Sao Anh Đành Buông Tay - Chương 2
8
Hôm đó, là ngày mưa giông lớn nhất trong mấy tháng trở lại đây.
Gió gào thét. Căn hộ tôi ở thuộc loại tầng trung, nên tiếng gió thổi vào nghe như tiếng thú dữ gầm rú.
Bình thường Hứa Nhất ngủ ở sofa giường ngoài phòng khách, còn tôi ngủ trong phòng ngủ.
Sau một tiếng sấm rền vang trời, tôi nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn phát ra từ phòng khách.
Tôi lập tức bật dậy chạy ra, quả nhiên, cái bình hoa trên bàn trà đã vỡ tan.
Trên sofa thì không thấy người đâu.
Lúc tôi đang sờ soạng tìm công tắc đèn thì phát hiện có một người đang co rúm trong góc tường.
Tôi bấm thử công tắc, đèn không sáng.
Mấy hôm nay nhà cứ bị mất điện vô cớ, lại thêm mưa lớn ban đêm, chắc bên điện lực lại gặp trục trặc.
Tôi chỉ đành bước lại gần cái bóng đang run bần bật, co lại như quả bóng nhỏ kia.
“Sao vậy, đừng sợ, chỉ là sấm thôi mà, làm gì đến mức này…”
Tôi vừa định đưa tay vỗ lưng cậu thì bỗng nhận ra— có lẽ, cậu không phải vì sợ.
Cậu đang cố kìm nén thứ gì đó.
Phía sau lại vang lên một tiếng sét nổ đinh tai. Một hai giây sau, ánh chớp trắng chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Tôi chỉ kịp thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu, rồi ngay khoảnh khắc kế tiếp, cậu đã nhào tới, đè tôi xuống sàn nhà.
Dù sao đi nữa, tôi cũng không thể quên— Hứa Nhất là một người đàn ông.
Một người đàn ông cao trên mét tám, có chút cơ bụng, đang ở độ tuổi thanh xuân, mang theo khát vọng và bốc đồng.
Nên tôi không phân rõ được, cậu đang hôn tôi hay đang cắn tôi.
Là đang xúc động, hay đang phát tiết?
Tôi chỉ muốn với tay lấy điện thoại trên bàn trà, nhanh chóng gọi 110.
Nhưng cuối cùng, tôi lại buông tay.
Thay vào đó là nhẹ nhàng vuốt lưng cậu.
Thật ra có đôi khi, cảm xúc của con người sẽ tương thông.
Tôi thấy cậu rất giống tôi, đều là những con chó hoang bị đuổi đi không chốn nương thân.
Thế là tôi dốc hết sức ôm chặt lấy cậu, gọi đi gọi lại tên cậu.
Mảng sáng trên mặt đất cứ chớp tắt chớp tắt, không biết qua bao lâu, cậu mới dần bình tĩnh lại.
Họng cậu khẽ phát ra một tiếng nghẹn ngào.
Cậu cắn chặt môi, cố kiềm chế bản thân, đến mức gần như cắn bật máu.
Mưa đã nhỏ dần, đèn trong nhà chớp một cái, ánh sáng len vào phòng.
Rất lâu sau đó, mỗi lần nhớ lại cảnh ấy, tôi mới chợt nhận ra.
Mỗi lần cậu nhìn tôi bằng đôi mắt chan chứa hối lỗi ấy.
Tôi đều không thể đổ lỗi cho cậu về những điều đã xảy ra.
9
“Nhóc con, răng cậu đúng là sắc đấy!”
Đèn phòng khách sáng choang, ngoài cửa sổ là một mảng đen kịt.
Hứa Nhất ngồi xếp bằng, ngoan ngoãn ngồi đối diện tôi.
Tôi đang cầm lọ cồn i-ốt sát trùng vết thương của mình.
Phải nói thật, cú cắn đó… cũng khá đẹp đấy chứ, ít ra còn nhìn ra được hàm răng cậu ta rất đều.
