Sau Khi Biết Chồng Giấu Quả Thận Ở Đâu - Chương 4
09
Ngày thứ ba, tin tức về Giang Nghiễn Trạch tràn ngập trên mạng.
Một số cư dân mạng còn đăng tải đoạn video vài ngày trước, khi anh ta đứng trên sân thượng, đối đầu với đám đông, liều mạng che chở Trần Lệ Vi trong vòng tay.
Còn có video trong phòng bệnh, khi con trai tôi tóm cổ áo anh ta, chất vấn và chỉ trích thẳng mặt, tất cả đều lên top tìm kiếm.
Trong phút chốc, Giang Nghiễn Trạch từ một người từng được báo chí khen ngợi, bị đẩy từ đỉnh cao xuống vực sâu.
“Không ngờ một giáo viên trí thức nho nhã, lại vì một người phụ nữ khác mà làm tan nát gia đình!”
“Đáng đời! Loại đàn ông bắt cá hai tay, nên xuống địa ngục đi!”
“Nghe nói bây giờ hắn cũng chẳng sung sướng gì đâu, bị liệt nửa người rồi!”
“Hahaha, vậy tốt! Để người tình trong mộng của hắn chăm sóc hắn suốt quãng đời còn lại đi!”
“Hai kẻ này, xuống địa ngục cùng nhau đi! Tốt nhất đầu thai kiếp sau cũng thành một đôi, đừng hại người khác nữa!”
Tôi nhìn những bình luận phẫn nộ của cư dân mạng, mặt không chút biểu cảm, tiếp tục ăn cơm.
Trường học vẫn chưa công bố hình thức xử lý Giang Nghiễn Trạch, nhưng kết quả ra sao cũng không còn quan trọng nữa.
Bây giờ, anh ta đã bị đột quỵ liệt nửa người, thậm chí nói còn không rõ ràng.
Mẹ tôi cẩn thận bưng một bát canh đến trước mặt tôi, nhẹ giọng than thở.
“Ly hôn cũng tốt. Con vẫn còn trẻ…”
“Mẹ!”
“Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa!”
“Cuộc sống của con, tự con quyết định đi.”
Bà cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Có lẽ vì tình cảnh của Giang Nghiễn Trạch hiện tại, cũng cho bà một lý do để từ bỏ ý định khuyên tôi hàn gắn.
Số tiền năm trăm ngàn mà anh ta đưa cho Trần Lệ Vi, phải mất một tháng mới có thể đòi lại bằng pháp lý.
Vụ kiện ly hôn giữa tôi và anh ta cũng sắp đến hồi kết.
Bạn tôi gọi điện đến.
“Ban đầu, căn nhà đó là tài sản trước hôn nhân của Giang Nghiễn Trạch.”
“Hai người không có khoản vay chung, theo lý mà nói, không thể tính vào tài sản phân chia khi ly hôn.”
“Nhưng mà…”
“Cậu đoán xem tôi phát hiện được gì?”
“Cậu không nói với tôi Giang Nghiễn Trạch từng nhiều năm tài trợ cho học sinh nghèo sao?”
“Tôi đặc biệt nhờ người điều tra một chút.”
“Làm gì có học sinh nghèo nào!”
“Người mà anh ta vẫn luôn tài trợ, chính là Trần Lệ Vi.”
Tim tôi chấn động.
Không ngờ đến tận phút cuối, tôi vẫn còn phát hiện thêm một sự thật khác.
Bạn tôi tiếp tục kể.
“Năm đó, cả hai đều tốt nghiệp sư phạm.”
“Giang Nghiễn Trạch từng theo đuổi Trần Lệ Vi, nhưng sau khi tốt nghiệp, bố mẹ cô ta chê anh ta xuất thân từ một thị trấn nhỏ.”
“Họ bắt ép hai người chia tay, rồi gả cô ta cho một thiếu gia nhà giàu.”
“Sau khi kết hôn, Trần Lệ Vi được sống trong nhung lụa. Nghe nói, tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng lên đến hàng trăm ngàn.”
“Nhưng chưa được hai năm, người đàn ông kia phá sản.”
“Bố mẹ cô ta thấy vậy, liền muốn nhân lúc cô ta còn trẻ, bảo cô ta ly hôn rồi tìm một người khác.”
“Nhưng chồng cô ta không đồng ý, hễ nhắc đến ly hôn, hắn ta lại cầm dao đe dọa, thậm chí đánh đập cô ta suýt chết.”
“Giang Nghiễn Trạch chính là lúc đó bắt đầu liên lạc lại với cô ta.”
“Biết cô ta bị suy thận, không tìm được nguồn thận thích hợp, hắn liền hiến thận cho cô ta.”
“Từ đó về sau, hai người vẫn luôn lén lút qua lại.”
“Sợ cô ta sống quá khổ sở, hắn liên tục gửi tiền cho cô ta dưới danh nghĩa tài trợ học sinh nghèo.”
Cuối cùng, bạn tôi phẫn nộ chửi một câu.
“Nhìn số tiền hắn chuyển khoản kìa!”
“Căn nhà đó, hắn không có tư cách để nói muốn để lại cho ai!”
Tôi hiểu rõ tất cả.
Về sau, mẹ chồng lại dắt con trai đến tìm tôi kể khổ.
Từng câu từng chữ đều là trách móc tôi quá tuyệt tình.
Mẹ tôi sợ hàng xóm dị nghị, định mời họ vào nhà.
