Sau Khi Chỉnh Mẹ Chồng, Tôi Bay Màu Luôn Rồi - Chương 1
01.
Tôi tên là Điền Kỳ, mải mê sự nghiệp nên tới 32 tuổi mới chịu lấy chồng qua mai mối.
Chồng tôi trẻ hơn tôi, mới 27.
Thật ra ban đầu tôi còn thấy ảnh hơi… già. Mẹ tôi lại khuyên:
“Già thì mới chín chắn, chứ trẻ hơn rồi mày lại phải dạy nó, không khéo thành làm mẹ người ta luôn!”
Thôi thì… kệ.
Cơ bản là ảnh đẹp trai, cao mét tám bảy, lại là đàn em cùng trường, gene tốt khỏi bàn.
Tôi đang muốn sinh con, còn ảnh thì bị nhà giục cưới, chỉ chờ tìm được người “chịu chơi”.
Vậy là hai bên hợp nhau.
Ảnh đồng ý gả vào nhà tôi, tôi không những không đòi sính lễ, mà còn tiện tay chuyển khoản ngược lại năm mươi vạn (~1 tỷ7).
Nhà cưới là căn hộ tôi đã mua từ trước, nằm ở trung tâm thành phố, nhà lớn, sát trường điểm.
Xách vali vào là ở luôn.
02.
Tôi không thích rườm rà, lại bận tối mắt, nên chỉ đi đăng ký kết hôn, không làm đám cưới.
Nhưng nhà họ Vương thì không chịu.
Bảo là: “Bên các người thế nào thì kệ, nhưng về quê tụi tôi thì nhất định phải tổ chức tiệc.”
Ủa? Từ bao giờ nhà trai nằng nặc đòi… gả con vậy?
Nhưng thôi, tôi nhịn. Tôi chiều.
Ai dè họ tổ chức y như cưới vợ về, nghi lễ đủ bộ, mâm cỗ bày mấy chục bàn.
Tiền? Tôi trả.
Cũng không tiếc mấy đồng đó.
Vì tôi muốn giữ mặt mũi cho Vương Thư Vỹ, nên không vạch trần, cứ để nhà ảnh thích bày sao thì bày.
Dù gì người thân nhà ảnh tôi cũng chẳng quen, sau này cũng chả định qua lại gì.
Đêm tân hôn, chúng tôi ngủ lại trong “phòng tân hôn” được trang trí ở nhà ảnh.
Không ngờ, sáng sớm hôm sau, trời còn chưa rạng, mẹ chồng đã đứng ngoài gõ cửa uỳnh uỳnh.
Tôi tức quá, đá chồng xuống giường bắt ra mở cửa. Tưởng nhà có chuyện gì gấp, ai dè bà già xông vô cái là hất tung chăn của tôi lên.
Đêm tân hôn mà, mọi người hiểu mà, ha?
Vương Thư Vỹ đẹp trai thế kia, tôi không cưỡng lại được, tất nhiên là không mặc gì.
Chăn bị hất cái “roẹt” tôi hét như cháy nhà.
Mẹ chồng trừng mắt:
“Đồ không biết xấu hổ! Mau dậy đi, tôi có chuyện muốn nói!”
Nói xong thì quay đầu đi luôn.
Vương Thư Vỹ núp một góc như con dâu nhỏ bị bắt quả tang ngoại tình.
Mẹ ảnh mắng tôi vậy mà ảnh câm như hến.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi hiểu rồi, chỉ có thể tự cứu mình.
Dù sao cũng là tôi bỏ tiền ra cưới, không nuông chiều thì còn ai chiều?
Tôi nhìn thẳng ảnh, ra lệnh:
“Lấy đồ đây. Bổn cung phải ra ngoài xem mẫu thân nhà ngươi còn trò gì muốn bày tiếp!”
03.
Vương Thư Vỹ ấy hả, làm dâu thì cái gì cũng được, chỉ là… quá nhu nhược.
Lúc anh em ảnh giới thiệu ảnh cho tôi, cũng nói trước rồi, thằng bé này cái gì cũng ổn, chỉ có tính là mềm, lúc nào cũng bị người nhà ức hiếp.
Đặc biệt là mẹ ảnh, ngày nào cũng gọi điện bắt ảnh đưa tiền chu cấp cho thằng em trai tóc vàng.