Nhưng lửa trong lòng tôi vẫn phải bốc lên chứ, có phải tôi là thánh đâu.
Thế là tôi đưa tay ra, nắm lấy cằm cậu ta.
Cậu ấy để mặc tôi nắm, nhưng ánh mắt thì rõ ràng đầy hoang mang và sợ hãi.
Mặt nhìn cũng khá mềm, cảm giác tay còn tốt hơn tưởng tượng.
Cậu bị tôi bóp cằm, bất đắc dĩ há miệng ra.
Trông có vẻ khó chịu, cậu giơ tay chạm vào cổ tay tôi, nhưng lại không dám gạt tay tôi ra.
Tôi buông tay.
“Bình hoa sao lại vỡ? Lại tay run giống lần đưa cà phê cho tôi hôm trước à?”
“Nhưng mà tôi thấy cậu vẽ tranh thì tay chẳng run tí nào…”
Người đối diện mím môi.
Cậu ấy ghé sát lại gần tôi hơn một chút, trong mắt như có vô số vì sao nhỏ vụn.
Vừa vô tội, lại lấp lánh.
“Chị à, xinh quá.”
“…”
Dù cậu có khen tôi xinh, thì chuyện này cũng không thể cho qua dễ dàng vậy được!
…
10
Hứa Nhất thật ra rất sợ bóng tối.
Sau vài lần gây ra đủ thứ âm thanh kỳ quái trong phòng khách, rồi lại ngẩng mặt nhìn tôi với ánh mắt tội nghiệp…
Tôi cuối cùng cũng đành thỏa hiệp.
Ngủ cùng giường với cậu ta.
Nói cho cùng, tâm trí của cậu ấy, cũng chỉ như một đứa trẻ bốn năm tuổi.
Lúc ngủ thì co quắp như quả bóng len, đôi khi còn giật cả chăn của tôi.
Không chỉ giật chăn, mà tư thế ngủ còn cực kỳ tệ.
Mấy ngày đầu, sáng ra tỉnh dậy, tôi phát hiện bản thân bị một gã đàn ông cao hơn mét tám quấn lấy như bạch tuộc, suýt thì lật cậu ta xuống giường.
Về sau, tôi đã học được cách chấp nhận số phận, tỉnh dậy trong hơi thở nhè nhẹ của cậu, rồi luồn người ra khỏi vòng tay ấy.
Quả nhiên, thói quen là thứ gì đó thật đáng sợ.
Trước khi gặp cậu ấy, cuộc đời tôi, tất cả mọi thứ, đều rối tung rối mù.
Sau khi gặp cậu ấy, tôi lại bắt đầu biết mong chờ.
Ví dụ như trên đường tan làm, ghé qua mua món bánh kem trái cây mà cậu thích ăn.
Hoặc khi đi ngang siêu thị, chợt nghĩ không biết mấy cây bút màu của cậu có còn không.
Khoảng thời gian ấy, tôi lại bắt đầu thấy mình… vui trở lại.
Lúc tôi bôi kem lên chóp mũi cậu, cậu ấy ngơ ngác nhìn tôi, khiến tôi bật cười thành tiếng.
Cười đến mức chính tôi cũng bất ngờ vì bản thân lại có thể cười như vậy.
…
Nhưng mà, cuộc sống luôn là thế.
Thuận buồm xuôi gió, với tôi, mãi mãi chỉ là một giấc mơ lung linh viển vông.
Không biết từ lúc nào, trong công ty bắt đầu lan truyền lời đồn rằng tôi là con riêng của tiểu tam.
Ban đầu chỉ là mấy đồng nghiệp thì thầm sau lưng.
Về sau, đến cả lúc tôi đi ăn trong căng-tin, cũng có người chỉ trỏ bàn tán.
Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là công lao của mẹ kế “tốt bụng” kia.
