Sau Khi Giả Làm Con Nhà Giàu - Chương 1
1.
Sau giờ tự học buổi tối, Tống Nhứ Nhứ mời mấy người bạn thân của mình:
“Ngày mai là sinh nhật tớ, mẹ tớ tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà, các cậu nhất định phải đến nhé.”
Mấy cô gái cười hớn hở, đang định đồng ý.
Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của tôi vang lên từ trên bục giảng:
“Các bạn học, ngày mai tớ sẽ tổ chức tiệc sinh nhật trên du thuyền, hải sản và trái cây nhập khẩu ăn thoải mái, còn có ca sĩ nổi tiếng trên mạng đến hát nữa, hoan nghênh mọi người đến vui chơi nhé.”
Nghe thấy vậy, cả lớp lập tức xôn xao:
“Không hổ danh là đại tiểu thư, đúng là đẳng cấp!”
“Wow, là tiệc trên du thuyền đó! Chắc chắn cảnh đẹp lắm, đến lúc đó tớ phải chụp thật nhiều ảnh đăng lên mạng xã hội mới được.”
Ai nấy đều háo hức mong chờ, gương mặt lộ rõ sự vui sướng.
Chỉ có Tống Nhứ Nhứ là sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô ta liếc nhìn tôi đang đứng trên bục giảng với dáng vẻ rực rỡ, được mọi người vây quanh tâng bốc, giọng nói đầy oán hận:
“Chẳng phải chỉ là có tiền thôi sao, ai mà chẳng có, nhà tớ cũng ở biệt thự đấy, có gì mà khoe khoang chứ!”
Một người bạn của cô ta khó xử nói:
“Nhưng mà tiệc sinh nhật của Kim Ân Hi được tổ chức trên du thuyền đó, tớ chưa bao giờ được đi cả.”
“Còn có hải sản và trái cây nhập khẩu nữa, tớ chưa ăn bao giờ, chắc là ngon lắm.”
“Dù nhà cậu cũng giàu đấy, nhưng so với Ân Hi thì vẫn thua một bậc. Nghe nói cô ấy là tiểu thư của tập đoàn tài phiệt Hàn Quốc mà.”
“Đúng rồi, nghe nói nếu không phải vì muốn tránh sự chú ý, cô ấy đã chẳng chuyển đến trường chúng ta đâu. Người như cô ấy là giới thượng lưu mà chúng ta cả đời này cũng khó mà với tới.”
Nhìn thấy bạn bè trước mặt đồng tiền mà lập tức thay lòng đổi dạ.
Tống Nhứ Nhứ tức đến nghẹn họng.
Tôi ngẩng đầu từ trong đám đông đang tán tụng, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đầy căm phẫn của cô ta.
Sau đó, tôi bước đến trước mặt Tống Nhứ Nhứ, thân thiện đưa tay ra:
“Tớ nghe nói ngày mai cũng là sinh nhật cậu, đã trùng hợp như vậy thì chúng ta tổ chức chung nhé. Đến lúc đó tớ sẽ bảo quản gia chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu nữa.”
Tống Nhứ Nhứ bĩu môi, khẽ lầm bầm:
“Ai thèm quà của cậu chứ, tại sao tớ phải tổ chức chung với cậu, tớ không thèm đi đâu.”
Tôi mỉm cười không chút để tâm:
“Không thích đồng hồ Patek Philippe sao? Thật là đáng tiếc quá.”
Lời vừa dứt, cả lớp kinh ngạc tròn mắt.
Dù nhà bọn họ không giàu có, nhưng danh tiếng của thương hiệu đồng hồ đẳng cấp này thì ai cũng từng nghe qua.
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Tống Nhứ Nhứ đầy ngưỡng mộ, ghen tị lẫn tức tối.
Dưới ánh mắt ganh tị đó, Tống Nhứ Nhứ dần thu lại vẻ mặt khinh thường.
Dù vẫn còn chút miễn cưỡng, nhưng sắc mặt và giọng điệu của cô ta đã dịu đi rất nhiều:
“Được thôi, biết rồi, nể tình cậu thành tâm như vậy, tớ chấp nhận lời mời của cậu.”
