Sau Khi Biết Chồng Giấu Chiếc Vòng Vàng Ở Đâu - Chương 4
11
Màn kịch kết thúc khi cảnh sát đến
Tôi và Hứa Tú Tú cũng bảo vệ tòa nhà đuổi ngoài
Còn Trình Tư Nhiên La Tiểu Ngư và chồng cô đều đưa
Dù để ý đến nữa nhưng Tiểu Chấn cũng sắp tan học
Tôi nhờ Hứa Tú Tú lái xe đón nó về nhà đặt cho nó một phần đồ ăn ngoài
Còn thẳng đến bệnh viện
Tôi chủ động rõ mọi chuyện với mẹ để bà sốc nếu Trình Tư Nhiên tìm đến
Tôi kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối
Bố mẹ đó chắc nịch:
“Dù con quyết định thế nào bố mẹ vẫn luôn là chỗ dựa cho con”
Rời khỏi bệnh viện lòng trở nên kiên định hơn bao giờ hết
Tôi là con một
So với những phụ nữ mắc kẹt trong hôn nhân thoát nhưng đường lui đã may mắn hơn nhiều
Tôi biết chuyện sẽ mang ít rắc rối sẽ những lời chỉ trích nhắm
“Đàn ông ai chẳng chút ong bướm nhẫn nhịn một chút”
Xin thể nhẫn nhịn
Còn việc ly hôn mà giành quyền nuôi con chắc chắn sẽ trở thành lý do để khác công kích
thể ép bản thân yêu thương một đứa trẻ đã ảnh hưởng bởi tư tưởng lệch lạc của cha nó
Tôi thánh mẫu
Khi về đến nhà mở cửa liền sững
Căn nhà sạch sẽ ngăn nắp trong khí thoang thoảng mùi sườn cừu nướng—món thích nhất
Nói thật tay nghề nấu ăn của Trình Tư Nhiên tệ chỉ là lười làm
Lúc mới kết hôn thỉnh thoảng vẫn xuống bếp
Sau đóng vai một đàn ông theo đuổi những giá trị tinh thần cao còn chỉ là kẻ bỏ chốn trần gian
Anh quên mất rằng cuộc sống vô ưu vô lo của đều do sự hy sinh của mà
“Vợ về Mau ăn cơm”
Trình Tư Nhiên từ bếp chui mồ hôi lấm tấm trán ánh mắt sáng rực
Nếu là đây lẽ sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt nhào lòng
bây giờ khi chỉ cảm thấy buồn nôn
“Mai với đến Cục dân chính Tôi kéo dài nữa”
Tôi lạnh lùng
“Tống Âm em đừng cố chấp nữa ”
“Anh hứa sẽ chuyện nữa Chúng làm từ đầu sống thật ”
Anh bước nhanh đến định giật lấy túi xách trong tay
Lúc Tiểu Chấn cũng chạy tới giơ cao chiếc cốc của
Bên trong là một bông cúc vàng đang nở rộ
Thì họ biết thích gì chỉ là đây từng làm
Tôi Tiểu Chấn giọng điềm tĩnh:
“Chẳng đã Chúng ly hôn con ở với ba Mẹ ngoài quản con học hành chẳng làm gì khác cả”
Thằng bé tròn mắt
“Mẹ con sai đừng bỏ con Con mẹ Con hai chia tay”
Nó bặm môi bật nức nở
“Vì con em cho một cơ hội nữa ”
Trình Tư Nhiên vẻ đã hạ quyết tâm đột nhiên quỳ phịch xuống mặt
Tôi giật lùi nhẹ nhàng lắc đầu
“Không còn cơ hội nữa”
Tôi bước phòng ngủ khóa trái cửa
Bên ngoài im lặng trong giây lát đó là tiếng đồ đạc đập vỡ tiếng Tiểu Chấn nức nở
Tôi bên cửa sổ ánh đèn lấp lánh trong màn đêm lòng chút gợn sóng
12
Sáng sớm hôm Hứa Tú Tú đến đón làm sợ gặp rắc rối
Trình Tư Nhiên cả đêm ngủ mắt đỏ ngầu như một con thú hoang phát điên chặn ngay cửa cho chúng ngoài
“Anh làm gì Nếu ly hôn với đến Cục dân chính Nếu thì tránh Còn cản nữa báo cảnh sát đấy”
Tôi lạnh giọng
