để người ta mang bà ta đi bệnh viện.
Trước khi rời đi, Lưu Ngọc vẫn không quên quay lại cảnh cáo tôi:
“Đợi đến khi cháu trai tôi ra đời, chị đừng hòng lấy được một xu!”
Cô ta gọi thân thiết nhỉ.
Đáng tiếc, đứa trẻ đó có ra đời hay không vẫn còn chưa biết được.
Tôi lấy điện thoại dự phòng ra, thấy một tài khoản có tên “Thiến Thiến nhớ anh” gửi tin nhắn.
【Chị ơi, em lo quá, em gái bạn trai em vừa gọi tới, nói bạn trai em gặp tai nạn xe chết rồi!】
【Anh ấy còn chưa ly hôn, giờ em phải làm sao đây!】
Tôi chậc lưỡi.
Cuối cùng cũng biết rồi sao.
Tôi nhắn lại:
【Sợ gì, em đang mang thai huyết mạch duy nhất của anh ta mà.】
【Nếu là chị, chị sẽ dọn thẳng vào nhà hắn, bắt mẹ hắn chăm sóc em.】
【Quan trọng hơn, em phải làm ầm lên ở tang lễ để đòi danh phận, nếu không đứa bé trong bụng em sẽ không có phần trong tài sản đâu!】
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi nhắn lại rất nhanh:
【Được, chị nói gì cũng đúng!】
Tôi mỉm cười, trả lời:
【Chị em với nhau, chị đã bao giờ hại em chưa?】
Lừa chết cô ta đi.
Tôi đặt điện thoại xuống, cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Triệu Mỹ Quyên, Lưu Ngọc, thậm chí cả Lưu Dương, tất cả bọn họ đều nghĩ rằng tôi không hề biết gì về sự tồn tại của tiểu tam.
Thực tế thì sao?
Tôi đã sớm biết từ lâu.
Một tấm lưới lớn do chính tay tôi giăng ra, đang dần siết chặt.
Chỉ mỗi Lưu Dương chết thì làm sao đủ được!