Tôi gật đầu, quay người bước ra khỏi lớp học.
Khoảnh khắc quay lưng đi, nụ cười dịu dàng trên môi tôi biến mất ngay lập tức.
Trong đôi mắt chỉ còn lại sự khinh bỉ và căm hận sâu sắc.
Tôi biết mà, Tống Nhứ Nhứ nhất định sẽ đi.
Tôi hiểu cô ta.
Giống như hiểu chính bản thân mình.
Dù sao thì Tống Nhứ Nhứ, vốn dĩ chính là tôi.
Tôi vốn không tên là Kim Ân Hi, mà tên là Tống Nhứ Nhứ.
Là con gái duy nhất trong nhà, ba mẹ thu nhập hàng triệu mỗi năm. Tuy không phải giàu sang phú quý, nhưng tôi luôn được cưng chiều hết mực, cuộc sống sung túc đủ đầy.
Năm mười tuổi, tôi tham gia một trại hè, đi về vùng quê để vẽ phong cảnh.
Nhưng lại bị người ta đánh ngất.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình bị trói chặt như đòn bánh tét trong chuồng heo, trước mặt là một cô bé bẩn thỉu, gầy gò khô quắt.
Cô ta nói mình bị bán vào ngôi làng này.
Hiện giờ mới mười hai tuổi.
Đã bị gả cho một lão già độc thân trong làng làm vợ.
Ngày ngày đêm đêm chịu đựng những đày đọa tàn nhẫn không gì sánh bằng.
Cô ta nói rằng mình đã quan sát từ lâu.
Phát hiện tôi là đứa con gái cười tươi nhất trong đám tham gia trại hè.
“Cuộc sống của mày chắc chắn rất hạnh phúc.” Cô ta nói: “Nhìn mày cười vui vẻ như vậy, tao thật ghen tị. Tại sao cũng là con gái, mày lại có thể sống vô lo vô nghĩ như thế, còn tao thì bị chính cha mẹ ruột của mình bán cho một lão già độc thân? Tao muốn mày phải đau khổ giống như tao.”
Nói xong, cô ta lấy ra một con dao găm.
Tôi ra sức giãy giụa.
Nhưng sức lực của cô ta lại lớn đến kinh ngạc.
Sau khi rạch hai nhát trên người tôi, cô ta nhỏ máu của mình lên vết thương của tôi.
Một luồng ánh sáng trắng chói mắt khiến tôi phải nhắm nghiền mắt lại.
Đợi đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, khung cảnh trước mắt đã hoàn toàn thay đổi!
Tôi kinh hãi phát hiện, trước mặt mình là một cô gái giống mình y đúc!
Còn tôi, thân hình gầy yếu, bàn tay đầy vết chai sạn, hóa ra tôi đã biến thành cô ta rồi!
Cô ta dùng gương mặt của tôi, cười đắc ý và thoải mái vô cùng.
Lần đầu tiên trong đời, tôi phát hiện giọng nói của mình có thể sắc nhọn đến thế:
“Từ hôm nay trở đi, tao chính là Tống Nhứ Nhứ, còn mày, hãy vĩnh viễn thối rữa trong vũng bùn này đi!”
Cô ta đội lốt thân phận của tôi trở về đoàn trại hè.
Cô ta cố gắng bắt chước từng cử chỉ, lời nói của tôi.
Vậy mà không một ai phát hiện ra điều gì bất thường.
Còn tôi, mang khuôn mặt và thân xác của cô ta, vừa khóc vừa kể lể với giáo viên:
“Cô ấy đã hoán đổi thân xác với em, em mới chính là Nhứ Nhứ, thầy cô phải tin em.”
Nhưng, chuyện hoán đổi thân xác kỳ quái như vậy, thì ai mà tin được chứ?
Cho đến khi một đôi bàn tay thô bạo bịt chặt miệng mũi tôi, kéo lê tôi đi.
