Sao Anh Đành Buông Tay - Chương 1
1.
“Chúng ta chia tay đi, anh nghĩ anh và em gái em mới là một cặp trời sinh.”
Khi tôi đọc được dòng tin nhắn này trong quán cà phê dưới nhà, ánh nắng buổi chiều rực rỡ đang tràn ngập khắp không gian.
Cậu nhân viên bưng cà phê tay run như bị Parkinson.
Tôi biết cậu ta, làm ở quán này cũng lâu rồi.
Ban đầu là một cậu trai sáng sủa tuấn tú, khiến không ít chị gái xin WeChat.
Kết quả sau này mọi người phát hiện cậu ấy đầu óc có vấn đề, ai cũng nhanh chóng rút lui.
Tôi nhìn cái ly cà phê rung bần bật trong tay cậu ta, linh cảm không lành trỗi dậy.
Quả nhiên, ngay giây sau, tách cà phê bị đổ nhào.
Nước cà phê màu nâu tràn thẳng lên váy tôi.
2.
“Này, cậu…!”
Phía trước là bạn trai cũ cắm sừng với em gái ruột, phía sau lại bị người ta đổ cà phê lên người.
Tôi cảm thấy cơn giận trong lòng như lửa đốt, phừng phừng bốc lên tận đầu.
Tôi bật dậy, trừng mắt nhìn người đối diện, chợt nhận ra cậu này… cao thật.
Tôi phải ngửa đầu mới nhìn thấy mặt.
Khí thế tụt sạch một nửa.
Đã thế, cậu ta còn mang vẻ mặt luống cuống vô tội, gương mặt tuấn tú, ánh mắt đầy vẻ áy náy trong veo, khiến những lời chửi thề tôi định xổ ra cũng bị nghẹn lại.
Nhưng tôi không nổi giận cũng chẳng sao, vẫn có người giận thay tôi.
Bà chủ quán là một cô bác hơn bốn mươi tuổi, có lẽ trước kia thuê cậu ta cũng vì lòng tốt.
Nhưng lúc này, bà ấy đã không nhịn được nữa.
“Cậu lại làm đổ đồ của khách hả? Cậu còn làm được việc gì nữa không?”
“Chỗ tôi làm ăn, không phải trại từ thiện!”
Dưới màn mắng mỏ không ngơi miệng của bà chủ, cậu trai kia lại tội nghiệp lùi về phía tôi.
Có lẽ vì tôi không mắng gì cậu, nên cậu tưởng tôi là người tốt?
Tôi thở dài, khi ánh mắt hoang mang sợ sệt của cậu ấy chạm vào tôi, tim tôi bất giác khựng lại.
“Cô ơi, cậu ấy làm việc ở đây, một tháng lương bao nhiêu vậy ạ?”
Tôi cắt ngang màn trách mắng của bà chủ.
Ngay lập tức, gương mặt bà chuyển sang chế độ khách hàng, nở nụ cười tươi rói.
“Một tháng tám trăm, tôi bao ăn bao ở, cô nhìn cậu ta xem, ngốc thế, cũng chẳng tiêu tốn bao nhiêu.”
…
Tám trăm một tháng, đúng là… lừa người ngốc mà.
Tôi quay sang nhìn cậu trai vẫn đang ngơ ngác.
“Một tháng ba ngàn, cậu có muốn theo tôi không?”
Cậu mở to mắt, ánh nắng buổi chiều chiếu vào đôi mắt nâu nhạt, nhẹ nhàng và long lanh.
“Ơ, không được, tháng này tôi đã trả tiền lương rồi đấy nhé…”
Bà chủ lập tức cuống lên, muốn cản tôi.
Tôi mở ví, rút ra toàn bộ tiền mặt trong đó.
Tổng cộng một nghìn ba trăm năm mươi tệ.
Đưa cho bà ta.
“Không cần thối lại.”
Vừa thấy tiền, bà chủ lập tức đẩy cậu trai kia sang phía tôi như ném củ khoai nóng.
3.
