Sau Khi Chỉnh Mẹ Chồng, Tôi Bay Màu Luôn Rồi - Chương 4
16.
“Lúc đó chính tôi đã nói muốn đưa Thư Vỹ ra nước ngoài,
chính là anh, Vương Cường, một hai nói Thư Vỹ là con cháu nhà họ Vương,
sẽ đối xử tốt với nó.
Còn bà Thục Mai cũng hứa sẽ xem nó như con ruột,
tôi mới yên tâm để nó ở lại.
Kết quả — đây là cách đối xử tốt mà các người nói sao?”
Đại cậu giận lắm rồi, mà hậu quả thì chắc chắn không nhẹ.
Ông trực tiếp chất vấn Vương Cường:
“Số tiền ba trăm vạn tôi đưa để Thư Vỹ làm đám cưới, anh có chuyển cho nó không?”
“Ba trăm vạn á?!”
Tôi kinh ngạc.
Cậu đúng là hào phóng hết mức, vung tay phát hơn 10 tỷ như không.
Nhưng nghĩ lại cũng phải, mẹ chồng còn được hồi môn mười vạn vào cái thời ấy, giờ quy ra chắc cũng mấy trăm vạn rồi chứ đùa!
“Tôi chỉ sợ nó tiêu xài linh tinh, nên mới giữ lại dùm nó…”
Ba chồng mặt đỏ bừng, vội chữa cháy.
Mẹ chồng cũng gật đầu lia lịa:
“Đúng vậy! Nó vẫn còn là trẻ con, trong tay cầm nhiều tiền vậy sao giữ nổi?”
Tôi chỉ biết quỳ trước độ tự tin vô đối của cặp đôi này.
Hai mươi bảy tuổi mà còn bị gọi là “trẻ con”,
nhưng bắt ảnh đi vay tín dụng đen thì không ai nhớ là con nít cả.
Thời điểm cần rút máu thì rõ ràng là một cái “bình máu biết đi”.
“Đưa tiền ra đây.”
Đại cậu không khách sáo, mặt lạnh như tiền,
giọng nói kiểu như không đưa thì sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Tôi kéo chồng lui về một bước,
dù gì tôi cũng là thương nhân, chỉ đấu bằng miệng, không đánh tay.
Mà đã thấy người ta sắp đánh, tôi liền rút khỏi vòng nguy hiểm, đứng ngoài hóng như một con chồn trong ruộng dưa.
Dĩ nhiên, tôi vẫn đứng về phía đại cậu.
Tôi ra hiệu, đội trưởng bảo an liền dẫn theo mười mấy người đứng hậu thuẫn sau lưng đại cậu.
Không khí căng như dây đàn.
Cả ba mẹ chồng lẫn thằng em đều bị áp đảo hoàn toàn.
Ánh mắt dao động, sắc mặt tái xanh.
Ba chồng quay đầu nhìn vợ:
“Thẻ không ở chỗ em à?”
“Em… em…”
Mẹ chồng ánh mắt dạt dào cầu cứu, nhìn sang thằng con út.
Tôi lập tức hiểu ngay: thẻ ở chỗ thằng nhỏ rồi.
17.
“Nếu mấy người không giao tiền, tôi sẽ báo công an tố cáo tội lừa đảo.”
Đại cậu đã rút điện thoại ra sẵn, đội trưởng luật sư cũng gật đầu:
“Số tiền liên quan lên tới ba trăm vạn — khởi điểm là mười năm tù.”
“Tiền đâu, mau đưa ra!”
Ba chồng bắt đầu hoảng.
Dường như họ biết, đại cậu nói được là làm được.
“Dương Tổ, con đưa tiền ra đi. Mấy hôm nữa mẹ sẽ trả lại cho con.”
Mẹ chồng kéo áo con út, thì thầm nhỏ nhẹ.
Mặt đại cậu càng lúc càng tối sầm lại.
Chị họ tôi đứng bên chậc lưỡi:
“Ôi trời ơi, tiền mừng cưới cậu ruột tặng cháu lớn mà đem nhét cho con ruột luôn,
đúng là mẹ kế xứng danh, lòng dạ đen như mực.”
“Còn không mau?