Kẻ đó có thân hình béo phì, hàm răng vàng khè, cúi đầu khúm núm với giáo viên:
“Đây là con gái tôi, nó đầu óc không được bình thường, mấy người đừng để ý đến nó.”
Thực ra, ông ta không phải là ba của thân xác này.
Kéo tôi về phòng, ông ta lột sạch quần áo trên người tôi, rồi dùng thắt lưng quất không thương tiếc:
“Con tiện nhân, muốn cầu cứu bọn họ phải không? Tao nói cho mày biết, cha mẹ mày đã bỏ rơi mày rồi, chẳng ai thèm quan tâm đâu. Cho dù tao có đánh chết mày, cũng không ai dám thu xác cho mày đâu!”
Tôi ra sức giãy giụa, cầu xin:
“Em không phải cô ta, xin đừng đánh em, thật sự em không phải cô ta.”
“Xem ra mày điên thật rồi, hôm nay tao sẽ dạy dỗ lại mày.”
Nói xong, thân hình béo phì của ông ta đè xuống người tôi.
…
Từ đó về sau, tôi phải chịu đựng suốt một năm trời đày đọa tàn nhẫn không khác gì địa ngục.
Từ việc liều mạng phản kháng ban đầu, đến dần dần tê liệt cảm giác, rồi cuối cùng là chết lặng vô hồn.
Đôi lúc tôi nghĩ, thà chết đi cho rồi.
Nhưng rồi tôi lại nhớ về cuộc sống hạnh phúc trước kia.
Nghĩ rằng nếu bây giờ tôi vẫn còn là Tống Nhứ Nhứ thì tốt biết bao.
Vì vậy, tôi gắng gượng sống tiếp.
Chỉ hy vọng có một ngày, tôi có thể giành lại thân xác của chính mình.
Năm thứ hai, vì bị bệnh dơ bẩn mà không thể có con, tôi bị gã đàn ông kia chán ghét và bán vào chốn đêm đen.
Ban đầu, tôi phải làm những giao dịch hạ cấp nhất.
Về sau, khi dần dần lớn lên, ngũ quan phát triển hài hòa hơn, trang điểm vào trông cũng tạm coi như trong sáng.
Thêm vào đó, tuổi còn nhỏ, thân thể sạch sẽ, tính tình lại thật thà chất phác, nên tôi dần dần tiếp cận được với những tầng lớp cao hơn.
Năm mười sáu tuổi, tôi được chỉ định phục vụ vài khách hàng VIP trong phòng bao.
Sắp tàn cuộc thì cảnh sát ập vào kiểm tra, căn phòng lập tức rối loạn như ong vỡ tổ.
Mọi người đều hốt hoảng bỏ chạy.
Chỉ có tôi, đứng ngẩn ngơ nhìn đống đồ xa xỉ trên bàn, tim đập thình thịch không ngừng.
Những chiếc đồng hồ, dây chuyền, kim cương kia đều là vật dụng khoe mẽ và ban thưởng của họ.
Giá trị của từng món đồ đều trên cả triệu.
Chúng vô tư bày biện trong phòng bao, vì họ nghĩ rằng, chẳng có ai dám động vào cả!
Nhưng tôi lại nhân lúc hỗn loạn, nhét hết tất cả vào túi.
Tôi chạy suốt đêm đến chợ đen.
Bán hết toàn bộ trang sức.
Tôi nhận được gần chục triệu.
Rồi mua ngay một vé tàu đi Hàn Quốc.
Đến khi đám đại gia phát hiện ra, họ lùng sục khắp nơi để tìm tôi.
Còn buông lời độc địa, thề rằng sẽ xé xác tôi thành từng mảnh.
Tôi không dám quay về nước.
Cầm số tiền ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ, đổi một thân phận hoàn toàn mới, sống ngày qua ngày như chuột chui hang.
Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy một bức ảnh trên bản tin trong nước.
Đó là hình ảnh lễ cắt băng khánh thành tại một khách sạn.
Ba mẹ tôi đứng ở góc ảnh.
