Sao Anh Đành Buông Tay - Chương 4
16
Tôi đi đến tiệm cắt tóc, cắt ngắn mái tóc của mình.
Thợ cắt bảo, mấy nhát kéo trước đó đã làm tóc tôi rối tung không thể cứu vãn.
Nên dù muốn sửa lại, cũng chỉ có thể cắt thật ngắn.
Cắt gần sát đến tai.
Mái tóc vốn dài đến tận thắt lưng, bây giờ bị cắt cụt đến thế— trong lòng tôi vẫn không tránh khỏi nhói một cái.
Chuyện này xảy ra xong, đương nhiên tôi gọi điện cho ba để cãi nhau.
Nực cười nhất là, hai năm không nói chuyện, lần đầu mở lời với nhau lại là một cuộc cãi vã— còn ông thì lạnh lùng tàn nhẫn nói đúng một câu:
“Tóc thôi mà, lớn rồi còn để tâm chuyện nhỏ nhặt thế à.”
…
Tôi tức đến mức suýt nữa ném điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Sau cùng vẫn cố nhịn, bởi vì tôi không có tiền.
Chiếc điện thoại này là tôi tự bỏ tiền ra mua. Vì tức giận mà đập hỏng nó— không đáng.
Tôi cần phải đi tìm việc. Tìm một nơi… mà không liên quan gì đến công ty của ba tôi.
CV của tôi thực ra cũng khá ổn. Nhưng mà giống như một lính mới trong chốn công sở lỡ đắc tội với cáo già thương trường vậy.
Công ty nhỏ thì không dám nhận.
Công ty lớn, nghĩ tới việc phải hợp tác với ba tôi, cũng lập tức loại tôi ra.
Thật nực cười.
Ba tôi vừa dung túng cho mẹ kế chèn ép tôi, vừa ép tôi phải về nhà, bắt tôi vào công ty của ông làm.
Đến lần thứ sáu bị từ chối, tôi mới thất vọng nhận ra— mình hợp với bốn chữ “chó nhà không chủ” đến thế nào.
Tôi từng nghĩ, có một người giống tôi, cũng là con chó nhỏ không nơi nương tựa. Cho đến khi cậu ấy bỏ tôi mà đi.
Thì ra, người bị bỏ lại mãi mãi… chỉ có mình tôi.
17
Tôi ngồi trên ghế, một lần nữa chỉnh lại cà vạt của mình.
Có lẽ… đây là cơ hội cuối cùng của tôi rồi.
Nhờ vào một người bạn cũ thời đi học có quan hệ khá tốt, tôi mới có cơ hội được đến phỏng vấn tại công ty này.
Điểm tốt là, công ty này rất lớn, cho dù chỉ là công ty con, cũng không phải kiểu mà ba tôi có thể nhúng tay vào.
Điểm xấu là— nơi này nổi tiếng khó vào.
Tôi đã vượt qua vòng một và vòng hai suôn sẻ, nhìn sắc mặt mấy người phỏng vấn thì có vẻ ấn tượng không tệ.
Khi nghe gọi đến tên mình, tôi đứng dậy, chỉnh lại quần áo lần cuối.
Và cố gắng giữ nụ cười lễ phép nhất mà tôi có thể làm được.
Đẩy cửa bước vào.
Giây tiếp theo, tôi sững người.
Trong phòng ngồi năm vị giám khảo. Ngoài những người từng phỏng vấn tôi trước đó, và hai vị lớn tuổi ngồi ở giữa—
Góc phòng, còn có một người khoanh tay, mặt mày đầy khó chịu.
Khi thấy tôi, lông mày cậu ta giật lên đầy bực bội.
Hứa Nhất.
…
Đầu tôi trống rỗng mất một lúc.
Sau đó tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc, giữ cho gương mặt mình trông tự nhiên nhất có thể.
Trong suốt buổi phỏng vấn, phần lớn là hai giám khảo chính ở giữa hỏi.
Rất kỳ lạ, trong khi đang tập trung trả lời, đầu tôi vẫn vô thức để tâm xem cậu ấy— người ngồi góc phòng kia— đang làm gì.
…
Nhưng cậu ta chỉ ngồi yên ở đó, không nói một câu suốt buổi.
Cho đến khi buổi phỏng vấn kết thúc, các giám khảo lần lượt bắt tay tôi, Hứa Nhất đứng dậy, đi thẳng ra ngoài bằng cửa sau.
…
Tài khoản ngân hàng của tôi tăng thêm hai triệu tệ.
Dù có cho rằng hôm đó Hứa Nhất có đập nát căn nhà trọ tôi thuê, thì số tiền bồi thường này cũng quá đủ để dọn cả phố.
