Sát Thủ Có Đạo Đức - Chương 6
Ta cố nén đau, làm như không sao cả: “Làm gì?”
“Sợ trẫm ăn ngươi à?”
Ta lắc lắc đầu: “Sợ ngài nhéo thiếp”.
“Hoàng thúc có hay nhéo ngươi không?”
Ta cẩn thận nhớ từng chút một, thành thật đáp: “Không có”.
Chẳng qua hắn dùng ngân châm xăm lên người ta. Xong việc lại không cho ta bôi thuốc, hắn làm vậy chỉ để ta nhớ kỹ rằng: ta là người của hắn.
Bà đây cũng chẳng sợ hắn chút nào, chỉ là lúc ấy đau đến hôn mê mà thôi.
“Hoàng thúc là cố ý tìm ngươi, hắn nói cái gì?”
Ta cảm thấy chẳng có gì phải giấu giếm, liền thành thật trả lời:
“Hắn khen thiếp có năng lực nghiệp vụ xuất sắc, cân nhắc tăng lương, thăng chức cho thiếp thôi”.
Ta theo Trầm Xu hai năm, tự nhiên cũng học được một vài thuật ngữ của thời đại 2023. Ta vốn định làm bầu không khí hòa hoãn một chút, ai ngờ Trầm Xu vẫn cảm thấy thú vị.
“Biết vì sao, hoàng thúc cố ý tới tìm ngươi mà không phải tìm trẫm không?”
????????
Còn là vì cái gì nữa, tất nhiên ta với hắn cùng một giuộc nha.
Nhưng lời này ta nào dám nói ra, híp mắt, mím môi một lát. Đột nhiên ta nhanh trí nói:
“Chẳng….chẳng lẽ….chẳng lẽ ngài ghen tị với thiếp vì Nhiếp chính vương thăm thiếp chứ không thăm ngài?”
Ta gật gù: “Thì ra là thế!”
“Tuy rằng hai người như nước với lửa, nhưng chung quy trong lòng ngài vẫn rất muốn thân cận với hoàng thúc đúng không?”
Ta đột nhiên cảm thấy bản thân đã nhìn thấu tất thảy bí mật hoàng thất, trong lòng vô cùng cao hứng.
Mặt Trầm Xu âm trầm lộ ra vài tia nghi hoặc: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đấy?”
“Thiếp đang ship CP ngài với Nhiếp chính vương đó”.
Mặt Trầm Xu đen lại: “Đừng học được mấy từ rồi dùng bậy dùng bạ”.
Sau một lúc lâu, hắn châm chọc nói: “Hắn vì để tung tin đồn vớ vẩn”.
“Ai cơ?”
Còn có thể của ai nữa! Tất nhiên là việc phong nguyệt của ta cùng Nhiếp chính vương rồi.
Kịch bản sẽ là: Trầm Xu cầm gậy đánh gãy uyên ương, ta cầm lòng không đặng, cùng Nhiếp chính vương lén lút gặp nhau.
Trầm Xu không nổi trận lôi đình như trong dự đoán, hắn trầm mặc nói: “Không biết”.
Ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đem ba chữ “Ta không có” nuốt xuống. Không khí dần trở nên nặng nề.
Trầm Xu đột nhiên ngẩng đầu: “Khương Nhu, trẫm là hoàng đế, trẫm có thể bảo toàn tính mạng cho ngươi”.
“Chỉ cần ngươi không bảo hổ lột da, trẫm sẽ cho ngươi hưởng vinh hoa phú quý, sống lâu trăm tuổi”.
“Ngươi biết, tâm ý của trẫm mà….”
*Dữ hổ mưu bì – 与虎谋皮 (Bảo hổ lột da):Câu thành ngữ này có nghĩa là bàn định với con cáo hoặc con hổ để lột da chúng. Nay thường dùng để ví về những việc bàn luận đều phải hy sinh lợi ích của đối phương, thì nhất định không thành công.
Ta ngắt lời hắn: “Dừng, Hoàng thượng, thiếp đã là người của Nhiếp chính vương”.
Đâm lao phải theo lao, không ai có thể quyết định được vận mệnh của ta.
(14)
Trầm Xu tức giận rồi.
Trầm Xu trước nay vốn keo kiệt, tuy rằng ta đã vô số lần từ chối việc hắn mua chuộc ta, nhưng hắn vẫn tức giận. Cụ thể là hắn không chủ động tìm ta, cũng không cùng ta nói chuyện.
Không ai làm phiền, ta mừng như điên. Cả ngày đỡ cái eo bị thương phơi nắng ở Ngự Hoa Viên cho đến khi trưởng tỷ của hắn – Cảnh Minh quận chúa hồi kinh.
Cảnh Minh quận chúa từ Mông Cổ trở về thăm Thái hậu, đi cạnh nàng là một nữ tử quốc sắc thiên hương, tên An Nhiên. Nghe nói nàng là người duy nhất trên khắp đất nước này có thể trả lời vấn đề Trầm Xu đưa ra.
Trầm Xu mới lên làm Hoàng đế ngày đầu đã đưa ra một đề cực kì quỷ dị – “Bình phương cạnh huyền”.
Đề này quả thực khó hiểu, ta vốn tưởng không ai có thể trả lời. Nhưng hiện tại lại xuất hiện một nhân tài. Lòng ta không khỏi chấn động.
Chỉ thấy Trầm Xu tiến lên một bước: “Bình phương cạnh huyền”.
An Nhiên đáp: “Bằng tổng bình phương hai cạnh góc vuông”.
Trầm Xu không chịu buông tha: “Đèn đỏ thì dừng”.
An Nhiên: “Đèn xanh thì đi”.