Thế là, tôi “mua” một anh bạn trai về nhà.
Đúng vậy, tôi mua Hứa Nhất về làm bạn trai.
Cậu ấy tên Hứa Nhất, đoán chừng là cái tên tiện tay đặt cho dễ gọi.
Tại sao tôi phải mua một anh ngốc về làm bạn trai?
Vì bất kể tôi yêu kiểu đàn ông nào, em gái tôi cũng đều có thể cướp đi được.
Tôi không tin nó có thể cướp cả… một thằng ngốc.
Tôi dựa vào tường, chờ Hứa Nhất thu dọn đồ đạc trong căn hầm nhỏ dưới tầng.
Đó là nơi bà chủ quán cho cậu ở, ẩm thấp, chật chội.
Một người cao hơn mét tám như cậu, chẳng biết xoay xở thế nào.
Cậu thu dọn rất nhanh, đồ đạc cũng cực kỳ ít, chỉ ôm một túi vải ra ngoài.
“Thu dọn xong rồi à? Sao ít thế?”
Tôi hỏi.
“Của tôi… chỉ có vậy.”
Đó là lần đầu tiên cậu ấy nói chuyện với tôi.
Giọng nói vốn nên lạnh lùng, vậy mà cậu lại nói thành ra có chút ngây ngô mềm mại.
Cậu ta cúi đầu, đi đường cũng quen với việc bước theo sau lưng tôi.
Như một chú chó lớn từng nhiều lần bị vứt bỏ.
4.
Tôi đưa Hứa Nhất về nhà.
Vừa vào cửa liền đẩy cậu vào phòng tắm.
“Tắm rửa sạch sẽ vào nhé, nhìn tóc cậu kìa.”
Tôi giơ tay xoa xoa đầu cậu, ờ cũng may, không đến nỗi quá bết.
Tôi thật sự khá ghen tị với mấy người tóc mấy ngày không gội mà vẫn không bị dầu.
Nhưng cậu ấy lại đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn tôi.
Ánh mắt ấy quá trong veo, khiến tôi cảm thấy mình mới là người làm sai.
Tôi thở dài.
Gọi cậu lại gần.
“Nhìn bên này này, mở cái công tắc này là có nước chảy…”
“Quay sang trái là nước nóng, phải là nước lạnh… mà cậu phân biệt được trái phải không đấy?”
Cuối cùng cũng tống được cậu vào nhà tắm.
Nghe tiếng nước ào ào bên trong, tôi ngồi phịch xuống ghế sofa.
Tự dưng có cảm giác… hình như mình vừa rước thêm phiền phức về nhà.
Cậu ấy tắm rất nhanh, chắc là trước đây cũng từng tắm rồi, không có gì to tát.
Chỉ là… làm nước bắn tung tóe đầy sàn nhà, như nước lũ tràn đê vậy.
Nhưng, lúc cậu mở cửa bước ra…
Thực ra khuôn mặt cậu ấy đúng là cực phẩm.
Nếu không phải vì trí óc có vấn đề, chắc chắn đám con gái xếp hàng theo đuổi cậu ấy phải dài từ nhà tôi tới nhà em gái tôi.
Tôi liếc một lượt từ cằm, xương quai xanh, cơ bụng… rồi xuống dưới…
“Quần áo của cậu rồi hả???”
Thấy thứ không nên thấy, tôi vội ôm gối che mặt.
Tiếng cậu ấy dè dặt vang lên sau đó:
“Ướt rồi.”
“Ướt cũng phải mặc vào cho tôi!! Mặc đồ vào trước đã!!”
5
Hứa Nhất dường như rất sợ tiếng máy sấy tóc.
Tôi vừa đưa máy sấy lên, cậu ta đã trốn tránh liên tục.
Còn lắc đầu lia lịa, hất toàn bộ nước trên tóc văng hết vào người tôi.
Tôi cho cậu ta một cái gõ đầu.
Lập tức cụp mắt, ngoan ngoãn trở lại.
