Sau Khi Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn - Chương 4
Để chúc mừng tôi lên chức, ba mẹ tôi còn đặc biệt tặng tôi một chiếc xe, để tiện đi làm.
Ba niềm vui lớn trong đời phụ nữ: thăng chức, phát tài, chồng chết – tôi đều gặp được rồi.
Lúc ấy quả thật tinh thần phơi phới, khoé miệng cong lên còn khó kìm hơn cả báng súng AK.
Để ăn mừng chuyện thăng chức, tôi đặc biệt mời cả văn phòng đi ăn một bữa.
Trước đây trong tiệc cưới, tôi không mời họ, chỉ mời người thân thiết và bạn bè, nên lần này coi như bù lại.
Trong phòng riêng ở nhà hàng, ai nấy đều nở nụ cười rạng rỡ.
Họ thật lòng chúc mừng tôi được thăng chức.
Trần Miên nâng ly, chúc tôi:
“Đường Chi, chúc cậu mãi yêu đời, sống như hoa hướng dương, vươn về phía mặt trời.”
Tôi biết, cô ấy sợ tôi vẫn buồn chuyện của Cố Chu, nên mong tôi sớm vượt qua.
Tôi khẽ gật đầu, nói:
“Nhân gian vẫn rất đáng sống, tương lai vẫn rất đáng mong chờ.”
Sau đó, tôi và Trần Miên nhìn nhau cười.
08
Mẹ của Cố Chu – Vương Tố – biết hết những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Lúc đầu, bà ta vẫn chưa chịu từ bỏ, còn chủ động tìm tôi vài lần, thậm chí còn hạ giọng xin lỗi, mong tôi quay lại với con trai bà ta.
Bà ta còn nói, chỉ cần tôi đồng ý cưới Cố Chu, sính lễ có thể tăng lên hai mươi vạn, sau này cũng sẽ không gây khó dễ cho tôi nữa.
Buồn cười chết đi được, bà ta tính toán gì trong lòng tôi còn không rõ chắc?
Bà ta chẳng qua chỉ muốn dùng chút lợi nhỏ buộc tôi vào, để tôi thay bà ta gánh trách nhiệm chăm sóc con trai bà ta, còn muốn nhà tôi bỏ tiền ra chữa bệnh cho Cố Chu nữa.
Dùng hai mươi vạn làm vốn đầu tư, đổi lại chi phí điều trị lên đến hàng trăm vạn – quá lời rồi còn gì.
Tôi thẳng thừng từ chối, không chút nể mặt:
“Thím à, tôi đây không phải thùng rác, mấy thứ rác rưởi không phải cứ vứt đi rồi lại vớt về xài tiếp được đâu.”
Sau khi bị tôi đâm đầu vào đá, bà ta còn kéo đến tìm ba mẹ tôi.
Tất nhiên, ba mẹ tôi chẳng thèm mở cửa cho bà ta.
Bà ta còn ngồi chầu chực mấy ngày liền trước cổng khu nhà, đến lúc chịu không nổi nữa mới chửi bới rồi bỏ đi.
Trận này khiến bà ta hiểu ra: con đường mang tên tôi, hoàn toàn là ngõ cụt.
Không còn cách nào, bà ta đành phải quay sang chọn Lâm Uyển.
Dù điều kiện nhà Lâm Uyển không bằng nhà tôi, nhưng có còn hơn không.
Dù không moi được tiền, thì ít nhất cũng có thêm một người chăm sóc cho Cố Chu.
Thế là bà ta ép Cố Chu phải nhanh chóng đi đăng ký kết hôn với Lâm Uyển.
Cố Chu thì hoàn toàn mơ hồ. Anh ta từ đầu đến cuối chỉ xem Lâm Uyển là em gái, chưa từng nghĩ đến chuyện lấy cái “em gái” này làm vợ.
Hôm đó, anh ta say đến mê man, dùng điện thoại của người khác gọi cho tôi.