Anh trai Hứa Nhất mang theo quà tới tận nhà cảm ơn tôi, chu đáo đến từng chi tiết, hoàn toàn không thể soi mói vào đâu được.
Thật ra trước đó tôi đã mơ hồ đoán được gia thế cậu ấy không tầm thường. Nhưng tôi không ngờ— anh trai cậu lại chính là ông chủ của Tập đoàn Đường Xuyên.
Công ty mà tôi phỏng vấn hôm trước, cũng là công ty con của tập đoàn đó.
Tổng tài tầm cỡ như vậy, cả đời tôi có lẽ cũng chỉ thấy trên TV.
Giờ lại tự mình đến nhà tôi, lời lẽ toàn là cảm kích và tôn trọng.
Kết quả phỏng vấn cũng đến rất nhanh.
Chỉ sau một ngày, bên đó đã gọi điện thông báo tôi trúng tuyển, thậm chí không cần qua vòng HR.
Công ty lớn hơn chỗ cũ tôi từng làm, lần đầu đến, sau khi ăn trưa xong tôi lại không nhớ đường về văn phòng.
Loay hoay mãi mới chui được vào một thang máy.
Kết quả là có người bước vào— tôi ngẩng đầu lên, hai ánh mắt suýt nữa đụng nhau.
Tôi chưa từng thấy Hứa Nhất mặc đồ tây.
Trước kia tôi mua quần áo cho cậu, đều là hoodie, thể thao các kiểu.
…
Thế nên khoảnh khắc thấy cậu trong bộ vest hôm nay, tôi hơi sững người.
Đường nét của cậu vốn đã sâu, ngũ quan rõ ràng, lại thêm khí chất mang theo sự sắc bén— khiến người ta cảm thấy xa cách ngay cả khi không nói gì.
Tôi vô thức lùi lại một bước, nhưng ánh mắt cậu vẫn luôn dán vào tôi.
Ngay lúc tôi định mở miệng chào hỏi, thì giọng nói lạnh lùng, lãnh đạm ấy vang lên:
“Cô định theo tôi lên văn phòng à?”
“…”
Tôi ngơ ngác không hiểu.
Cho đến khi nhìn thấy bảng điều khiển trong thang máy—
Thì ra, chỉ có mỗi một nút lên tầng cao nhất.
Tôi lên nhầm thang máy rồi. Đây là thang máy riêng.
Thấy vẻ giễu cợt dần dâng lên trong mắt cậu, tôi không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, vội vươn tay ấn nút mở cửa.
Kết quả— bấm mãi, cửa không mở.
Tôi theo phản xạ quay đầu nhìn người phía sau.
Cậu ấy chạm vào ánh mắt tôi, chỉ khẽ nhướn mày.
Cả thang máy bỗng chốc chìm vào bóng tối.
Cảm giác mất trọng lực và cú rung lắc bất ngờ ập đến cùng lúc, tôi đứng không vững, đập mạnh vào lan can trong thang máy.
Cánh tay đau rát như có ai kéo dây thần kinh thẳng ra, thang máy vẫn đang rơi tự do, đầu tôi trống rỗng.
Cho đến khi cậu ấy lao tới, ấn nút báo động khẩn cấp.
Sau một tràng va đập và rung lắc, không gian đen kịt bỗng yên tĩnh đến nghẹt thở.
Tôi ôm lấy cánh tay đau đớn, muốn đứng dậy, nhưng phát hiện cả mắt cá chân cũng hình như bị trẹo.
“Trò gì đây?”
Giọng nói của cậu vang lên trong bóng tối— lạnh lùng, giễu cợt.
“Cái gì cơ?”
Tôi nhận ra giọng mình đang run.
“Thang máy này bình thường chẳng có vấn đề gì. Sao cứ đến lượt cô thì lại hỏng?”
Ý cậu là… tôi cố ý gây sự cố?
“Không phải tôi! Tôi không làm gì hết!”
Tôi vội vàng giải thích. Nhưng đáp lại, chỉ là một khoảng im lặng kéo dài.
“Hứa Nhất, tôi…”
Không hiểu vì sao, cứ mỗi lần đối diện với dáng vẻ này của cậu, tôi lại luôn muốn giải thích.
Tôi cứ như vậy, không cam lòng.
Nhiều lúc không cam lòng đến mức, chính tôi cũng bắt đầu nghi ngờ—
Phải chăng tôi thật sự giống như lời cậu nói…
Chỉ là muốn bám lấy cậu ấy.
18
Trong bóng tối, tôi không biết cậu ấy đang ở đâu, nhưng lại có thể nghe rõ giọng nói của cậu— hình như là đang gọi đến đường dây hỗ trợ kỹ thuật khẩn cấp trong thang máy.
