Sao Anh Đành Buông Tay - Chương 5
20
Tôi thật ngờ…
Trí nhớ của Hứa Nhất— tát cho về
Tôi giãy giụa hết sức đến mức sợ ngã thật cuối cùng mới chịu thả xuống
ngay đó ép tựa sát bàn họp
Còn cố tình ghé tai thì thầm
“Xin mà sai dám nữa…”
“…”
Tốc độ xin như chớp
Tôi từng nghĩ khi khôi phục trí nhớ xa đến mức
“Buông ”
Tôi gạt phăng tay đang chậm rãi trượt đến eo chỉ nhận một tràng trầm thấp sát bên tai
“Hứa Nhất”
Cảm giác đốt ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cổ chân nghiến răng gọi tên
Rốt cuộc đang là cái tình huống gì trời
“Được tên Hứa Nhất Nếu em thích gọi thế cứ gọi theo em hết”
“…”
Cậu đang nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân Tôi cúi đầu chỉ thấy mái tóc đen của
“Cậu…”
Cậu nhớ Nhớ bao nhiêu Tại … nhớ ngay lúc
chẳng hiểu đối mặt với luôn nổi thành lời
“Lúc nãy khi em tát bỗng thấy cái cảm giác đó quen”
“Thế nên … nhớ một vài chuyện”
rõ ràng biết hỏi gì
“Nói thật em cũng từng tát như đúng ”
“Tôi ”
Tôi trừng bất giác chìm trong đôi mắt như rải đầy
Tôi bỗng nhớ tới đêm mưa sấm sét đó lúc đè xuống đã theo phản xạ mà tát cho một cái
Khi nhướn đuôi mắt lên trông khó đối phó đến lạ
Tôi lập tức mặt chỗ khác
…Hình như cũng chỉ lần nhất quyết ăn ớt xanh mới tát như
Mà còn kiềm chế lực đấy nhé
“Anh đúng là đồ khốn… thể quên mất em chứ”
Cậu từ từ chống hai tay lên bàn họp cúi phủ lên
Bóng của bao trùm lấy cả
“Chị nhiều điều với em …”
Giọng trầm thấp khẽ khàng ngay giây nhăn mày áp trán vai
Lúc mới phát hiện— cả đang nóng ran
Cảm giác từ đầu đến chân đang sốt cao giống như dáng vẻ bình tĩnh nãy
Tôi từng nhiều khi khôi phục ký ức sẽ trải qua giai đoạn vô cùng đau đớn
Cậu… là đang cố gắng chịu đựng
“Hứa Nhất Hứa Nhất …”
Tôi khẽ lay vai Cả run rẩy
vẫn gắng với
“Chị … xin …”
“Hôm đó… bảo vệ em”
“…”
Rõ ràng trong đêm mưa tối tăm đó thiếu niên đã liều lao chắn mặt
…
Tôi ngờ khi Hứa Nhất khôi phục trí nhớ tình trạng của trở nên bất như
Cậu ngã sầm lòng mở mắt nữa
Cậu đưa đến bệnh viện
Tôi hôn mê liền mấy ngày dấu hiệu tỉnh
Tôi cũng nộp đơn xin nghỉ việc
“Cô mới làm ở công ty chúng mấy ngày”
Anh trai Hứa Nhất đẩy gọng kính viền vàng
“Vâng Tôi nghĩ … còn thích hợp để xuất hiện mặt em trai nữa”
“…”
Dù Hứa Nhất khôi phục trí nhớ
Tôi chỉ … đối xử như một món đồ chơi
Bị vứt nhặt về
Huống hồ— nên thực tế một chút
Tôi là một con chó hoang cha mẹ
Lấy tư cách gì… để ở bên cạnh
21
Tôi tìm một công việc làm thu ngân ở cửa hàng tiện lợi
thật sự đã sa sút đến mức— chỉ làm những công việc thuần thể lực như thế mới “phạt”
Thực hai triệu mà trai Hứa Nhất đưa đủ để sống dư dả một thời gian
bản năng khiến … đụng đến số tiền đó
Tôi làm ca đêm
Thật đêm khuya cũng chẳng mấy ai đến Lúc buồn ngủ quá thường ngả đầu ngủ gật cạnh quầy thu ngân
Đêm ở thành phố lúc nào cũng yên ắng Chỉ đèn đường cam chịu sáng lên rọi thứ ánh sáng cô đơn vô tận
Tiếng chuông cửa vang lên
Ba giờ sáng— là một vị khách hiếm hoi
khi thấy bước lập tức bừng tỉnh
Hứa Nhất mặc chiếc áo khoác dài màu đen tuyền quầy thu ngân lặng lẽ chằm chằm
“Anh cần gì ạ”
Tôi mở miệng giọng đều đều theo phản xạ
“Anh cần em”
Giọng khàn nhẹ nhưng dứt khoát
Tôi ngẩng đầu lên
“Hứa Nhất”
“…”
Đôi mắt đen thẫm như thể đã hòa làm một với màn đêm Gương mặt cũng tái nhợt hơn thường ngày
Xem cơ thể — hồi phục
Tôi cắn nhẹ môi
Tôi nên hỏi gì đây
Cậu đã nhớ hết
Đầu còn đau
Cậu… rốt cuộc nghĩ gì về
“Hứa Nhất cho số tài khoản ngân hàng của ”
Cuối cùng buột miệng hỏi câu
Cậu thoáng sững Rồi ngoan ngoãn dãy số