Bà ta không chỉ một lần bịa chuyện bôi nhọ tôi.
Hồi cấp ba, ngay trước kỳ thi đại học, bà ta còn giăng biểu ngữ ở cổng trường tôi, nói tôi là con gái của tiểu tam.
Rõ ràng chính bà ta là người chen chân vào.
Rõ ràng mẹ tôi còn chưa qua đầu thất, bà ta đã được ba tôi cưới về.
Vậy mà, cái danh tiểu tam đó, bà ta cứ nhất quyết gán cho người khác.
Tôi từng nghĩ sẽ lên tiếng, từng muốn tự giải thích để làm sáng tỏ.
Nhưng mỗi khi bà ta và ba tôi tay trong tay xuất hiện, ngọt ngào như thể là tình nhân mẫu mực, tất cả lời nói của tôi bỗng chốc hóa thành lời dối trá không ai tin nổi— thứ tôi nhận về, chỉ là những ánh mắt khinh thường từ người khác.
Chiều hôm đó, tôi bị quản lý gọi vào văn phòng.
Chị quản lý là một phụ nữ khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, nghiêm khắc với tất cả mọi người, nhưng chính chị là người đã nâng đỡ tôi vào làm ở công ty này.
Điều hòa trong phòng mở rất mạnh.
Tôi đóng cửa kính lại.
Khi nhìn vào mắt chị ấy, qua cặp kính mỏng, tôi thấy được chút bất lực.
“Chiều nay em thu dọn đồ đạc, rồi đến phòng tài vụ làm thủ tục nhận lương nhé.”
“…”
Tôi đã nghĩ có thể sẽ bị sa thải, nhưng không nghĩ là đến quá đột ngột thế này.
Tôi há miệng, muốn hỏi lý do.
Rõ ràng tôi đâu làm gì sai, rõ ràng tôi luôn cố gắng hết sức trong công việc.
Chỉ vì mấy lời đồn không căn cứ đó thôi sao, là đủ để phủ nhận hết nỗ lực của tôi?
Nhưng tôi đã giải thích rất nhiều rồi.
Thực ra công việc này, với tôi mà nói, là vô cùng quý giá.
Vì vậy tay tôi hơi run, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng ngẩng đầu nhìn chị ấy, không cam lòng.
“Chị có thể nói cho em biết… vì sao không?”
Chị chỉ gõ nhẹ ngón tay lên cây bút đặt trên bàn, từng chữ từng chữ.
“Năng lực không đủ. Thế thôi.”
Năng lực không đủ?
Năng lực không đủ mà tôi có thể vào làm chưa đến nửa năm đã lên trưởng nhóm?
Năng lực không đủ mà gần như mọi phương án tôi đề xuất đều được phê duyệt?
Năng lực không đủ mà tôi được thưởng lớn vào cuối năm?
Tôi hít sâu một hơi.
Nếu đúng là như vậy, thì tôi chẳng còn gì để nói.
Nhưng rõ ràng, không phải thế.
Lúc tôi bước ra khỏi văn phòng, có thể là động tác hơi mạnh tay, nên khi mở cửa, chiếc móc treo gõ vào tấm kính, lắc lư nhẹ.
Chị quản lý phía sau tôi khẽ thở dài.
“Ngụy Yên, ba em… chắc là có chút thế lực đúng không?”
Tôi khựng lại.
Mở miệng, mới nhận ra, mọi lời định nói đều nghẹn lại.
Lại là như vậy nữa sao.
Mẹ kế muốn đạp tôi xuống.
Ba ruột tôi, lại đứng ngay bên cạnh, dốc toàn lực giúp bà ta.
11
Trên đường về nhà, tôi ôm túi, tựa đầu vào cửa kính xe buýt, thẫn thờ nhìn ra ngoài.
Trông có vẻ trời sắp mưa rồi, mây đen kéo đầy trời, gió lùa vào từ cửa sổ mở nghe vù vù.
