Sau Khi Chú Rể Của Tôi Bỏ Trốn - Chương 2
Tôi chọc tức anh ta để làm gì chứ? Tôi chỉ đơn giản là không cần anh ta nữa thôi.
Chỉ là, Cố Chu không để tôi kịp nói gì, tiếp tục ngạo mạn trách móc tôi.
“Anh biết, lúc ở lễ cưới anh bỏ đi cứu Lâm Uyển khiến em khó chịu. Nhưng Đường Chi, em có thể đừng ích kỷ đến vậy được không? Phải biết là lúc đó Lâm Uyển đã uống cả đống thuốc ngủ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Nếu anh không đến cứu cô ấy thì thật sự sẽ mất mạng đấy.
“Hơn nữa, chỉ là một buổi lễ cưới thôi mà. Sau này anh bù lại cho em là được, sao em cứ phải làm loạn trong lễ cưới, khiến mẹ anh mất mặt như vậy?
“Đường Chi, hôm nay em thật sự khiến anh rất thất vọng!”
Hừ, anh ta mà cũng biết thất vọng à…
Tôi lạnh lùng cười khẩy.
“Tôi ích kỷ? Hừ, anh đang nói đùa chắc? Tôi đã nhường anh cho cô ta rồi, vậy mà còn bảo tôi ích kỷ?”
Cố Chu có vẻ hơi ngớ người.
Anh ta bối rối hỏi:
“Đường Chi, em đang nói gì linh tinh vậy? Anh chỉ coi Lâm Uyển như em gái thôi, hơn nữa cô ấy còn nhỏ hơn em, em so đo với một đứa con gái nhỏ làm gì?”
… Anh ta có thể ngậm miệng lại được không?
Tôi bĩu môi, mặt mày tràn đầy mỉa mai.
“Con gái nhỏ hơn tôi ba tháng á?”
Cố Chu bị nghẹn, nhưng vẫn cố chấp cãi lại.
“Thì sao? Anh nhìn cô ấy lớn lên từ nhỏ, trong mắt anh cô ấy chính là em gái anh. Em khác, em là vợ anh, sau này còn là chị dâu của Uyển Uyển…”
Anh ta còn chưa nói hết câu, tôi đã cắt lời ngay.
“Thôi xin, chúng ta đã hủy hôn rồi, anh đừng có nhận bừa họ hàng.”
Cố Chu tỏ ra bất lực:
“Hủy hôn gì chứ? Anh chưa đồng ý.
Anh đã nói sẽ tổ chức lại lễ cưới khác cho em mà, đừng giận nữa được không?
“Uyển Uyển bây giờ còn đang nằm viện kìa, vừa mới rửa ruột, cứu được mạng về. Cô ấy thành ra như vậy, em còn muốn chấp nhặt gì nữa? Trời ơi, anh tức đến đau cả ngực rồi đây này.”
Tôi biết chứ.
Đó không phải là đau ngực, mà là đau phổi.
Cũng chẳng phải vì bị tôi chọc tức mà đau, mà là do ung thư phổi đang gặm nhấm thân thể anh ta.
Tất nhiên, trong mắt anh ta, tôi giờ đã là kẻ thấy chết không cứu, đại gian đại ác, tôi chẳng cần phải nhắc nhở gì nữa.
Anh ta đã muốn dùng đạo đức để trói buộc tôi?
Vậy thì tôi cũng dùng đạo đức để phản kích lại, lấy chính cách của anh ta để đối phó anh ta.
Tôi giả vờ kinh ngạc nói:
“Cố Chu, ý anh là gì đây? Chẳng lẽ anh định không chịu trách nhiệm với Lâm Uyển à?
“Cô ấy đã vì anh mà tự sát rồi, bây giờ còn chưa hồi phục, vậy mà anh lại bảo chỉ xem cô ấy là em gái? Như vậy chẳng phải quá cặn bã rồi sao?”
Chiêu này khiến Cố Chu hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Anh ta kinh ngạc hỏi:
“Anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy? Thế còn em thì sao?”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Tôi á? Tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sinh tám đứa con.”
Cuối cùng thì Cố Chu cũng bị tôi chọc điên.
Anh ta giận dữ nói:
“Được, Đường Chi, chia tay thì chia tay! Em đừng có mà hối hận!”
Sau đó, anh ta cúp máy.