Tôi ghi bấm vài thao tác điện thoại
“Hai triệu trả cho Là đưa cho Tôi thấy nên giữ nó Từ giờ… chúng còn liên quan gì nữa”
“Hai triệu là ‘liên quan’ ”
Cậu đột ngột cắt lời
Ngay đó điện thoại bắt đầu nhận tin nhắn liên tục
Cậu cầm điện thoại liên tục chuyển khoản cho — mỗi lần đều là hai triệu
Vừa chuyển hỏi
“Vậy những khoản thì ”
“Đủ Em còn cần nữa ”
“Nhiêu đây liên quan… đã đủ ”
Cho đến khi hệ thống báo đã đạt giới hạn chuyển khoản
Đôi mắt đỏ hoe giọng phần điên cuồng một chút tuyệt vọng và bất lực
Từng chữ từng chữ khàn khàn vang lên:
“Từng … đủ để cưới em ”
“…”
Hứa Nhất một kiểu năng lực kỳ lạ—
Kéo khác chìm xuống cùng khiến đau đớn chịu nổi vẫn thể xót xa vì
Dù rằng lấy tư cách gì để xót xa cho
“Tôi cần tiền của ”
Đó là lý lẽ cuối cùng thể viện hỏi — nếu tiền thì gì
“Em gì đều cho em Được ”
“…”
22
Thật khi còn là một Hứa Nhất ngốc nghếch đã bám
Bây giờ còn bám hơn
“Yên Yên đã ai từng với em rằng tóc ngắn của em cũng xinh ”
Giờ còn gọi là “chị” nữa mà chuyển sang gọi tên thân mật
Cậu theo về tận cửa nhà— đúng hơn là đã theo suốt hai ba ngày nay
Tôi cũng rõ hành động đó tính là quấy rối bởi vì hàng xóm đều nghĩ đang “câu” một như
Tôi nhốt ngoài cửa thì thật sự… ngủ luôn ngoài hành lang
Ngủ như đã hai ba đêm
“Cậu nhà để về ”
Cuối cùng nhịn nữa hỏi
Ai ngờ nghiêm túc gật đầu
“Ừ Anh đuổi khỏi nhà ”
Cậu lôi cả chứng minh thư đưa cho xem
“Nhìn đổi tên thành Hứa Nhất ”
“Em thích gọi là Hứa Nhất thì sẽ tên Hứa Nhất Trên giấy tờ cũng ”
“Chỉ là… ông nội biết nên đánh đuổi khỏi nhà luôn”
“Em cần thương hại ”
“Anh ngủ ngoài cũng hết”
“Chỉ là… ban đêm gió lớn ngủ ngon lắm lạnh… thế thôi…”
Tôi đôi mắt ươn ướt của — long lanh uất ức
Cuối cùng chỉ biết thở dài mở cửa để nhà
Kết quả việc đầu tiên cái tên làm khi cửa—
…
Là đẩy ngược cửa hôn
Đèn trong nhà còn bật trong bóng tối chỉ thấy tiếng thở khàn khàn của
Còn cả từng tiếng gọi tên nghẹn đầy kiềm chế
Bàn tay cũng an phận cố tình lướt qua những nơi nên để chạm tới— cả đầy mùi hương của đàn ông
Tôi vùng vẫy mấy lần dứt khoát khóa chặt tay ép sát tường
Rồi khẽ bên tai
“Yên Yên em biết ‘dẫn sói nhà’ là gì ”
“Lần nhớ cẩn thận hơn đấy”
“…”
Tên đúng là cố tình
“Hứa Nhất Tôi…”
Hình như trong giọng chút nghẹn ngào lúc đó mới chịu buông
Tôi túm lấy cổ áo mắt mơ hồ những đốm sáng ngoài cửa sổ rơi lả tả vụn vỡ như rơi thẳng lòng
“Tôi căn bản thể ở bên hiểu …”
“Ba mẹ đều cần cũng hết tiền Phải thể là chút tình cảm với nhưng…”
“Thì chứ Tình cảm đó thể kéo dài bao lâu”
“Nếu từng nhặt về vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ một cái đúng ”
“Cũng giống như lời từng với — bảo… bảo…”
Tôi siết chặt cổ áo nước mắt từ chóp mũi rơi xuống rơi “tách” một tiếng xuống nền nhà
“Cậu bảo đừng bám lấy nữa”
“…”
Dường như— những gì thể từ đến nay đều là định mệnh
mặt chỉ xuống cẩn thận lau khô nước mắt từng chút một
“Em nghĩ làm gì ”
“Vậy thì để làm cho em thấy Có ”
“…”
23
Mẹ kế của bắt đầu điên cuồng gọi điện
Ba cũng
Ban đầu họ còn giữ cái vẻ bề của bậc làm cha làm mẹ
— ba bắt đầu mắng té tát
“Mày đang làm cái trò gì Ngụy Yên”
“Mày còn là con gái tao Mày biết công ty của ba mày đang gánh chịu cái gì ”
“Nhờ phước của mày đấy Không ít đối tác của tao đều đã rút vốn”
“Mày lập tức bảo Đường thị dừng tay Nghe ”
…
Tôi phớt lờ hết những lời chửi mắng thế là bao lâu —
Người cha từng kiêu ngạo của bắt đầu chuyện nhẹ giọng với
“Yên Yên con là con gái ba mà”
“Con nỡ tận mắt ba phá sản đúng ”
“Ba và mẹ con đã dọn sẵn phòng về nhà ở vài hôm ”
“…”
…