Giới thiệu truyện
Sau Khi Kết Quả Thi Cao Học Của Tôi Bị Đánh Tráo Tôi Ôm Huân Công Quỳ Không Đứng Dậy
Điểm thi cao học công bố rồi, tôi một người từ nhỏ đã học giỏi, chuẩn bị suốt ba năm lại chỉ được 10 điểm.
Tôi yêu cầu trường nguyện vọng kiểm tra lại bài thi, kết quả chỉ nhận được một câu lạnh lùng: “Đã kiểm tra, không có sai sót.”
Tôi tìm đến nhà trường cầu xin đòi lại công bằng, nhưng họ không dám dính líu.
Tôi tìm đến cảnh sát, cảnh sát khuyên tôi “đừng làm lớn chuyện”.
Tôi kiện ra toà, nhưng sau đó một công tử nhà giàu lái siêu xe đ//âm ch//ết ông nội người nhặt ve chai nuôi tôi khôn lớn.
Hắn lấy chân đạp vào mặt tôi:
“Được điểm cao thì sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn phải nhường đường cho tao sao?”
“Một đứa mồ côi nghèo hèn như mày, cũng xứng đối đầu với tao à?”
Hắn không chỉ đe doạ, khủng bố tinh thần tôi, mà còn ép tôi làm người thế thân cho hắn.
Không còn đường lui, tôi ôm hàng chục huy chương quân công, đến trước cổng quân khu, quỳ xuống không dậy nổi.
Tôi chỉ muốn hỏi quốc gia:
Là con của liệt sĩ, tại sao điểm thi cao học của tôi bị tráo đổi, lại không ai đứng ra xử lý?
Tại sao có kẻ dám ngang nhiên hưởng trợ cấp lẽ ra thuộc về tôi, mà vẫn sống an nhàn sung sướng?
Đọc đoạn đầu còn xúc động chứ về sau thì lố quá. Cảm giác như tác giả không biết cách vắt nước mắt người đọc nên phải hành hạ nữ chính và ông cô ấy càng quá đáng, càng tàn tệ càng tốt ấy. Mà nếu diễn tả được sự uất ức, bất công đấy bằng cách show don’t tell thì đã tốt, chứ thực tế là bả toàn tell chứ có show được mấy đâu.