Hối hận ư? Người phải hối hận, e là sẽ là anh ta thôi.
Sở dĩ anh ta chắc mẩm tôi sẽ hối hận, chỉ vì những lần trước mỗi khi cãi nhau, tôi đều là người xuống nước trước. Anh ta nghĩ rằng đợi tôi bình tĩnh lại, tôi sẽ giống như trước kia, quay lại xin lỗi.
Nhưng anh ta sai rồi. Trước kia tôi rộng lượng với anh ta, là vì tôi không muốn so đo mấy chuyện cỏn con.
Vì muốn giữ gìn tình cảm này, tôi chấp nhận nhún nhường cũng chẳng sao.
Nhưng lần này khác, anh ta đã phạm phải sai lầm thuộc về nguyên tắc. Tôi sao có thể tiếp tục chấp nhận?
Tôi ưu tú như thế, vì sao phải bỏ qua bao nhiêu người đàn ông chất lượng ngoài kia, lại chọn cái gã vừa mắc bệnh nan y vừa lăng nhăng này chứ?
Tôi lặng lẽ kéo Cố Chu vào danh sách đen.
Từ giờ, tôi không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa.
Mấy ngày sau đó, các chị em thân thiết sợ tôi buồn, đặc biệt xin nghỉ phép để đưa tôi đi chơi mấy hôm ở Hải Nam. Giữa lúc đang ngồi trên bãi biển, hứng gió biển, ăn đồ nướng, chửi Cố Chu, tôi nhận được một tin nhắn từ Lâm Uyển.
Đó là một bức ảnh Cố Chu đang rửa chân cho cô ta.
Trên mặt anh ta là vẻ dịu dàng mà tôi chưa từng thấy, ánh mắt đầy thương xót, như thể thứ trong tay anh ta không phải một đôi chân thối mà là một bảo vật.
Ngay sau đó là một câu:
【Cô thua rồi, A Chu yêu tôi.】
Có lẽ sợ tôi chụp màn hình lại, cô ta lập tức thu hồi tin nhắn ấy, rồi lại gửi tiếp một biểu cảm mặt cười.
Cô ta đang khiêu khích tôi.
Nếu là trước kia, có thể tôi còn tức giận. Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy buồn cười và trẻ con.
Tôi chỉ nhắn lại đúng một câu: 【Anh ta chắc chắn yêu cô mà, chứ không sao người ta lại bảo chó không chừa thói ăn phân.】
Rồi tôi chặn luôn cô ta.
Để cô ta và Cố Chu cùng ngồi trong danh sách đen cho vui.
Dù tôi không nổi giận, nhưng các chị em của tôi thì tức điên cả lên.
“Vãi, loại trà xanh gì đây trời? Giật chồng người ta xong còn dám khoe mẽ nữa?”
“Đúng là cặn bã gặp rác rưởi, trời sinh một cặp!”
Tôi cười đáp:
“Chuẩn bài luôn, một người tâm thần, một người ung thư, có ai hợp hơn hai người họ nữa chứ?”
Tôi vừa dứt lời, mấy người kia liền trợn tròn mắt. Sau khi chắc chắn tôi không đùa, cả nhóm phá lên cười ngặt nghẽo, không khí lập tức rộn ràng tiếng cười.
Các cô ấy nói, ông trời có mắt, Cố Chu đáng đời.
“May mà con trà xanh ấy kịp gọi thằng cặn bã bỏ trốn trong lễ cưới, chứ không thì Đường Chi nhà mình chẳng phải bị hắn kéo xuống bùn sao? Tự dưng thấy con trà xanh này cũng… đỡ ghét chút xíu nhỉ?”
“Gì mà đỡ? Phải gọi là ân nhân mới đúng!”
Có lẽ Lâm Uyển cũng không ngờ, có một ngày lại được hội bạn thân của tôi tôn vinh thế này.
04
Thời gian vui vẻ trôi qua trong chớp mắt.
Kết thúc kỳ nghỉ, tôi lại quay về công ty, tiếp tục làm một cô nhân viên chăm chỉ.
Mà Cố Chu, lại chính là đồng nghiệp của tôi.
Ngay ngày đầu tiên tôi trở lại làm việc, liền đụng mặt anh ta ngay trước cổng công ty.
Ánh mắt anh ta mệt mỏi, người gầy rộc đi, có vẻ mấy ngày qua chăm sóc cho Lâm Uyển cũng chẳng mấy nhẹ nhàng.
