Sau Khi Cùng Thứ Tỷ Gả Vào Hầu Phủ Làm Thiếp - Chương 4
Để Lục Cảnh Thâm giả chết.
Khi quân đội đưa về một thi thể không còn nhận rõ diện mạo, Lục Cảnh Chiêu lập tức khẳng định, đó chính là Lục Cảnh Thâm.
Sau đó, Lục gia còn tổ chức tang lễ vô cùng trọng thể.
Hoàng đế cũng cho rằng, Lục Cảnh Thâm thực sự đã chết.
Để thể hiện “hoàng ân mênh mông”, liền phong Lục Cảnh Chiêu làm Vũ Uy Hầu.
Nhưng thực chất, là muốn gạt hắn ra khỏi vũ đài chính trị.
Lục Cảnh Chiêu nhận tước vị Vũ Uy Hầu, đồng nghĩa với việc mất đi chức vị trong hàng ngũ văn quan.
Hoàng đế lại “thấu hiểu” cho hắn, nói rằng hắn không thông binh pháp, cũng chẳng cần phải ra chiến trường, cầm binh tác chiến.
Chỉ cần làm một vị Vũ Uy Hầu nhàn tản là được.
Bề ngoài có vẻ là hoàng ân mênh mông, thánh thượng nhân từ.
Nhưng thực chất là triệt để tước đoạt hết quyền lực của Lục gia.
Còn Lục Cảnh Thâm, trong mắt mọi người, hắn đã chết.
Hắn không thể công khai xuất hiện nữa.
Vậy nên, hắn và Lục Cảnh Chiêu cùng dùng chung một thân phận.
Hai người bọn họ cũng không thể xuất hiện cùng lúc trước mặt người khác.
11
Sau khi nghe bọn họ giải thích, ta vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Vậy… thực ra ta và Giang Lê có hai phu quân sao?” Ta ngơ ngác hỏi.
Lục Cảnh Chiêu lắc đầu: “Phu quân của nàng chỉ có ta.”
Hắn chỉ về phía Lục Cảnh Thâm, người đang đứng bên cạnh Giang Lê: “Hắn mới là phu quân của nàng ấy.”
Ta nhìn kỹ lại Lục Cảnh Chiêu trước mặt, trên eo hắn vẫn còn treo túi hương ta đã thêu—một cái túi vừa xấu vừa xiêu vẹo.
Mọi chuyện rốt cuộc đã rõ ràng.
Tại sao Giang Lê lại tặng quà bù đắp cho ta, tại sao nàng ấy lại xin lỗi ta.
Bởi vì cả hai chúng ta đều tưởng rằng mình đã giành lấy sủng ái của đối phương.
Nhưng sự thật là, từ đầu đến cuối, chúng ta vốn dĩ đều thân mật với hai người khác nhau.
Người ta gặp trong bữa trưa hôm đó, căn bản không phải Lục Cảnh Chiêu, mà là Lục Cảnh Thâm.
Khoảnh khắc ấy, ta bỗng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Ta vui mừng ôm chầm lấy Lục Cảnh Chiêu: “Tốt quá rồi, chàng thực sự là của một mình ta.”
Ta thật sự thích Lục Cảnh Chiêu, vậy nên không thể chấp nhận việc chia sẻ hắn với người khác.
Dù ta sẽ không vì chuyện giữa hắn và Giang Lê mà làm ra điều gì quá đáng, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Lục Cảnh Chiêu hơi sững lại, sau đó khẽ cười, dịu dàng nói: “Ngốc quá.”
Nói rồi, hắn vươn tay ôm lấy ta.
Lục Cảnh Thâm nhìn hai chúng ta ôm nhau, nhỏ giọng hỏi Giang Lê: “Nàng có thể ôm ta một cái không?”
Giang Lê lập tức đỏ mặt, mắng hắn không đứng đắn.
Nhưng hắn nào có để tâm, trực tiếp bế ngang nàng lên.
Nhìn mọi người xung quanh, trong lòng ta chỉ có ba chữ—
Thật tốt quá.
Ngoại truyện: Giang Lê
Thực ra, ta sớm đã biết người trước mặt ta không phải Lục Cảnh Chiêu.
Bởi vì khi ta bước vào hầu phủ, đó là lần đầu tiên ta gặp Lục Cảnh Chiêu, nhưng không phải lần đầu tiên ta gặp Lục Cảnh Thâm.
Chỉ là khi đó, ta nghĩ rằng người ta gặp chính là Lục Cảnh Chiêu mà thôi.
Nhưng muốn nói về Lục Cảnh Thâm, trước tiên phải nhắc đến Giang Hoàn.