Cậu hoàn toàn không để ý tới tôi, chỉ liên tục giục kỹ thuật viên mau chóng sửa chữa.
“…”
Tôi không đứng dậy nổi, đành tựa lưng vào vách thang máy.
Ôm lấy đầu gối, chẳng hiểu vì sao, sống mũi tôi lại bắt đầu cay xè.
Hứa Nhất trước đây đâu có như thế. Hứa Nhất trước kia… biết bao nhiêu là tốt đẹp.
“Cô không còn công ty nào khác để vào sao? Phải bám lấy công ty nhà tôi à?”
Giọng nói của cậu vang lên trên đầu tôi, dường như đang đứng ngay trước mặt tôi.
“Vì có liên quan đến ba tôi, nên mấy công ty khác đều không muốn nhận tôi.”
Thật ra những chuyện liên quan đến gia đình, bình thường tôi rất ít nói ra.
“Vì sao ba cô lại tìm đến tôi, nói cô là con của tiểu tam, bảo anh tôi đừng tuyển cô vào?”
Trong bóng tối, tôi nghe rất rõ từng chữ từng chữ— Hứa Nhất lạnh nhạt lặp lại những lời vu khống mà ba tôi và mẹ kế nói về tôi.
…
Làm sao một người cha lại có thể nói ra kiểu lời đó?
Rằng con gái của vợ cả lại là con của tiểu tam.
Không— có lẽ trong lòng ông ta, mẹ tôi đúng là tiểu tam.
Cho dù, chính mẹ tôi mới là người cưới ông ta trước.
Cho dù, mẹ tôi chưa từng biết đến sự tồn tại của mối tình đầu kia.
“Khóc rồi à?”
Có lẽ vì giọng nói của cậu vang lên, tôi mới nhận ra mình đang khịt khịt mũi, nước mắt chẳng biết rơi từ bao giờ.
Đèn trong thang máy nhấp nháy.
Tôi ngẩng mặt lên, nhìn thấy cậu ấy đang cúi đầu nhìn tôi, mặt đầy thờ ơ, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Phải rồi. Liên quan gì đến cậu ta đâu.
…
Hứa Nhất, hình như đã từng có lúc, tôi thực sự thích cậu.
Cũng từng có một khoảnh khắc, tôi khát khao mãnh liệt rằng cậu có thể kéo tôi ra khỏi cái địa ngục này.
Tôi đưa tay lên, gạt nước mắt.
Và ngay giây tiếp theo— tôi tát cậu một cái.
Rất vang. Tay tôi còn tê rần. Cậu chắc cũng không ngờ sẽ bị tôi đánh một cú như vậy, hoàn toàn không né, cứ thế lãnh trọn.
Vấn đề là, đúng vào khoảnh khắc đó, kỹ thuật viên vừa lúc sửa xong thang máy.
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Ngay sau cú tát, tôi đụng mắt với bốn, năm cặp mắt đang đứng ngoài cửa.
Không gian… lặng như tờ.
…
19
Tôi nghĩ lúc bỏ chạy, mình hơi cuống quá nên chạy bừa.
Trông cứ như thể trong thang máy tôi vừa làm gì xấu xa với Hứa Nhất vậy.
Chắc là cậu ta trong thang máy vẫn chưa hoàn hồn, còn mấy người kia thì chẳng ai để ý đến tôi.
Tôi loạng choạng rảo bước, giờ đang đúng giờ cao điểm, tầng này dùng để làm gì tôi cũng chẳng rõ.
Cổ chân đau nhói từng cơn, mỗi bước đi đều cực kỳ khó khăn.
Bỗng tôi nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau.
…
Là Hứa Nhất.
Tôi tưởng cậu ấy đuổi theo để… trả thù cái tát ban nãy.
Thế nên tôi càng chạy nhanh hơn.
Xuyên qua đám đông vào giờ tan tầm, tôi cứ tưởng cậu sẽ chỉ đuổi theo một đoạn rồi thôi.
…
Kết quả— cậu đuổi suốt.
Cuối cùng, vì tôi không quen đường bằng cậu, bị cậu ép vào một phòng họp nhỏ.
Chạy lâu vậy rồi mà người đứng trước mặt tôi chẳng hề thở gấp chút nào.
Thấy cậu càng lúc càng tiến lại gần, tôi vô thức lùi lại, bản năng khiến tôi nhắm chặt mắt.
Rồi bỗng dưng cảm giác đất trời đảo lộn.
Tôi bị ôm chặt vào lòng.
…
Giọng nam trầm khàn như lướt nhẹ qua vành tai tôi, từng hơi thở mang theo sự ấm áp, êm dịu như tiếng gió đầu xuân.
“Chị à.”