Họ đang nắm tay Tống Nhứ Nhứ.
Nụ cười hạnh phúc và hiền từ biết bao.
Nước mắt tôi ào ào tuôn rơi.
Đồng thời, một kế hoạch nảy ra trong đầu tôi.
Nếu như cô ta có hệ thống hoán đổi số mệnh.
Vậy thì tôi sẽ ép cô ta, phải hoán đổi một lần nữa.
Tối hôm sau, cả lớp đều đến đông đủ như đã hẹn.
Khi nhìn thấy chiếc du thuyền lộng lẫy cùng vô số món ăn ngon đẹp mắt, ai nấy đều hiện rõ vẻ kinh ngạc trên gương mặt.
“Đó có phải là cua hoàng đế không? Nghe nói một con thôi cũng mấy trăm đến cả ngàn tệ lận đấy.”
Tôi mỉm cười đáp:
“Đúng vậy, cứ thoải mái ăn.”
“A a a, mọi người mau nhìn kìa, cô gái đó có phải là hot girl nổi tiếng Triều Triều không? Ngoài đời trông cô ấy thật gầy và trắng quá!”
Triều Triều quay đầu lại, nháy mắt cười nói:
“Là tôi đấy, các bạn là bạn học của đại tiểu thư phải không? Hoan nghênh đến tham dự tiệc sinh nhật của đại tiểu thư, chúc mọi người chơi vui vẻ nhé.”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít thở kinh ngạc liên tiếp.
Chỉ có Tống Nhứ Nhứ là vẻ mặt khinh bỉ, cười lạnh nói:
“Chẳng phải chỉ là cua hoàng đế thôi sao? Nhà tôi cũng thường ăn mà. Còn hot girl à, tôi đi cùng ba tham dự sự kiện, còn gặp cả mấy minh tinh nữa đấy, có gì mà hiếm lạ chứ.”
Các bạn học lập tức nhỏ giọng phản bác:
“Thật không đấy? Mình nhớ cậu cũng rất thích khoe khoang mà, sao trước giờ chưa từng nghe cậu nhắc đến vậy?”
“Đúng đó, hơn nữa Triều Triều còn gọi Ân Hi là đại tiểu thư nữa kìa. Mấy người nổi tiếng hay minh tinh có ai gọi cậu như vậy không?”
Mặt Tống Nhứ Nhứ lập tức đỏ bừng vì xấu hổ!
Quả thật, lời cô ta nói có phần phóng đại.
Tuy nhà cô ta có một công ty nhỏ, thu nhập hàng năm trên cả triệu.
Nhưng ba mẹ cô ta quản lý tiền bạc rất nghiêm khắc, tuyệt đối không để cô ta trở nên xa hoa kiêu ngạo.
Cua hoàng đế ấy à, nhà cô ta chỉ mua vài con ăn vào dịp lễ Tết, cả năm không quá mười lần.
Hot girl với minh tinh tuy có gặp qua, nhưng người ta chỉ đến chào hỏi những ông chủ thành đạt, hoàn toàn không thèm để ý đến cô bé con như cô ta.
Huống hồ còn chủ động chào hỏi, gọi cô ta là “đại tiểu thư” thì càng không có khả năng.
Tống Nhứ Nhứ bị nói trúng tim đen, giận đến phát run.
Cô ta bực bội nói:
“Thì sao chứ? Tôi chẳng thèm mấy thứ tiền bạc này! Chỗ này chán chết đi được, tôi không muốn nói chuyện với các cậu nữa, tôi về đây!”
Nói xong, cô ta không thèm quan tâm bạn bè ngăn cản, giận dữ quay người định rời khỏi du thuyền.
Đúng lúc này, tôi dẫn theo quản gia tóc bạc trắng, đứng chặn trước mặt cô ta.
Sau đó, tôi bảo quản gia đưa cho cô ta một chiếc hộp tinh xảo.
“Đi sớm vậy sao? Trước khi đi thì mở quà tôi tặng ra đã, rồi cùng tôi ăn một bữa cơm nhé.”