Ảnh tốt nghiệp xong, lương năm hơn hai trăm vạn, vậy mà không dành được đồng nào, còn bị mẹ bắt đi vay tín dụng đen.
Cho nên từ đầu, tôi đã không trông mong gì việc ảnh sẽ đứng ra bảo vệ tôi.
Chị đây xưa nay vẫn tự thân vận động!
Tôi cùng Vương Thư Vỹ bước vào phòng khách, ba mẹ chồng đã ngồi chễm chệ trên ghế sofa, tư thế không khác gì Thái Thượng Hoàng đang chuẩn bị thiết triều.
Còn thằng em tóc vàng thì ngồi bên cạnh, vắt chân chữ ngũ, cười toe toét nhìn tôi từ đầu đến chân.
Hôm qua đám cưới, nó đã cùng đám bạn ba hoa chích chòe:
“Người ta nói, trên đời không gì ngon bằng bánh bao, không gì vui bằng chị dâu. Tụi bây chờ xem, ông mày sớm muộn gì cũng cho tụi bây biết chị dâu có vui không. Chỉ tiếc là chị dâu chẳng có em gái.”
Giọng nó còn lớn lắm, không biết là cố tình nói cho tôi nghe, hay là nói cho Vương Thư Vỹ nghe.
Tóm lại cả đêm qua, mặt Vương Thư Vỹ cứ như đám mây đen.
Còn tôi thì… kệ.
Người làm ăn như tôi, trên bàn rượu nghe còn nhiều câu lỗ tai hơn thế nữa cơ.
04.
“Tôi cho cô ngồi chưa? Người lớn nói chuyện, con cháu phải đứng! Đúng là chẳng có tí quy củ nào cả!”
Tôi vừa định ngồi xuống, mẹ chồng đột nhiên quát ầm lên.
Tôi quay sang nhìn Vương Thư Vỹ đang ngồi sẵn nãy giờ, ảnh lập tức bật dậy, lặng lẽ đứng cạnh tôi.
“Tiểu Kỳ à, bây giờ con đã gả vào nhà chúng ta, tức là người của nhà ta rồi. Làm dâu thì phải hiểu chuyện, hiền lành nết na, phải có quy củ, có lý lẽ. Nếu không, ra ngoài ai ai cũng sẽ chửi mắng mẹ chồng không biết dạy con dâu.”
Mẹ chồng nói bằng giọng ra vẻ tận tình khuyên nhủ, miệng thì nước bọt văng tung tóe.
Tôi nghe mà ngẩn người:
“Nhưng mà… Vương Thư Vỹ là… ở rể nhà con mà?”
Ủa?
Ủa là sao?
Bộ mẹ chồng định quên thiệt hả?
“Đó là nói cho ba mẹ cô nghe để họ yên tâm thôi. Phụ nữ thì phải gả gà theo gà, gả chó theo chó. Cô gả vào nhà tôi rồi, chính là người nhà tôi. Chết rồi cũng phải là ma nhà tôi, nghe rõ chưa?”
“Vậy đi, chuyển trước một trăm vạn cho thằng Dương Tổ mua xe. Với lại, làm chị dâu thì từ giờ cô phải lo cả việc cưới vợ cho thằng Dương Tổ nữa.
Yêu cầu của nhà tôi cũng không nhiều, chỉ cần trong cái khu nhà các người đang ở đó, mua cho nó một căn là được rồi.”
Mẹ chồng vẫn tiếp tục phun mưa.
Ba chồng bên kia thì nhe răng cười, khoe nguyên hàm răng vàng chóe.
Vậy là sao?
Tôi là miếng mồi mập mạp cho người ta xâu xé chắc?
Nói muốn ăn là ăn, còn mang cái giọng ra lệnh đầy dọa nạt để cắt gọt tôi như thể tôi là miếng thịt trên thớt?
05.
Tôi vẫn cứ ngồi xuống, vắt chân chữ ngũ, lưng tựa hẳn vào ghế sofa, rồi ngoắc ngoắc ngón tay.
Vương Thư Vỹ lập tức hiểu ý, rón rén lại gần bóp vai cho tôi.
“Mày đang làm cái trò gì thế hả?”