Ta và Giang Hoàn không phải tỷ muội ruột thịt, nhưng còn thân thiết hơn cả tỷ muội ruột.
Vậy nên giữa chúng ta không có bí mật gì.
Trước năm mười sáu tuổi, trong cuộc đời của ta và Giang Hoàn, chỉ có nhau và mẫu thân.
Nhưng sau hội chùa năm ấy, trong cuộc đời của Giang Hoàn, xuất hiện thêm một người—Lục Cảnh Chiêu.
Nàng ấy suốt ngày kể với ta về Vũ Uy Hầu, nói hắn tuấn tú đến nhường nào, chu đáo đến nhường nào, đối xử với nàng tốt đến nhường nào.
Nàng ấy không biết bao nhiêu lần nói với ta rằng, nàng rất thích hắn, nếu có thể gả cho hắn thì tốt biết bao.
Ta ngoài miệng thì nói nàng mơ mộng hão huyền, nhưng trong lòng vẫn lặng lẽ cầu nguyện.
Nếu thật sự có thần linh, vậy ta hy vọng Giang Hoàn có thể toại nguyện.
Nhưng ngay giây phút ta cầu nguyện với thần linh, giây tiếp theo, ta lại chỉ có thể cầu xin người đàn ông không xứng đáng được gọi là “phụ thân” kia.
Bởi vì Giang Hoàn sắp chết.
Nàng bị đánh một trận tàn nhẫn, khắp người toàn là vết thương, máu thịt lẫn lộn.
Sốt cao đến mức toàn thân nóng bỏng, miệng không ngừng nói mê.
Nhưng chính thất không cho mời đại phu.
Ta không có cách nào khác, chỉ có thể đi cầu xin phụ thân.
Nhưng ông ta cũng chẳng thèm đoái hoài.
Bởi vì, nữ nhi như chúng ta, vốn dĩ chẳng đáng một xu.
Ta ngồi bên giường Giang Hoàn, khóc đến rã rời.
Đột nhiên, ta nghe thấy nàng ấy thì thào gọi: “Lục Cảnh Chiêu…”
Lập tức, hy vọng lại bùng lên trong ta.
Người mà Giang Hoàn luôn nhắc đến tốt như vậy, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Vậy nên, dù trước đó nàng ấy bị đánh ra nông nỗi này vì trốn ra ngoài, ta vẫn lén lút chuồn đi một lần nữa.
Ta chạy đến phủ Vũ Uy Hầu.
Đứng trước cửa cầu xin hồi lâu, đám hạ nhân chỉ mắng ta là con ăn mày hôi thối, thế nào cũng không chịu cho vào.
Ta bị đuổi tới đuổi lui, cuối cùng tìm được một đoạn tường thấp, liều mạng trèo vào.
Không may, ta đứng không vững, ngã thẳng xuống.
Đầu đập vào giả sơn.
Rất đau, đau đến mức mắt ta tối sầm.
Cả người mơ hồ, choáng váng.
Ta đưa tay sờ vào vết thương trên đầu, máu chảy rất nhiều.
Nhưng ta không thể lo nhiều như vậy.
Ta chỉ biết rằng, nếu không tìm được Lục Cảnh Chiêu, Giang Hoàn thật sự sẽ chết.
Nhưng ta cũng không dám lên tiếng, sợ rằng chưa kịp tìm được Lục Cảnh Chiêu đã bị hạ nhân đuổi ra ngoài.
May mắn thay, ông trời vẫn còn thương xót ta.
Ngay khi ta sắp không trụ nổi nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy một người.
Hắn mặc y phục nhìn là biết chỉ có hầu gia mới có thể mặc.
Ta lảo đảo chạy về phía hắn, ngã nhào trước mặt hắn.
Ta đưa tay, níu lấy vạt áo của hắn: “Cầu xin ngài… cứu Giang Hoàn…”
Gắng gượng nói xong câu này, ta lập tức ngất đi.
Lúc tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Ta cố gắng ngồi dậy, muốn trở về, nhưng hắn lại ấn ta xuống giường, bảo ta an tâm tĩnh dưỡng.
Ta vội hỏi hắn đã đến thăm Giang Hoàn chưa.
Hắn nói đã đi rồi.
Ta hỏi Giang Hoàn có khỏe không.
Hắn nói không biết.
Ta lại hỏi, có mời đại phu đến chưa.
Hắn gật đầu.
Ta hỏi một câu, hắn trả lời một câu.
Ta bắt đầu hoài nghi lời Giang Hoàn từng nói, bởi vì vị Lục Cảnh Chiêu trước mặt này, trông không hề giống một người chu đáo như nàng ấy miêu tả.