“Trình Tư Nhiên cũng là thể diện mà Trước đây chẳng đóng kịch giỏi Sao bây giờ đột nhiên mặt mũi cũng cần nữa”
Hứa Tú Tú vốn luôn thích cà khịa lần đã nhịn lắm
“Cô thì là cái thá gì Chính cô đã phá nát gia đình ”
Có vẻ như Trình Tư Nhiên đã tìm “thủ phạm chính” lập tức trút hết tức giận lên Hứa Tú Tú
Tôi bước lên một bước chắn mặt cô
Trình Tư Nhiên như phát điên vớ lấy một cây gậy bóng chày giơ lên định đánh
“Trình Tư Nhiên Anh bớt điên ”
“Mau điện thoại Lo mà dọn dẹp hậu quả của thì ngay cả công việc cũng giữ nổi ”
Hứa Tú Tú quát lớn
Trình Tư Nhiên khựng một giây nhưng vẫn tin cô
“Cô đừng giở trò dọa ”
“Dọa cái gì mà dọa”
“Cái cô La Tiểu Ngư của là dân ‘nuôi cá’ đấy”
“Anh còn kẻ duy nhất trong danh sách Tổng cộng sáu bảy cả một giảng viên đại học cô trêu đùa đến phát điên Hắn đã gom hết thời gian ngoại tình của bọn họ làm hẳn một bài thuyết trình 56 trang bây giờ đang leo top tìm kiếm đấy
“Không tin Mở điện thoại mà xem”
Trình Tư Nhiên vội vã vứt gậy rút điện thoại
Anh chỉ liếc một cái cả liền cứng đờ thèm quan tâm đến và Hứa Tú Tú nữa lao thẳng ngoài
“Cậu xem ”
Hứa Tú Tú sang hỏi
Tôi cũng đoán nội dung nhưng tò mò vẫn cưỡng liếc mắt thử
Và …
Tôi mới nhận thế giới của họ khác xa thế giới của
Chẳng trách Trình Tư Nhiên luôn bảo nhạt nhẽo cứng nhắc
Anh sai chút nào
Hứa Tú Tú đoán đúng Trình Tư Nhiên mất việc
Buổi chiều ôm một thùng giấy lếch thếch về nhà
Anh chui phòng sách buồn ngoài
kịp tự giam lâu mẹ chồng đã xông
“Đồ vô dụng Tao tức chết vì mày Không lo làm ăn chỉ biết ăn chơi trác táng”
Vừa nhà bà liền vung tay tát hai cái hả giận còn chụp lấy đồ đạc ném
Trình Tư Nhiên đang bực sẵn tất nhiên cũng chịu yên
Anh né trái tránh cuối cùng chạy thẳng phòng sách khóa trái cửa
Tôi bên cạnh khoanh tay xem kịch hề ý định can ngăn
Bà mẹ chồng cũng gì chẳng hiểu nổi hôm nay bỗng nhiên “chính nghĩa” như thế
“Dọn phòng khách cho sạch từ nay mẹ sẽ ở đây”
Nói xong bà kéo nhà một cái vali màu hồng Barbie
Tôi ngớ
“Ở Vì Định dạy dỗ con trai ”
Bà thở dài giọng nghẹn ngào:
“Mẹ với lão già đó cãi Hắn còn dám đuổi mẹ ”
Nói xong bà che miệng bật
Tôi tò mò “Tại cãi ”
Bà tức giận chỉ tay về phía phòng sách giọng đầy căm phẫn:
“Còn vì nó ”
Hóa hôm nay là sinh nhật của chồng bà con cái của ông đều về nhà tụ tập
Bà cũng chúng đến dự thực chất là để chúng mang quà giúp bà giữ thể diện
Những năm đều do sắp xếp bà từng bận tâm
năm nay mặc kệ còn Trình Tư Nhiên cũng bận lo dọn dẹp đống rác rưởi của hề đoái hoài
Bọn con riêng của chồng bà vốn chẳng ưa gì bà nhân cơ hội mỉa mai châm chọc bà thậm tệ
Bà chồng vốn luôn xem Trình Tư Nhiên là niềm tự hào làm chịu cảnh sỉ nhục thế
Thế là hai bên cãi to cuối cùng bà đuổi thẳng khỏi nhà
“Vậy thì quá ”
“Mẹ con hai cứ ở đây sống vui vẻ nhé con thì rút ”
Tôi mừng rỡ vì thay ‘gánh nợ’ lập tức chuẩn dọn ngoài
“Nhân tiện Trình Tư Nhiên nhanh chóng tất thủ tục ly hôn ”