Đưa thẻ ra đây!”
Mẹ chồng kéo tay thằng con út, ánh mắt cuống đến phát hoảng.
“Tiền hết rồi.”
Thằng nhỏ khoanh tay, mặt tỉnh bơ,
một bộ dạng “muốn chém muốn giết thì cứ việc”:
“Muốn bắt thì đi mà bắt tôi.
Còn không thì ông bà tự nghĩ cách mà lo liệu.”
“Ba trăm vạn đó!
Mày tiêu đi đâu hả?!”
Ba chồng rốt cuộc cũng chịu không nổi, xông lên chất vấn.
Mẹ chồng thì vẫn cố nặn nụ cười:
“Dương Tổ, ngoan, đừng giận nữa.
Giờ không phải lúc giở chứng đâu, đưa thẻ ra đi, mai mốt mẹ đưa lại cho con có được không?”
Tôi chỉ muốn nói…
Mẹ chồng tôi giàu thật sự.
Nói kiểu nhẹ tênh, như ba trăm vạn là tiền lẻ trong ví.
Chỉ tiếc là con trai bà không biết điều:
“Đã nói là tiêu rồi, mà mẹ còn nghe không hiểu hả?!”
“Tiêu?
Tiêu vào đâu?”
Ba chồng hỏi dồn.
Dương Tổ ngáp một cái rồi đáp tỉnh bơ:
“Dĩ nhiên là tiêu rồi, ba trăm vạn thôi mà.
Tôi cà vài cái thẻ, mời bạn đi ăn, mua ít nữ trang cho Tiểu Mỹ là sạch.
Mẹ tôi còn nói, sau khi chị dâu về nhà mình, kiểu gì cũng đào được vài chục triệu, hà cớ gì cứ phải nhìn chằm chằm vào cái ba trăm vạn đó?”
18.
“Đồ khốn nạn!”
Ba chồng giơ tay lên định đánh.
Nhưng mẹ chồng vội vàng chặn lại, giữ chặt tay ông ta:
“Dương Tổ nó chỉ ham chơi thôi!
Hơn nữa… bọn em đâu có nói rõ là tiền này phải đưa lại, lỗi là do em.
Nếu phải báo công an thì… bắt em cũng được, em chết trong đó cũng cam lòng!”
“Thư Vỹ, con nói đi!
Con có định gọi công an bắt mẹ không?”
Mẹ chồng trực tiếp dí thẳng câu hỏi vào mặt Vương Thư Vỹ.
Tôi không đợi ảnh mở miệng, đã bước thẳng lên chắn trước mặt ảnh:
“Bây giờ người định báo công an là đại cậu,
chứ không phải Thư Vỹ.
Bà hỏi ảnh để làm gì?
Giả sử ảnh nói không tính toán nữa,
thì cậu có chịu xem như chưa có chuyện gì không?”
Tôi quay đầu nhìn sang cậu,
“Cậu thấy có đúng không ạ?”
“A lô, 110 phải không?
Tôi muốn báo án — có người lừa đảo tôi ba trăm vạn.”
Cậu vẫn đỉnh của chóp,
không nói dư một chữ, gọi công an thẳng tay.
“Anh… anh cả… mọi chuyện không cần phải làm tới nước này.
Hay là anh cho bọn em — hai vợ chồng già này — vài ngày thôi,
bọn em nhất định sẽ trả đủ cho anh!”
Ba chồng cuống lên,
mẹ chồng cũng hốt hoảng không kém.
Rồi bà ta quay ngoắt sang gào thét với Thư Vỹ:
“Cho dù mẹ không phải mẹ ruột,
nhưng nuôi con từng ấy năm,
con thật sự muốn mở to mắt nhìn mẹ vào tù sao?!”
Ý gì đây?
Muốn lấy chồng tôi làm cái khiên chắn à?
Tôi lập tức lên tiếng, giọng không cho phép cãi:
“Thư Vỹ, anh ra xe đợi em.”
Giọng tôi mang mệnh lệnh rõ ràng.
Thư Vỹ nhìn tôi, đuôi mắt đã đỏ hoe.
Tôi khẽ véo nhẹ má ảnh:
“Nghe lời.”