Đầu ta vẫn choáng váng, thỉnh thoảng lại buồn nôn.
Đại phu đến khám, dặn dò ta không được cử động nhiều.
Đến tối, Lục Cảnh Chiêu đến tìm ta.
Vừa bước vào, hắn đã nói về tình hình trong nhà.
Hắn nói hắn đã cử đại phu trong phủ đến chăm sóc Giang Hoàn, luôn có người canh chừng, tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra.
Còn gây áp lực lên phụ thân, bắt ông ta phải đối xử tốt với mẫu thân chúng ta.
“Chỉ là, vì muốn tốt cho hai người, ta đã đề nghị để hai nàng cùng gả vào hầu phủ.” Lục Cảnh Chiêu nói.
“Đương nhiên, nếu các nàng không muốn, ta cũng sẽ không động vào.
“Chờ khi mẫu thân hai nàng được an ổn, chúng ta sẽ hòa ly.”
Đến lúc này, ta mới thực sự tin rằng, Lục Cảnh Chiêu trong lời của Giang Hoàn là thật.
Nhưng đó cũng chỉ là đêm hôm ấy.
Bởi vì người luôn ở bên cạnh ta, từ đầu đến cuối, đều là Lục Cảnh Thâm.
Tất nhiên, đó lại là chuyện sau này.
Ta ở lại hầu phủ dưỡng thương hơn nửa tháng, sau đó mới quay về nhà.
Không ai trách cứ ta, chỉ bảo ta yên tâm chuẩn bị xuất giá.
Rồi đến khi vết thương của Giang Hoàn lành lại, chúng ta liền được đưa vào hầu phủ bằng một cỗ kiệu nhỏ.
Cuối cùng, chúng ta đã rời khỏi hang hùm sói dữ ấy.
Sau khi gả vào phủ, Lục Cảnh Chiêu mà Giang Hoàn vẫn nhắc đến, gần như chưa từng xuất hiện trước mặt ta.
Ngược lại, người mà ta nhớ là “Lục Cảnh Chiêu”, lại luôn ở bên ta mỗi ngày.
Giang Hoàn nói, Lục Cảnh Chiêu bận rộn công vụ, ngoài bữa trưa và buổi tối, gần như không thể gặp được.
Nhưng “Lục Cảnh Chiêu” của ta, lại gần như ở hẳn trong viện của ta.
Trong lòng ta luôn có một nghi ngờ.
Thế nhưng, Lục Cảnh Thâm đã chết, đó là một sự thật mà cả Triều Quốc đều công nhận.
Ta nào dám tùy tiện suy đoán?
Lúc ấy, điều ta tin hơn là…
Lục Cảnh Chiêu đã bị đoạt xá.
Cho nên, trước mặt Giang Hoàn hắn là một kiểu người, trước mặt ta lại là một kiểu khác.
Đương nhiên, đó cũng không phải kết cục ta mong muốn.
Nhưng may mắn thay, kết cục thực sự lại chính là điều ta thích nhất.
Lục Cảnh Thâm từng hỏi ta, liệu ta có hối hận không.
Ta hỏi hắn, hối hận chuyện gì?
Hắn nói, vì ta chọn ở bên hắn, nên sau này Giang Hoàn sẽ trở thành chính thất của Vũ Uy Hầu một cách danh chính ngôn thuận.
Còn ta, chỉ có thể là một thiếp thất.
Hắn nói, theo hắn, ta sẽ phải chịu thiệt thòi.
Ta nói với hắn, sẽ không.
Giang Hoàn trở thành phu nhân Vũ Uy Hầu, hay ta trở thành, đối với ta mà nói, không khác biệt gì.
Bởi vì Giang Hoàn chắc chắn sẽ không bạc đãi ta.
Hơn nữa, thứ ta quan tâm chưa bao giờ là danh phận.
Thứ ta quan tâm—
Là người đã sẵn lòng lắng nghe những u uất trong lòng ta khi ta bị thương.
Là người đã bằng lòng thấu hiểu gia đình tan vỡ của ta.
Là người có thể tiếp nhận ta, dù ta không hoàn hảo, không xứng đáng.
Người đó, chính là Lục Cảnh Thâm.
Ta vẫn nhớ, khi đó, ánh mắt của Lục Cảnh Thâm nhìn ta rực sáng.
Hắn nói:
“Nàng là một cô gái rất tốt. Nếu có thể, ta rất muốn cưới nàng.”
“Chỉ đáng tiếc… không thể.”
Khi ấy, ta chưa hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa trong lời hắn nói.
Bây giờ ta đã hiểu.
Vậy nên ta càng trân trọng cuộc sống hiện tại hơn.
— Hoàn —