Thật công việc của cũng chút thay đổi
Tổng công ty bên đang tuyển trợ lý tổng giám đốc
Thoạt chẳng gì đặc biệt nhưng đó là bệ phóng cho những ai thăng tiến
Rất nhiều đang nhắm đến vị trí chỉ cần vượt qua kỳ đánh giá cơ hội đổi đời ngay mắt
Kết thúc
Trước đây cũng từng giấc mơ như thế
chỉ cần nghĩ đến chuyện tỉnh khác làm việc một năm lo rằng ai chăm sóc chồng con nên đành từ bỏ
lần dứt khoát đăng ký
Giống như ông trời đang ưu ái cơ hội cứ thế rơi xuống đầu
Nghĩ đến việc bắt đầu cuộc sống mới hào hứng thôi
Vốn dĩ nghĩ việc ly hôn sẽ còn nhiều rắc rối ngờ mẹ chồng dọn ở đã hối thúc chúng nhanh chóng làm xong thủ tục
Trình Tư Nhiên chuyện chịu đả kích quá lớn cuối cùng đồng ý ly hôn
Con trai theo nhà cũng thuộc về chỉ lấy phần tiền tiết kiệm
Tính vẫn coi như công bằng
Thay đổi môi trường như hồi sinh
Hứa Tú Tú rằng trông cứ như thời thiếu nữ đầy sức sống năm nào
Tin tức về Trình Tư Nhiên vẫn rải rác truyền đến tai
Mẹ chồng chăm Tiểu Chấn bèn gửi nó trường nội trú
Trình Tư Nhiên liên tục thất bại trong việc tìm việc làm dần dần mắc chứng trầm cảm ngoài gặp ai ngày ngày chỉ biết vùi đầu game cân nặng vọt lên hơn một tạ
Mẹ chồng bỗng nhận cả con trai lẫn cháu trai đều đang ăn bám bà thoát cũng đã muộn
Hai năm trở về thăm bố mẹ
Không ngờ gặp mẹ con họ vỉa hè đang ăn đồ ăn đường phố
Lúc đầu nhận họ
Tiểu Chấn cao vọt lên nhưng cũng béo tròn như quả bóng trong tay cầm mấy xiên xúc xích nướng
Mẹ chồng theo ngừng làu bàu:
“Ăn Suốt ngày chỉ biết ăn Tiền lương hưu của tao mày ăn sạch ”
Bà còn chút hình bóng nào của một phụ nữ sang trọng năm xưa
Không còn bà cụ mặc sườn xám bó sát đeo kính râm thời thượng
Thay đó chỉ là một bà lão nhếch nhác
Bà mặc một chiếc áo vải gai cũ loang lổ vết dầu mỡ quần cùng chất liệu rộng thùng thình đến mức thỉnh thoảng tuột xuống
Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn đôi bàn tay nhăn nheo chằng chịt đốm đồi mồi đang siết chặt một túi nilon bên trong chỉ ít rau héo rũ
Có lẽ bà cảm nhận ánh mắt của bỗng dưng phắt
Bà túm lấy Tiểu Chấn lớn tiếng hét lên:
“Tiểu Chấn Nhìn kìa Mẹ con đấy”
“Dù mày cũng bỏ học theo nó ”
Bà cố đẩy thằng bé về phía
nó chịu
Nó hất mạnh tay bà suýt nữa khiến bà ngã nhào
Lúc mới giật nhận —Tiểu Chấn đã nghỉ học
Thằng bé thấy bĩu môi làm mặt quỷ:
“Con Bà cái gì cũng cho con ăn còn cấm con chơi game”
“Chỉ bà mua mọi thứ cho con”
Mẹ chồng sụp xuống giọng nghẹn ngào:
“Bà còn tiền cho mày nữa”
“Ba mày tự tử mấy lần moi sạch tiền của bà ”
“Mày với nó tổ tông của bà ơi”
“Con Không ”
“Bà đừng đụng con”
Tiểu Chấn tức giận tát bà một cái
Hai quấn lấy đánh đấm túi bụi ngay giữa đường
Giữa những tiếng cãi vã bước nhanh rời
Lúc mới cảm thấy may mắn hơn bao giờ hết
Nếu Hứa Tú Tú lẽ bây giờ cũng như con lừa nhà họ Trình
Bị trói buộc cả đời cứ thế kéo cối xay lún mãi trong vũng bùn hôn nhân
—Hết—