Sau Khi Mẹ Qua Đời, Bố Cưới Bạch Nguyệt Quang - Chương 2
“Mẹ tối nay không ăn cơm, chỉ uống trà an thần thôi.” Tô Dao Dao nhanh miệng trả lời.
Tôi biết cơ hội đã đến.
“Em à, chẳng phải em đã bỏ thêm gì vào trà của dì sao?”
Trong kẽ móng tay của Tô Dao Dao vẫn còn vương lại bột đỏ.
Trong chớp mắt, đồng tử của mẹ kế co rút lại.
Bà ta đã đoán ra được, nhưng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.
Ba tôi trừng mắt nhìn Tô Dao Dao: “Dao Dao, con đã bỏ cái gì vào? Nói ngay!”
Tô Dao Dao run rẩy như cái sàng.
“Con… con không biết… ba ơi… con không cố ý mà.”
Bác sĩ nhấn mạnh một lần nữa: “Người nhà phải khai báo trung thực! Nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng…”
Ba tôi vung tay tát thẳng vào mặt Tô Dao Dao.
“Không nói à?!”
“Là… là hồng hoa.”
Bác sĩ kinh hãi: “Cô muốn lấy mạng thai phụ à…”
Ba tôi còn định đánh tiếp.
Tôi lùi lại một bước, bắt đầu can ngăn: “Em ấy vẫn còn là trẻ con mà.”
Ba, ba còn nhớ không?
Kiếp trước, ba cũng đã khuyên như vậy khi tôi bị hại.
Ba tôi lại giơ tay lên: “16 tuổi rồi, còn trẻ con cái gì?!”
Mặt Tô Dao Dao sưng đỏ.
“Đâu phải lỗi của con… hu hu… bà nội cũng cho uống thuốc mà.”
Nghe vậy, bà nội lập tức móc ra một vỉ thuốc: “Đừng có nói bậy, của bà là thuốc kháng viêm!”
Bác sĩ sững sờ: “Cái này là thuốc chống đông máu!”
Ba tôi tức giận đến mức muốn giết người.
Đây là lần đầu tiên ông ta gào thét mất kiểm soát:
“Mẹ! Đã nói bao nhiêu lần rồi, thuốc không thể uống bừa bãi! Không thể uống bừa bãi!
“Mẹ già rồi thì chết cũng chẳng sao, nhưng trong bụng kia là cháu trai của mẹ!”
Buồn cười thật.
Tôi đã phải nhập viện không dưới mười lần vì uống nhầm thuốc.
Lần nặng nhất còn bị sốc phản vệ.
Cũng chẳng thấy ông ta mở miệng mắng bà nội lấy một lần.
“Để tao chết thế cho nó! Cái thân già này của tao chết thế cho nó có được không?!”
Bà nội quỳ xuống đất khóc rống.
Tô Dao Dao cũng nấc lên từng hồi.
Mẹ kế đã đau đến không thốt nên lời, ba tôi lo lắng đến mức áo lưng ướt đẫm mồ hôi.
Chỉ có tôi.
Trong cả nhà này, chỉ có tôi, không có chút cảm xúc nào.
Hóa ra, cái tát chỉ đau khi nó đánh lên mặt người mình quan tâm.
Ngoại trừ tôi, cả nhà đều vào viện, cả đêm không về.
Tôi ngủ một giấc ngon lành.
Hôm sau, đúng giờ đến phòng thi.
Không có hồng hoa phá rối, tinh thần thoải mái, lúc viết bài văn thậm chí trong đầu còn vang lên cả nhạc nền.
Thành tích của tôi vốn đã nằm trong top ba toàn khối.
Trọng sinh một lần nữa, thời gian trôi qua không khác là bao, kiến thức vẫn còn nguyên vẹn. Làm bài thuận lợi vô cùng.
Tám giờ tối, ba tôi hiếm hoi gọi điện cho tôi.
Ông nói: “Mẹ tròn con vuông.”
Nhưng tạm thời chưa về nhà.
Bởi vì đứa bé chỉ nặng 5,6 cân, là sinh non, phải vào lồng kính, đang chiếu đèn xanh. Nằm trong đó mềm mại, hồng hào, giống như một con mèo con.
Qua điện thoại, tôi cũng có thể cảm nhận được vẻ mặt rạng rỡ của ông ta khi nói chuyện.
Bà nội ở bên cạnh hỏi: “Đặt tên chưa?”
Ba tôi đáp đã đặt rồi: “Tên là Tô Ly, Ly trong chữ bình minh. Hai mươi năm trước, đã cùng Yên Yên nghĩ ra rồi.”
Tôi cười nhạt, cúp máy.
Nhớ lại hồi nhỏ, tôi từng hỏi ba, chữ “Li” trong tên của con có nghĩa là gì?
Ông ta bận họp, bực bội đẩy tôi ra.
“Còn có nghĩa gì nữa chứ? Là con mèo rừng bị tráo đổi với thái tử đó!”
Thì ra là vậy…
Đáng tiếc, ba tôi cứ ngỡ thái tử của ông ta đã chào đời, mà không biết rằng, đó cũng chỉ là một con mèo rừng.
Trước khi mẹ mất đã từng nói với tôi.
“Ba con không đáng tin cậy.”
Ba tôi khởi nghiệp từ ngành bất động sản.
Có lần ông đi kiểm tra công trình, bị tấm thép đè lên tận gốc đùi, ngất lịm ngay tại chỗ.
Bác sĩ nói vết thương ảnh hưởng đến hệ sinh sản.