Người qua lại vội vã, xe buýt dừng ở một trạm.
Có một người cha dắt tay con gái bước lên.
“Ba ơi, khi nào thì con được ăn cái bánh kem này ạ?”
Bé gái ngẩng đầu lên, hỏi người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông cúi đầu cười, khẽ cốc nhẹ lên mũi cô bé.
“Mình lén ăn một miếng đi, đừng để mẹ con phát hiện nhé, đồ tham ăn nhỏ.”
Tôi cứ nhìn họ như vậy, sống mũi bắt đầu cay xè.
Sau khi mẹ kế xuất hiện, bà ta không cho ai tổ chức sinh nhật cho tôi.
Không cho ba tôi mua bánh kem chúc mừng tôi.
Thế là từ đó về sau, tôi chẳng còn sinh nhật nữa.
…
Tôi lê cái thân mệt mỏi về đến nhà, trong đầu âm thầm tính toán kế hoạch cho tương lai.
Tôi mất việc rồi, chi tiêu trong nhà bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Ngay cả bản thân còn khó lo nổi, huống chi là thêm một gã đàn ông.
Thế nên khi tôi mở cửa ra, phát hiện trong nhà hỗn độn như bãi chiến trường.
Tôi chỉ có thể thở dài— đúng là cuộc đời mà.
Đã đạp tôi một cú, còn không quên tát thêm cái nữa.
Tôi không hiểu vì sao nhà lại thành ra thế này.
Kính vỡ, chậu hoa đổ nghiêng, đất văng tung toé, và bột mì rải khắp nơi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Ánh mắt tôi lướt khắp căn phòng, cuối cùng lại chẳng tìm được cái bóng dáng mà tôi đang kiếm.
Hứa Nhất.
Không thấy đâu cả.
Đầu tôi bỗng chốc trống rỗng, rồi cơn hoảng loạn cuộn đến như sóng tràn.
Tôi bắt đầu lục tìm từng phòng, từng góc trong nhà— một người đàn ông cao hơn mét tám, cái nhà trọ chật hẹp này, cậu ấy có thể trốn ở đâu được?
Tôi thậm chí còn lục cả ngăn tủ trong bếp.
Cho đến khi ánh mắt tôi rơi xuống cuốn vở vẽ bị rơi lăn lóc ở góc.
Trên đó… hình như là một cái bánh kem nguệch ngoạc, xiêu vẹo.
Bột mì rải đầy sàn, căn bếp bừa bộn.
Tôi bỗng nhớ lại tối qua, khi cậu ấy trằn trọc mãi không ngủ được, lặng lẽ ôm tôi từ phía sau.
Hỏi tôi: sinh nhật là gì.
Tôi bảo cậu, sinh nhật là ngày quan trọng nhất với một người, là ngày phải có bánh kem.
“Em có thể tổ chức sinh nhật cho chị không?”
Giọng nói khàn khàn và đáng thương của Hứa Nhất văng vẳng bên tai tôi…
Làm bánh kem… ư?
Tôi lại nhìn kỹ bức tranh của cậu.
Tranh của cậu ấy vốn cần tưởng tượng mới hiểu nổi, nên rất có thể cái xiêu xiêu vẹo vẹo kia không phải là cái bánh.
Mà là một người nhỏ đang ôm chiếc bánh.
Tên ngốc này.
Không phải… làm bánh xong rồi chạy ra ngoài tìm tôi đấy chứ?!
…
Ngoài cửa sổ, một tiếng sấm bất ngờ vang lên, cuồng phong cùng cơn mưa dữ dội trút xuống.
Đập mạnh vào khung cửa.
Tôi đứng đờ người tại chỗ, sững ra một hai giây.
Rồi lập tức bật dậy, cầm ô lao ra khỏi nhà.
Cậu ấy sợ sấm sét như thế.
Không thấy tôi… thì cậu ấy sẽ chạy đi đâu cơ chứ?