Giọng lè nhè đầy men rượu:
“A Chi, ngày mai anh phải đi đăng ký kết hôn với Lâm Uyển rồi. Là mẹ anh ép, bà ấy nói nếu anh không cưới thì bà sẽ chết. Nhưng anh thật sự chỉ xem Lâm Uyển là em gái thôi…
“Anh cảm giác, mình sắp thật sự mất em rồi. Nhưng em phải biết, người anh yêu nhất luôn là em, dù anh cưới ai đi nữa thì cũng không thay đổi được. Trong lòng anh, vợ duy nhất vẫn là em.
“Em đợi anh nhé, mẹ anh tuổi cũng cao rồi, không còn sống được bao lâu đâu. Em yên tâm, đợi bà ấy chết rồi, anh sẽ ly hôn với Lâm Uyển, rồi quay lại theo đuổi em. Trong thời gian đó, em đừng lấy ai khác nhé, chờ anh…”
Tôi chỉ mắng đúng một câu:
“Cút.”
Sau đó dập máy, tiện tay lưu lại đoạn ghi âm cuộc gọi.
Biết đâu… sau này còn có dịp dùng đến.
09
Ngày hôm sau, Cố Chu chính thức đi đăng ký kết hôn với Lâm Uyển.
Lúc đầu, Lâm Uyển vui vẻ lắm, còn cố tình khoe khắp nơi, cứ như thể mình vừa cưới được người đàn ông hoàn hảo nhất thế giới.
Nhưng chẳng bao lâu sau, nụ cười của cô ta cũng tắt ngấm.
Do có kinh nghiệm làm việc, Cố Chu nhanh chóng tìm được công việc mới, thậm chí lương còn cao hơn cả lúc ở công ty cũ một chút.
Chỉ là, trong đợt kiểm tra sức khỏe đầu vào, lại phát hiện có vấn đề.
Bác sĩ bảo phổi anh ta có bóng mờ, khuyên nên đến bệnh viện lớn kiểm tra kỹ hơn. Không ngờ vừa kiểm tra xong thì phát hiện… anh ta đã mắc ung thư phổi giai đoạn cuối.
Biết được sự thật, anh ta giận dữ chất vấn mẹ mình, hỏi tại sao rõ ràng một tháng trước kiểm tra chỉ là viêm, sao bây giờ lại thành ung thư giai đoạn cuối?
Thấy Cố Chu đã biết chuyện, Vương Tố cũng không giấu nữa, thẳng thắn nói ra sự thật:
“Thì cũng chỉ vì sợ con không chịu nổi thôi! Bác sĩ cũng nói rồi đấy, bệnh này phải giữ tinh thần lạc quan mới được. Với lại, lúc đó con còn chưa cưới vợ, nếu để Đường Chi biết con mắc bệnh, chẳng phải sẽ không chịu cưới con nữa sao?”
Đến đây, Cố Chu mới chợt hiểu ra tất cả.
Anh ta lưỡng lự hỏi:
“Vậy mẹ bảo con phải nhanh chóng kết hôn với Lâm Uyển, cũng là vì chuyện này…?”
Vương Tố giận đến nghiến răng:
“Chứ còn gì nữa? Nếu không phải con làm loạn rồi bỏ trốn trong lễ cưới, giờ đâu phải cưới Lâm Uyển làm gì!
“Mẹ biết con với Lâm Uyển lớn lên cùng nhau, tình cảm cũng tốt. Nhưng điều kiện nhà cô ta thế nào con không rõ chắc? Nhà họ còn nghèo hơn nhà mình, có thể trông chờ gì từ họ chứ? Con bỏ Đường Chi để lấy Lâm Uyển, thiệt to rồi còn gì!”
Bà ta thở dài.
“Thôi thì, có còn hơn không, ít ra cô ta cũng rẻ hơn thuê người chăm sóc.”
Cố Chu nghe mà hối hận không thôi, cảm động nói:
“Mẹ, bây giờ con mới hiểu tấm lòng của mẹ. Trước đây còn trách mẹ ép con cưới Lâm Uyển, giờ mới thấy, quả thật ‘cha mẹ thương con, tính trước muôn điều’ là không sai.”
Sau đó, hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.
Chỉ là họ không biết, tất cả những gì họ vừa nói… đều bị Lâm Uyển nghe thấy hết.