Ảnh quay đi, không nói thêm lời nào,
bước chân vững vàng,
không ngoảnh lại,
như thể trong lòng đã hạ một quyết tâm rất lớn.
Dù mẹ chồng vẫn đứng đó gào khản cổ, khóc thảm thiết:
“Thư Vỹ… Thư Vỹ à…
Cho dù mẹ có sai… mẹ vẫn nuôi con hơn hai mươi năm mà…”
19.
“Con đàn bà này đúng là sao chổi, vừa bước vào cửa đã làm nhà cửa rối tung rối mù!”
Mẹ chồng chỉ thẳng vào mặt tôi mắng chửi.
Tôi cười nhạt:
“Phải rồi phải rồi, bà là phúc tinh, là người giúp nhà họ Vương vẻ vang tổ tông.”
Nói rồi tôi quay sang đại cậu:
“Đội luật sư bên cháu đánh án cũng cứng lắm đó cậu, sau này có việc cứ dùng thoải mái.”
“Con tiện nhân này, mày dám?!”
Mẹ chồng bất ngờ giơ tay tát vào mặt tôi, nhưng xin lỗi, tôi là người có tiền.
Không thể nào để bị tát trước mặt bao nhiêu người thế này được,
vậy mấy anh bảo an tôi nuôi để làm gì?
Tay bà ta còn chưa chạm được vào tôi thì bị vệ sĩ bên cạnh tôi vặn tay, đè úp xuống đất gọn như ép bánh tráng.
“Á á! Giết người rồi! Cứu mạng với!”
Mẹ chồng rít lên như heo bị chọc tiết, âm lượng đủ để làm người ta ù tai.
Tôi nhấc tay lên xoa xoa lỗ tai:
“Có giết người hay không thì ai cũng thấy rõ,
la hét như ma hú vậy không thấy mất mặt sao?”
Dù sao cũng gọi là người nhà, tôi lịch sự cúi xuống, ngồi xổm trước mặt bà ta, cười tươi như hoa:
“Bà nói xem, sao bà lại ngu vậy chứ?
Nếu bà không quá tham, không chèn ép chồng tôi,
thì tôi cũng chẳng cần phải làm bà mất mặt trước bàn dân thiên hạ như thế này.”
Tôi búng tay một cái, bảo an lập tức bao vây xung quanh, giờ là lúc họ ra tay.
“Căn nhà ba tầng này, đồ đạc là tôi mua, nội thất là tiền của chồng tôi bỏ ra, nói chung cái gì mang đi được thì mang, đập được thì đập!”
Hơn ba mươi người bảo an xếp hàng đi vào như thủy triều tràn qua, ba chồng và thằng em chồng không dám ngăn cản.
Còn mẹ chồng thì vẫn bị đè úp xuống đất, miệng không ngừng tru tréo:
“Đồ tiện nhân! Rồi mày cũng bị trời phạt thôi!
Tất cả những thứ này là của tao! Mày cướp của!
Tao phải báo công an bắt mày!
Thư Vỹ sẽ ly hôn với mày!
Cái đồ #¥%……!”
Chửi càng lúc càng bẩn thỉu.
Xung quanh còn có mấy đứa trẻ đang hóng chuyện.
Tôi rút tờ khăn giấy, nhét thẳng vào miệng bà ta.
Lúc này mới yên tĩnh lại.
Tôi đứng dậy, phát hiện đại cậu đang nhìn tôi chằm chằm, cảm giác có hơi ngại một chút.
Tôi đưa tay sờ mũi, nói nhỏ:
“Tiếp theo chắc không còn việc gì liên quan đến tôi với chồng tôi nữa rồi, cậu cứ tự nhiên xử lý.
À mà… nếu cần hỗ trợ gì, cứ nói một tiếng là được.”
20.
Chuồn lẹ chuồn lẹ.
Tất nhiên, trước khi chuồn tôi vẫn để lại thông tin liên lạc cho đại cậu.
Lúc đi, mẹ chồng vẫn đang “hu hu hu”, ba chồng và thằng em thì không hé răng nửa câu, chắc ngượng muốn chết luôn rồi.
Vương Thư Vỹ ngồi sẵn trong xe đợi tôi, ngoan ngoãn và im lặng.