Mặt mẹ chồng lập tức sầm lại, cả người đổ về phía trước như sắp nhào tới cào cấu tôi.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Chồng tôi chạy ra mở cửa, chị họ tôi dẫn theo cả nhóm các bà tám trong làng ùa vào.
“Mấy người tính làm gì vậy hả?”
Lần này không chỉ mẹ chồng, mà cả ba chồng cũng tái cả mặt.
“Con dâu nhà anh nói kêu tụi tôi tới ăn dưa hóng chuyện nè, thì tụi tôi tới thôi.”
Người lên tiếng là bà ba bên nội của ba chồng – nổi tiếng là trưởng ban thông tin của cả làng.
Chị họ tôi hôm qua không dự đám cưới, nhưng cũng không rảnh rỗi – đi khắp thôn phát lì xì, làm quen từng nhà một, đích thị là vừa phát tiền vừa thu thập tình báo.
“Lại đây, mọi người tới coi cái video này rồi phân xử giúp tôi với.”
Tôi bật tivi, chiếu thẳng video lên màn hình lớn.
Cái tivi 80 inch full HD này là tôi mua đó nha, chọn kỹ lắm vì có chức năng chiếu từ điện thoại lên luôn.
Cảnh trong video là ở biệt thự nhà tôi, ba mẹ chồng dẫn chồng tôi đến nhà nói chuyện sính lễ, mở miệng cái là đòi năm mươi vạn, lý do là nuôi một sinh viên trường 985 không dễ dàng gì.
Nói sau này cưới vào là người nhà tôi, sinh con cũng mang họ tôi, coi như nhà tôi “mua đứt” một đứa con trai rồi.
06.
“Thì ra không phải cưới dâu, mà là… gả con trai à?”
Mấy bà trong làng rầm rì bàn tán.
Mặt mẹ chồng đỏ bừng, gắt lên với tôi:
“Mày chiếu cái thứ tào lao gì đó? Tắt ngay đi! Làm mất mặt tao!”
Tôi nói: “Ồ.”
Tắt xong thì quay sang hỏi mẹ chồng:
“Hồi nãy bà bảo sao nhỉ? Là lừa ba mẹ tôi hả?”
“Con gái thì phải gả gà theo gà, gả chó theo chó. Ở làng này, đàn bà con gái ai chẳng vậy? Tới lượt mày thì làm màu cái gì?”
Mẹ chồng nói như thể đúng lắm vậy.
Bà ba bên nội ngồi bên cạnh chịu hết nổi, lên tiếng:
“Tôi nói này, bà nói vậy là không đúng đâu nha. Cưới chồng thì được ăn ngon mặc đẹp, bà hỏi thử xem trong làng này ai mà không phải bỏ ra mấy chục vạn để cưới dâu?
Tôi mấy năm trước cưới vợ cho con cũng phải chi hai mươi vạn tiền sính lễ, còn phải mua xe, mua nhà, con gái ở thị trấn chê nghèo, bắt phải mua trên phố lớn nữa kìa.
Nhà bà đến cả tiền tiệc cũng bắt nhà gái trả, mà còn dám mở miệng nói mấy câu như ‘gả gà theo gà’?”
“Đúng đó đúng đó, ở rể thì cũng phải có dáng vẻ của người ở rể chứ!”
“Bà không phải định trở mặt chứ? Cái này gọi là gạt cưới nha! Làng mình không chấp nhận cái trò đó đâu!”
“Gạt cưới là phải báo công an!”
“Đúng rồi, kêu trưởng thôn tới đi!”
Cả nhóm các bà tám lao nhao lên, còn náo nhiệt hơn cả tôi tưởng.
Chị họ tôi còn nhìn tôi làm hình trái tim, tôi mỉm cười – quả nhiên có tiền thì cái gì cũng dễ.
“Thư Vỹ, con nói gì đi chứ!”
Mẹ chồng vẫn e ngại cái thế trận bà tám đông như quân Nguyên, gương mặt lạnh tanh quay sang nhìn chồng tôi.
Lúc này, Vương Thư Vỹ y như con chim cút rúc sát vào người tôi, lại còn nép thêm nửa bước sau lưng tôi, kéo nhẹ tay áo tôi, y như tiểu thê bị bắt nạt đến đáng thương.
Biết sao giờ, tôi lại mê cái kiểu yếu đuối này lắm.