Lúc họ đang nói chuyện, Lâm Uyển vừa về đến nhà. Trong tay cô ta còn cầm chiếc nhẫn cưới mới đặt, trên mặt là nụ cười ngọt ngào đầy mong đợi.
Kết quả, thứ cô ta nghe được đầu tiên là: Cố Chu bị ung thư giai đoạn cuối.
Rồi tiếp đó là những tính toán của Vương Tố, cùng với thái độ khinh thường bà ta dành cho mình.
Cô ta vốn còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, nghĩ rằng Cố Chu sẽ lên tiếng bảo vệ mình.
Ai ngờ… điều cô ta nghe được lại là việc Cố Chu vốn dĩ chẳng hề muốn cưới mình ngay từ đầu, bây giờ còn xúc động trước lời mẹ mình nói, cảm thấy được an bài như vậy là đúng.
Khoảnh khắc đó, cô ta sững sờ vì sự trơ trẽn của mẹ con nhà họ Cố.
Cô ta chợt hiểu ra, thì ra người anh trai hàng xóm mà mình si mê bao năm, chẳng phải là người gì tốt đẹp, mà chỉ là một gã nhu nhược, tính toán, chuyên sống dựa vào mẹ.
Tất cả những gì cô ta đã làm – đeo bám, dây dưa, thậm chí là tự sát – đến cuối cùng… đều hóa thành trò cười.
Khi trái tim đã nguội lạnh, đầu óc cô ta cuối cùng cũng thông suốt. Từ khe cửa, cô ta quay lén và ghi lại toàn bộ đoạn trò chuyện giữa Cố Chu và Vương Tố, coi đó là bằng chứng Cố Chu lừa cưới để đưa hai mẹ con họ ra tòa.
Lâm Uyển quyết định ly hôn với Cố Chu.
10
Dĩ nhiên, Vương Tố tuyệt đối không đời nào chịu đồng ý chuyện ly hôn.
Bà ta vất vả lắm mới tìm được người “tiếp nhận” thay con trai, vậy mà Lâm Uyển còn chưa chăm sóc được ngày nào, sao bà ta có thể dễ dàng để cô ta đi?
Trong chốc lát, nhà Cố Chu loạn như chợ vỡ.
Phân loại ung thư của Cố Chu không thích hợp để hóa trị, từ trước đến nay chỉ uống thuốc kháng ung thư do bệnh viện kê.
Nhưng vì trước đó Vương Tố muốn giấu anh ta chuyện bệnh tình, nên vẫn luôn giấu thuốc trong lọ thuốc viêm, rồi nói dối là thuốc tiêu viêm.
Hậu quả là — Cố Chu chẳng coi ra gì, ngày nào cũng uống thuốc không đúng giờ, có khi còn bỏ quên luôn.
Thế nên không những không có chuyển biến tốt, mà tế bào ung thư còn bắt đầu kháng thuốc.
Lại thêm tinh thần sa sút vì gia đình suốt ngày cãi vã, cộng với chuyện thất nghiệp, tâm trạng ngày càng tồi tệ khiến bệnh tình của Cố Chu chuyển biến xấu nghiêm trọng — một ngày nọ, anh ta ho ra máu, phải gọi xe cấp cứu đưa vào bệnh viện.
Lúc Cố Chu đang được cấp cứu trong phòng ICU…
Vương Tố ngồi ngoài phòng cấp cứu khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa gào thét vào mặt Lâm Uyển:
“Nếu con trai tao mà có mệnh hệ gì, tao với mày không xong đâu! Tao có chết cũng phải lôi mày đi chôn cùng!”
Lâm Uyển cũng không còn là con trà xanh mít ướt ngày nào nữa, lập tức hóa thân thành chó điên phản pháo lại:
“Con trai bà bị ung thư phổi là do gene nhà bà hỏng, liên quan gì đến tôi? Bà giấu bệnh tình của anh ta, lừa tôi kết hôn, tôi còn chưa hỏi tội bà đấy! Đồ già chết tiệt, muốn chết thì bà chết trước đi!”