Tôi vừa ngồi vào, ảnh ngẩng đầu nhìn tôi, đuôi mắt vẫn ửng đỏ, ánh mắt tội nghiệp như chú cún con bị bỏ rơi, nhìn tôi mong chờ được vỗ về.
“Không sao, còn có em đây.”
Tôi véo má ảnh, dịu dàng trấn an:
“Trừ lúc trên giường ra, thì em tuyệt đối sẽ không bắt nạt anh đâu.”
Mặt Vương Thư Vỹ đỏ bừng, vành tai cũng đỏ lựng như cà chua chín.
Nếu không có tài xế trước mặt, tôi đã nhào vô đè ảnh ra ăn tươi nuốt sống luôn rồi.
Chúng tôi chạy thẳng về nhà, nhưng xe vừa mới vào đến thị trấn thì điện thoại đã reo — là đại cậu gọi:
“Cháu dâu à, cháu với Thư Vỹ về chia nhà đi.
Bên này có hơn chục mẫu rừng cao su với sáu trăm mét vuông đất ở, đều là phần của hai đứa.”
“Không phải còn có luật sư cháu đó sao? Cứ để ảnh toàn quyền xử lý đi ạ.
Cậu rảnh thì ghé qua Tấn Thành chơi, vợ chồng cháu mời cậu một bữa linh đình.”
Tôi nhìn sang ông chồng ngồi kế bên, mặt ảnh đỏ bừng, cười ngượng ngùng như học sinh cấp ba.
Trời đất ơi, lớn từng này rồi mà còn rụt rè như thiếu niên lần đầu yêu,
may mà hồi đó tôi không vì nghĩ ảnh già quá mà từ chối.
Milk boy mà, chỉ cần có “bà nội” thì auto phát huy tác dụng thôi.
Chúng tôi bay thẳng về thành phố, tối hôm đó vừa về đến nhà là tôi “gâu” một cái đè ảnh ra giường luôn.
Mới cưới mà, ai hiểu thì hiểu, phải lên lên xuống xuống – xuống xuống lên lên,
sáng hôm sau dậy phải vịn tường mới đi nổi.
21.
Sáng hôm sau, tôi nhận được báo cáo từ luật sư —
đất đai và đất ở của nhà Vương Thư Vỹ ở quê đã làm xong hết hồ sơ sang tên, chỉ chờ hoàn tất thủ tục là tất cả sẽ chính thức đứng tên ảnh.
Chia nhà thật rồi à?
Tôi báo lại tin này cho Thư Vỹ, ảnh ngạc nhiên lắm:
“Mẹ em mà chịu đồng ý à?”
Đúng lúc đó, chị họ tôi đang có mặt. Tôi vừa hỏi xong, chị ấy liền gửi qua một đoạn video và một bản ghi âm:
“Anh rể à, cậu của anh ghê thiệt đó.
Không biết gọi cho ai, mà nguyên một đám người mặc vest đen kéo tới, đè ba mẹ chồng với thằng em anh xuống đất, còn hăm dọa bẻ tay, rồi… thiến thằng em luôn!
Ba người kia sợ quá khóc rống như trâu bị chọc tiết,
không dám hé nửa lời mà ký luôn giấy chia tài sản.”
“Cậu của anh đúng là người thật việc thật luôn á.”
Tôi đưa điện thoại cho Thư Vỹ xem.
Ảnh cầm lấy, mặt mày vẫn chưa hoàn hồn:
“Không ngờ em lại có một người cậu ngầu vậy luôn á?”
“Phải đó, cho nên em hơi lo…
Lỡ sau này em ăn hiếp anh nhiều quá, anh đi méc cậu thì sao?”
Tôi vừa nói, vừa liếc sang những dấu vết ám muội vẫn còn vương trên da thịt ảnh.
Khóe miệng cong cong đầy gian tà.
Quả nhiên, không chỉ mặt ảnh đỏ bừng, mà cả cổ và xương quai xanh trắng trẻo cũng bị nhuộm đỏ rực như quả dâu tây chín mọng.
Tôi “gâu” một cái nữa rồi lao lên đè tiếp.
Haha truyện dễ thương quó