Trầm Xu: “Đông, tây, nam, bắc, trung”.
An Nhiên: “Rượu ngon tại Sơn Đông”
Trầm Xu: “Này gió đừng hát và mang nỗi nhớ chạy đi”.
An Nhiên: “Quên âu lo quên hết suy tư một đời”.
……………
Cứ như vậy người hỏi ta đáp hồi lâu, lần đầu tiên ta thấy Trầm Xu lộ ra vẻ mặt vui vẻ. Hắn kích động nắm lấy tay An Nhiên. An Nhiên kích động tiến tới ôm chầm lấy Trầm Xu, lớn tiếng nói:
“Cuối cùng cũng gặp đồng hương, huhu nước mắt lưng tròng a”.
Không hiểu sao khi thấy cảnh tượng này, ta có chút trướng mắt.
Trầm Xu hỏi: “Ngươi là người từ thời đại nào xuyên tới? Ngươi cũng là người Trung à?”
Ta có nhớ mang máng, Trầm Xu nói hắn là người Trung.
An Nhiên: “Ta từ năm 2023 tới”.
Trầm Xu: “Ta cũng từ năm 2023 xuyên tới đây, ngươi đến đây bao lâu rồi?”
Lời hắn đang nói, ta có chút không hiểu. Ta chỉ thấy Trầm Xu đưa mắt đánh giá An Nhiên từ trên xuống dưới.
An Nhiên: “Đừng nói nữa, ta phải đi ngủ một giấc đây. Tỉnh dậy phát hiện bản thân xuyên tới đây, đã thế còn trong hình hài trẻ con. Xém nữa hù chết ta”.
Trầm Xu cười nói: “Cũng đúng”.
Lúc này, Trầm Xu quay đầu nhìn ta. Thần sắc dừng lại một chút rồi lại tiếp tục cùng An Nhiên trò chuyện đến rôm rả. Ta thức thời, đứng dậy rời khỏi nội điện.
(15)
Ta đứng trên tường thành ngắm nhìn núi non, trời xanh mây trắng nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu. Ta quay qua hỏi Tiểu Niên:
“Kì lạ, tại sao trong lòng ta lại cảm thấy khó chịu như vậy?”
Tiểu Niên đáp: “Nương nương, ngài ghen rồi”.
Ghen?! Ta mà ghen á?? Chỉ vì bỗng nhiên xuất hiện một nữ nhân? Nực cười!
Ta phản bác theo bản năng: “Ngươi nói bậy bạ cái gì đấy!”
Vừa dứt lời, một thanh âm lãnh khốc vang lên: “Nói bậy cái gì?”
Lòng ta chấn động, xoay người lại thì thấy Thái hậu lạnh lùng nhìn ta chằm chằm. Không đợi ta nói, Cảnh Minh quận chúa bên cạnh Thái hậu đã tươi cười mở miệng:
“Cảnh Minh gả xa nhiều năm, còn chưa gặp qua đệ muội. Vừa gặp mới thấy, quả nhiên như lời đồn đại….không giống người thường”.
Lời đồn? Đồn cái quái gì? Th ô tục vô lễ, thấp kém dung tục?
Ta giỏi nhất là chọc người khác tức điên, đang lúc tính toán làm sao để chuyển chủ đề mà không lộ sơ hở thì Cảnh Minh quận chúa đột nhiên nói:
“Thừa tướng Khương Ninh, là phụ thân ngươi?”
Không biết tại sao lại đột nhiên muốn tra xét thân thế ta, trong lòng gấp muốn chết, nhưng trên mặt lại không chút chột dạ:
“Không sai”.
Cảnh Minh quận chúa cười:
“Nghe nói Khương thừa tướng chỉ có duy nhất một nữ nhi, ba năm trước khi gả cho Thái tử, Khương phủ vô duyên vô cớ lại có thêm một nữ nhi dưỡng bệnh ở thôn trang từ nhỏ….”
Ta ngắt lời:
“Một vị tăng nhân từng nói với gia phụ, sinh ra song nữ sẽ khiến vận khí gia tộc gặp trở ngại”.
“Vì thế từ nhỏ ta đã được đưa tới thôn trang. Để tránh những lời bàn tán không tốt đẹp, gia phụ tuyên bố với mọi người rằng Khương phủ chỉ sinh được một nữ nhi”.
“Được gia phụ quan tâm, ta mới có thể hồi Khương phủ nhận tổ quy tông, hiếu kính phụ mẫu”.
“Không biết quận chúa muốn hỏi cái gì?”
Cảnh Minh quận chúa nói:
“Ta chỉ là không rõ, một người nhà quê như vậy, mới hồi phủ một năm thì lấy tư cách gì gả cho Thái tử làm thê?”
“Lúc trước ta gả cho Hoàng thượng, đến Tiên hoàng cùng Thái hậu đều cho phép. Kiệu tám người nâng, danh chính ngôn thuận trở thành Thái tử phi”.
“Gia phụ làm việc nhiều năm, chịu thương chịu khó, đến cả Tiên hoàng cũng thấy cha ta trung nghĩa, trung thành”.
“Tiên hoàng nhìn trúng Hoàng thượng, không muốn Hoàng thượng ngã vào vũng nước đục của đảng phái tranh quyền nên cố ý tìm một người thân phận trong sạch. Ta vừa hồi kinh liền cùng Hoàng thượng vui vẻ kết duyên”.
“Ngươi tự phỏng đoán thánh ý, không sợ Tiên hoàng trên trời có linh trách tội sao?!”
Cảnh Minh quận chúa bị ta nói đến nghẹn họng. Khuôn mặt âm trầm nhìn ta.