Tất nhiên, cũng có thể là bệnh tình của anh ta đã tiến triển, chỉ là anh ta chưa nhận ra thôi.
Nhưng vừa nhìn thấy tôi, anh ta lập tức giương lên bộ mặt bề trên, ánh mắt tràn ngập chán ghét và khinh bỉ.
Anh ta xông tới chất vấn tôi:
“Đường Chi, chúng ta đã hủy hôn rồi, sao em còn bắt nạt Uyển Uyển?”
Tôi trợn mắt.
“Anh lại phát điên cái gì nữa đấy?”
Cố Chu cười khẩy:
“Giả ngây à? Mấy hôm trước em tự nhiên mắng anh là chó, mắng cô ấy là… cái gì đó, khiến cô ấy khóc cả buổi.
Mới vừa hồi phục được tí thì lại đòi uống thuốc, anh phải khuyên mãi mới dỗ được.
“Đường Chi, em muốn gây sự với anh thế nào cũng được, nhưng có thể tha cho Lâm Uyển một lần không? Cô ấy giờ yếu ớt đến mức không chịu nổi bất kỳ kích động nào nữa rồi.”
Tôi tức đến mức buồn cười.
Đến nước này rồi, anh ta vẫn cứ cô ấy nói gì là tin răm rắp. Đầu óc không có một chút khả năng phán đoán nào luôn à?
Tôi cười híp mắt nói:
“Đúng là tôi có nói mấy câu đó, nhưng là cô ta tự kiếm chuyện trước đấy chứ.”
Trên mặt Cố Chu thoáng chút nghi ngờ, nhưng vẫn bật thốt lên:
“Em nói bậy! Uyển Uyển không phải loại người như vậy!”
Tôi nhướng mày.
“Sao lại không phải? Hôm đó anh rửa chân cho cô ta, cô ta còn chụp ảnh gửi khoe với tôi, còn nói gì mà tôi đã thua, anh yêu cô ta. Hừ, tôi đang yên đang lành đi nghỉ mát, cô ta nhảy ra chọc tức tôi, tôi phản pháo lại thì có gì sai?”
Nghe tôi nói xong, Cố Chu đứng chết trân tại chỗ.
Anh ta dường như không thể tin nổi thanh mai trúc mã của mình lại là loại “trà xanh”, khuôn mặt đầy vẻ sững sờ.
Ngay sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, anh ta vội vã giải thích:
“Không, không phải như em nghĩ. Hôm đó Lâm Uyển bảo anh lấy nước rửa chân cho cô ấy, sau đó cô ấy bảo nóng quá, anh chỉ thử thử nhiệt độ nước thôi, chứ không phải rửa chân cho cô ấy.”
À, thì ra là vậy.
Anh ta cũng thật là buồn cười, còn nghiêm túc giải thích với tôi cơ đấy. Tôi bây giờ thậm chí có hơi tin là anh ta thật sự xem Lâm Uyển như em gái rồi.
Tất nhiên, tôi vốn cũng chẳng để tâm nữa.
Nói cho Cố Chu chuyện này chỉ để chọc tức anh ta chút thôi, ai bảo hai cái đứa điên đó cứ thích làm phiền tôi mãi.
Tôi giả vờ khó hiểu:
“Ý anh là, anh không rửa chân cho cô ta, là do Lâm Uyển cố tình lừa tôi?”
Cố Chu hơi lưỡng lự, rồi khẽ gật đầu.
Tôi cười mỉa:
“Nhưng anh từng nói cô ta còn nhỏ mà, chỉ là một cô gái bé bỏng thôi. Cô ta đơn thuần như thế, sao có thể nói dối được nhỉ? Cố Chu, tại sao anh lại vu khống một cô gái nhỏ?”
Mặt mũi Cố Chu lúc trắng lúc đỏ, lông mày nhăn đến độ có thể kẹp chết một con ruồi, ngượng ngùng đến mức chẳng thốt nổi một lời.
Chính là kiểu “gậy ông đập lưng ông”.
Tôi liếc xéo anh ta một cái, rồi không buồn quan tâm nữa, xoay người bỏ đi.
So với việc đôi co với gã đàn ông phụ tình này, công việc còn quan trọng hơn. Tôi không muốn ngay ngày đầu tiên đi làm lại muộn giờ.