Cả hai chẳng ai chịu nhường ai, giằng co ngay trước cửa phòng cấp cứu — người giật tóc, kẻ xé áo, chẳng còn chút thể diện nào.
Mà cảnh tượng hỗn loạn ấy lại bị người qua đường quay clip đăng lên mạng. Vừa lên là leo ngay top hotsearch ở thành phố.
Không bao lâu, những chuyện “vinh quang” của hai người họ cũng bị dân mạng “đào” ra hết — bao gồm việc Lâm Uyển lên kế hoạch khiến Cố Chu bỏ chạy trong lễ cưới, và chuyện Vương Tố cố tình giấu bệnh con trai để ép cưới. Dân mạng bàn tán rôm rả không dứt.
Ai nấy đều nói — bọn họ đáng đời.
Cả Cố Chu, cũng không thoát — bị chửi là “ác giả ác báo”, đúng chuẩn báo ứng.
Chuyện Lâm Uyển và Vương Tố đánh nhau thì được gọi là — chó cắn chó.
Vài ngày sau, Cố Chu tỉnh lại.
Gương mặt anh ta trắng bệch, thân hình gầy rộc như da bọc xương, yếu ớt cầu xin mẹ và vợ đừng cãi nhau nữa. Anh ta nói mình sống không còn bao lâu, chỉ muốn được yên ổn.
Anh ta quay sang Lâm Uyển xin lỗi, bảo rằng những gì mình từng nói với mẹ không phải cố ý. Nếu cô thật sự để bụng, thì đợi sau khi xuất viện, anh ta sẽ đồng ý ly hôn.
Anh ta cũng dặn mẹ sau này đừng làm khó Lâm Uyển nữa. Lấy phải một người như anh ta — bệnh tật, không nghề nghiệp — đã là khổ lắm rồi, nếu còn bị bà chèn ép, thì thật quá đáng thương.
Thấy người yêu cũ trong hoàn cảnh này mà vẫn nghĩ cho mình, Lâm Uyển bỗng mềm lòng.
“Thôi bỏ đi, anh đã thế này rồi, tôi còn ly hôn làm gì nữa? Mấy ngày cuối cùng, tôi ở bên anh vậy.”
Có vẻ như… mọi chuyện đã đi đến một cái kết tròn trịa.
Nhưng tôi nghĩ — nếu kết thúc như vậy, thì chẳng phải quá dễ dàng cho Cố Chu rồi sao?
Thế nên, tôi đã gửi đoạn ghi âm cuộc gọi hôm trước Cố Chu gọi cho tôi — cho cả Lâm Uyển lẫn Vương Tố.
“Người anh yêu nhất vẫn luôn là em, dù có cưới ai đi nữa thì điều đó cũng không thay đổi. Vợ duy nhất trong lòng anh, chỉ có em.
Em chờ anh nhé. Mẹ anh cũng không còn sống bao lâu đâu. Đợi bà ấy chết rồi, anh sẽ ly hôn với Lâm Uyển, quay lại theo đuổi em…”
…
Cũng công bằng đấy chứ. Một cú chơi cả hai mẹ con – không thiên vị ai.
Phần đời còn lại của Cố Chu, chắc chắn sẽ không dễ sống đâu.
11
Đám chị em thân thiết của tôi — nói được làm được.
Bảo sẽ giới thiệu cho tôi một người bạn trai ưu tú hơn Cố Chu gấp trăm lần, và quả nhiên không nuốt lời.
Từ sau cái ngày Cố Chu bỏ trốn trong lễ cưới, các cô ấy liên tục gửi cho tôi thông tin liên lạc của đủ kiểu nam sinh: “nai con”, “sói hoang”, lạnh lùng, nhiệt tình, kiểu gì cũng có.
Có một ngày, các cô ấy thậm chí còn trực tiếp sắp xếp cho tôi đi xem mặt.
“Đường Chi, lần này nhất định phải đi đó! Người này thật sự là cực phẩm nhan sắc luôn!”
Tôi cứ tưởng là mấy cô bạn lại bày trò linh tinh như mọi lần…
Không ngờ — đó lại là khởi đầu cho hạnh phúc cả đời tôi.
—— Hết ——