Phải phẫu thuật “cắt bỏ ống dẫn tinh” hoặc “phục hồi ống dẫn tinh”. Cách thứ hai tốn thời gian hơn, nhưng tỷ lệ thành công cũng khá cao.
Mẹ tôi không do dự dù chỉ một giây: “Cắt bỏ.”
Ca phẫu thuật được giấu nhẹm, không cho ba tôi biết.
Lúc đó, mẹ tôi đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bà biết rằng ba tôi chưa bao giờ quên được ánh trăng sáng trong lòng ông ta.
Vì vậy, trước khi ra đi, bà đã làm hai việc cho tôi.
Thứ nhất, đảm bảo tôi là đứa con duy nhất của Tô Diệu.
Thứ hai, chuyển giao toàn bộ cổ phần, bất động sản và tài sản thuộc về bà cho tôi.
Bà để lại một tấm danh thiếp.
“A Li, sau khi con đủ tuổi trưởng thành, hãy tìm luật sư Hà.”
Sinh nhật của tôi vào tháng Tám.
Chỉ còn hai tháng nữa thôi.
Sắp rồi.
Thi đại học xong rồi, tôi không thể viện cớ gì để không đến bệnh viện nữa.
Vừa đến cửa phòng hậu sản, đã nghe mẹ kế làm nũng với ba tôi.
“Chồng ơi, em sinh con rồi mà sao chân vẫn còn sưng thế này?”
“Vậy để mẹ bóp chân cho em nhé?”
“Sao mẹ có thể làm việc tinh tế thế này được chứ? Nhưng mà tay nghề của A Li thật sự rất thoải mái, tiếc là, dạo này con bé bận rộn quá…”
“Thi xong rồi còn bận cái gì chứ!” Ba tôi lấy điện thoại ra, “Để tôi gọi nó tới ngay bây giờ, cho em mát-xa.”
Hay lắm, muốn tôi đến chăm sóc bà ta ở cữ.
Giây tiếp theo, màn hình điện thoại sáng lên cuộc gọi đến.
“Con biết rồi, ba.”
Tôi cúp máy.
Được thôi.
Để xem các người sẽ thấy tay nghề của tôi “tuyệt vời” đến mức nào.
Khi tôi tay xách nách mang, hùng hổ lao đến bệnh viện, ba tôi thậm chí còn hơi sửng sốt.
“Không phải ba bảo con đến ngay sao? Sao lại…”
Ông ngưng lại, nhìn về phía sau lưng tôi.
Một đám đông lố nhố theo sau, còn vác theo cả máy quay cỡ lớn.
“… Mang theo nhiều nhiếp ảnh gia vậy?”
Tôi lờ ông ta đi.
Quay về phía ống kính, tôi lần lượt đặt xuống hai bịch tã giấy Chiaus, hai hộp sữa bột, một đai nịt bụng, và một chậu rửa mặt bằng inox.
“Quay lại được chưa anh Vương? Tôi muốn làm thêm góc chụp nghiêng.”
“… Quay rồi, giờ quay thêm góc sau lưng đi.”
Không vấn đề gì.
Cuộc đời đúng là một “con gà trống đẻ trứng, chiến đấu cơ trong đám gà trống, oh yeah.”
Quay “cạch” ba lần.
Cuối cùng ba tôi cũng không nhịn được, kéo tôi ra một góc.
“Tô Li, con đang làm trò gì vậy hả?!”
“Ôi trời, ba, mình đứng xa thế này sao thu được âm thanh chứ?”
Giây tiếp theo, tôi chuyển giọng sang kiểu phát thanh viên, tăng âm lượng lên 30 đề-xi-ben.
“Ba – ba – con – đến – chăm – sóc – mẹ – kế – ở – cữ – đây!
“Ba – cứ – yên – tâm – giao – cho – con!”
Giọng nữ trung trầm hùng vang vọng khắp phòng bệnh.
Nói xong, tôi mới hạ giọng giải thích.
“Ba, cô giáo bảo tụi con quay vlog sau kỳ thi đại học, phát trong tiệc cảm ơn thầy cô.
“Đang quay thì ba gọi, bảo con đến chăm sóc mẹ kế.
“Nghĩ lại cũng hay, tiện thể quay luôn, vừa có thêm nội dung phong phú.”
Mặt ba tôi đỏ rồi trắng luân phiên.
“Nữ sinh chăm sóc mẹ kế ở cữ” mà lan ra ngoài thì thể diện ông ta biết để đâu?
Còn phát trong tiệc cảm ơn thầy cô nữa chứ…
Chỉ nghĩ thôi cũng đã không dám nghĩ.
Ba tôi giơ tay đuổi người: “Không cần con nữa, mau dẫn họ về đi!”
Tôi tỏ vẻ thất vọng: “Hả? Là hôm nay không cần, hay từ nay về sau đều không cần nữa vậy?
“Có nội dung ý nghĩa thế này mà. Hay là hôm nào rảnh, con đặt lịch quay nhé?
“À đúng rồi ba, con còn mua sách học 35 kỹ thuật mát-xa sau sinh nữa…”
Tôi nói dối đấy.
Thực ra, tôi đọc sách về “chăm sóc heo nái sau sinh” cơ.
Ba tôi đỏ rần cả vành tai.
“Ồn chết đi được! Ra ngoài mau!”
“Rầm!” Cánh cửa phòng bệnh đóng sầm lại trước mặt tôi.
Tôi nghĩ.
Cả đời này, chắc chắn ông ta sẽ không bao giờ để tôi mát-xa cho mẹ kế nữa.