Kết quả, tôi bưng luôn một chậu nước tạt thẳng vào người bà ta.
Nghe nói, gia đình bạn gái của con trai tôi đã đọc được tin tức và bài đăng trên mạng.
Ngay trước mặt con trai tôi, họ sắp xếp buổi xem mắt khác cho con gái mình, thậm chí còn sỉ nhục nó thậm tệ.
Vì chuyện này, hai người họ chia tay.
Tức giận, con trai tôi trút hết mọi uất ức lên Giang Nghiễn Trạch.
Nhân lúc mẹ chồng không có ở nhà, mỗi ngày nó đổ hết phân và nước tiểu của anh ta lên người.
Thậm chí, khi Giang Nghiễn Trạch khát nước, nó nối luôn ống tiểu vào miệng anh ta.
Một lần, mẹ chồng tình cờ bắt gặp cảnh tượng đó, bà ta tức giận mắng mỏ con trai.
Trong lúc giằng co, con trai tôi đẩy bà ta một cái.
Bà ta đầu đập mạnh vào cây đinh trên khung cửa, chết ngay tại chỗ.
Vì chuyện này, con trai tôi bị kết án nhiều năm tù.
Ngày xét xử, mẹ tôi khuyên tôi đến dự phiên tòa.
Tôi lạnh lùng từ chối.
10
Sau khi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, tôi nghỉ một tháng phép, rồi đi du lịch một thời gian.
Nửa năm sau, tôi lại gặp lại Giang Nghiễn Trạch.
Từ xa, tôi đã thấy Trần Lệ Vi chống nạnh, đứng mắng xối xả vào mặt anh ta.
Tôi đứng bên đường, nhướng mày nhìn sang, bị sự thay đổi ngoại hình của họ làm giật mình.
Chỉ mới vài tháng không gặp, Trần Lệ Vi đã hoàn toàn thay đổi.
Không còn được Giang Nghiễn Trạch nuông chiều, khuôn mặt cô ta trông già nua, khắc khổ và cay nghiệt hơn hẳn.
Sự dịu dàng và mềm mại năm nào, giờ đã chẳng còn dấu vết.
Cô ta kéo theo đám đông vây xem, khuôn mặt đầy dữ tợn, không ngừng oán trách.
“Đúng là số tôi khổ, lại rước phải một tên tàn phế!”
“Suốt ngày ăn uống, bài tiết ngay trên giường, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, tôi ngửi mà buồn nôn!”
“Giang Nghiễn Trạch! Sao anh còn chưa chết đi!”
Giang Nghiễn Trạch ngồi trên xe lăn, liệt nửa người, nước miếng chảy thành bọt quanh mép.
Quần áo anh ta đã bị đủ loại chất bẩn che kín, hoàn toàn không nhìn ra màu sắc ban đầu.
Mái tóc trước đây còn đen bóng, bây giờ đã trắng xóa.
Anh ta gục đầu xuống, trong mắt tràn đầy u ám và căm phẫn.
Sau khi mẹ chồng chết, con trai vào tù, Giang Nghiễn Trạch chẳng còn ai chăm sóc.
Ban đầu, hàng xóm thấy anh ta đáng thương, định đưa anh ta vào viện dưỡng lão.
Nhưng tôi đã đi tìm Trần Lệ Vi, người lúc đó đang rửa bát thuê trong một quán ăn, mang theo số tiền bán căn nhà của Giang Nghiễn Trạch.
Tôi trả cho cô ta mỗi tháng năm trăm tệ, bắt cô ta “chăm sóc” Giang Nghiễn Trạch.
Sống thế nào tôi không quan tâm.
Chỉ cần không chết là được.
Ban đầu, Trần Lệ Vi không muốn nhận công việc này.
Cô ta nhìn tôi đầy cảnh giác, như thể tôi đang muốn hại cô ta vậy.
Tôi nhếch mép cười nhạt.
“Tôi không có ý gì khác.”
“Chỉ là muốn để Giang Nghiễn Trạch được trải nghiệm cảm giác sống cùng cô thôi.”
“Để anh ta được toại nguyện.”
Mắng chửi xong, Trần Lệ Vi đẩy xe lăn của Giang Nghiễn Trạch rời đi.
Khoảnh khắc xoay người, Giang Nghiễn Trạch và tôi chạm mắt nhau.
Môi anh ta khẽ run, trong đôi mắt vẩn đục phản chiếu đủ loại cảm xúc.
Nhục nhã.
Hối hận.
Xấu hổ.
Nhưng những điều đó, đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi tiếp tục làm công việc lương năm ngàn tệ một tháng, tận hưởng cuộc sống độc thân không đàn ông.
Thỉnh thoảng, có mấy bà hàng xóm nhiều chuyện, thích xì xào về việc tôi cô đơn, không ai nương tựa.
Tôi chỉ cười lạnh, đáp lại bằng một câu:
“Đúng vậy, cô thật hạnh phúc.”
“Tan làm về nhà, phải nấu cơm, rửa bát, dạy con học.”
“Cả nhà cùng nhau ngồi trên ghế sô pha dán mắt vào điện thoại, đợi cô dọn cơm.”
“Nửa đêm tỉnh dậy, còn phải lén kiểm tra tin nhắn WeChat của chồng, xem hắn có lén lút ngoại tình hay không.”
“Cuộc sống ‘hạnh phúc’ như thế, tôi không xứng đáng có được.”
“Cô hãy giữ lấy mà tận hưởng đi.”
(Hết.)