Tôi nắm tay ảnh, giọng không nóng không lạnh:
“Đã gả vào nhà tôi thì chính là người nhà tôi. Đã là người nhà tôi, thì có nói gì cũng phải nói cho có lợi cho nhà tôi.
Vị người ngoài họ Vương kia, làm ơn đừng có đảo lộn vai vế.”
“Phụt.”
Chị họ tôi bật cười, bị tôi liếc một cái liền phụ họa ngay:
“Chuẩn, chuẩn luôn!”
07.
“Thư Vỹ, con để vợ mình muốn làm gì thì làm hả?”
Mẹ chồng tức lắm rồi, mặt đỏ bừng bừng, quát ầm lên với con trai.
Ngay cả ba chồng cũng la lớn:
“Loạn rồi! Loạn thật rồi!”
“Đúng là loạn rồi. Nhưng có đói tới mức bán cả thóc thì cũng không tới nỗi chặt chém kiểu này.
Ý mấy người là… cưới xong thì tôi là con heo nhà mấy người, muốn giết là giết, muốn ăn thịt thì ăn hả?”
Tôi làm kinh doanh, xưa giờ chưa bao giờ đánh trận nào mà không chuẩn bị trước.
Chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Chị họ tôi chạy ra mở cửa.
Và lần này, người bước vào là đội luật sư của công ty tôi.
Đặc biệt là luật sư Trình – người đứng đầu nhóm, nổi tiếng trong giới là “ma gặp cũng sợ”, đánh đâu thắng đó, chưa từng thua vụ nào.
Hợp đồng tiền hôn nhân do chính tay anh ấy soạn, bây giờ đặt ngay trước mặt mọi người.
Sợ mẹ chồng không hiểu, bên luật sư còn chuẩn bị hẳn một file PPT chiếu thẳng lên tivi, trình bày từng điều khoản một cách rõ ràng mạch lạc:
“Đây là bản công chứng tài sản tiền hôn nhân của cô Điền.
Tất cả tài sản đứng tên cô ấy, dù có trước hay sau hôn nhân, đều không liên quan đến anh Vương.
Ngoài ra, anh Vương không có tài sản nào đứng tên.
Cũng đã cam kết sẽ nghỉ việc sau khi kết hôn, toàn tâm toàn ý hỗ trợ cô Điền – trở thành một người chồng đảm đang.
Vì vậy nếu sau này ly hôn, anh Vương sẽ ra đi tay trắng.”
“Gì cơ?”
“Anh định nghỉ việc hả?”
“Anh hai, thế còn 28 vạn mỗi năm anh gửi về cho ba mẹ thì sao?”
Cả mẹ chồng, ba chồng lẫn thằng em chồng lập tức hoảng hốt.
Tôi nói:
“Các người đừng vội, phần sau còn hay hơn.”
“Đây là điều khoản liên quan đến việc phụng dưỡng cha mẹ hai bên.
Tuy pháp luật không bắt buộc vợ/chồng phải nuôi cha mẹ đối phương, nhưng xét thấy anh Vương không có thu nhập sau kết hôn, nên cô Điền – vì gìn giữ tình cảm vợ chồng – tự nguyện hỗ trợ mỗi năm 2 vạn cho cha mẹ anh Vương.”
“Hai vạn?
Cô tưởng đang bố thí cho ăn mày hả?”
Thằng em chồng… nói chuẩn luôn đấy, đúng là tôi đang bố thí cho ăn mày thật.
Nhóm luật sư không thèm để tâm, vẫn tiếp tục:
“Do gia đình anh Vương không có độ tín nhiệm tài chính, nên trong hợp đồng có một điều khoản bổ sung về sính lễ.
Nếu anh Vương đơn phương muốn hủy bỏ thoả thuận ở rể, thì tiền sính lễ phải hoàn trả gấp đôi, đồng thời phải bồi thường một ngàn vạn phí tổn thất tinh thần cho cô dâu.”
“Cái thứ tào lao gì thế này?
Nhà tôi đâu có ký cái này!”
Ba chồng nhảy dựng lên đầu tiên.
Tôi cười:
“Không phải mấy người ký, là chồng tôi ký.
Dù sao thì người chịu trách nhiệm là ảnh, mấy người không cần lo.”