Lúc tôi vò mái tóc đen ướt sũng của cậu, phát hiện sau gáy có một vết thương. Nhìn vào vết sẹo sâu như vậy, chắc hẳn từng là một vết thương khá lớn.
Không rõ tên ngốc này đã làm kiểu gì ra cái đó nữa.
Tôi sấy tóc cho cậu đến độ gần khô thì chuông cửa nhà tôi bất chợt vang lên.
Tôi đặt máy sấy xuống đi mở cửa, ồ, người đến— hóa ra là cô em gái tốt bụng của tôi.
Cô em gái từng cướp bạn trai của tôi đến lần thứ mười một.
“Chị à, chị thất tình rồi, có buồn không? À mà, đây là ai thế?”
Tôi còn chưa kịp đồng ý cho nó vào nhà, nó đã tự tiện sấn thẳng vào.
Và tất nhiên, trông thấy Hứa Nhất đang ngồi trên ghế sofa.
“Bạn trai mới của chị.”
Tôi cười mà như không, nói bằng giọng nhàn nhạt, máy sấy tóc vẫn còn kêu vo ve bên cạnh.
Tôi vừa quay đầu định tắt máy.
Nó đã cúi xuống, dí sát mặt vào trước Hứa Nhất.
Có lẽ vì đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần với người lạ như vậy, Hứa Nhất bất chợt lùi lại.
Cậu ta nhíu mày, trong mắt lộ rõ sự hoang mang và cảnh giác, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra nỗi sợ ấy.
Thế nên tôi không nghĩ nhiều, lập tức lao đến, chắn giữa cậu ta và con bé.
Nó cười khúc khích đầy mỉa mai.
“Chị à, gu của chị giờ thành ra như vậy rồi sao?”
“Đẹp trai ngốc nghếch đầu óc có vấn đề ấy hả?”
Không hiểu vì sao, tôi thật sự không muốn ai dùng ba từ “đầu óc có vấn đề” để miêu tả Hứa Nhất.
Thế nên tôi đẩy nó ra, xua tay chỉ về phía cửa.
“Liên quan gì đến mày à?”
“Nếu mày chỉ tới để nhìn mặt tao một cái, giờ nhìn rồi đấy, mời về cho.”
Con bé từ nhỏ đến lớn đã như vậy, không có cụm từ nào phù hợp để miêu tả nó hơn là hai chữ “trà xanh”.
Trước khi bước ra khỏi cửa, nó vẫn còn quay đầu mỉm cười với tôi.
“Tao cũng chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là… ba bảo tao nhắn với chị một câu.”
“Nếu chị còn không chịu về nhà thì sau này, khỏi cần về nữa.”
“…”
6
Tôi và ba tôi từ lâu đã ở trong trạng thái cận kề đứt gãy quan hệ cha con.
Chỉ là… vấn đề gia đình tái hôn, ở chỗ tôi và ông ấy lại bị phóng đại đến cực điểm.
Tôi và em gái là chị em cùng cha khác mẹ, mẹ kế của tôi lại chính là mối tình đầu của ba tôi.
Mẹ kế thuộc dạng tiểu thư kiêu ngạo ngông cuồng, trong mắt không thể dung nổi tôi.
Còn ba tôi, vì cảm thấy áy náy, chuyện gì cũng chiều theo bà ta.
Ký ức thời thơ ấu của tôi là: đối đầu với mẹ kế → mẹ kế khóc lóc với ba tôi → ba tôi đánh tôi.
Cho nên sau khi trưởng thành, tôi tất nhiên không muốn ở lại cái nhà đó dù chỉ một giây.
Hai ba năm rồi tôi chưa từng quay về.
…
Tôi nhìn người đang ôm gối ngồi trên sofa, đôi mắt ướt rượt ngẩng lên nhìn tôi.
Thở dài.
Vậy rốt cuộc tại sao tôi lại trả trước một ngàn ba trăm năm mươi tệ để mang cậu ta về?
Trong khi kinh tế bản thân thì đúng kiểu “Phật đất qua sông”, thân còn chẳng lo nổi.
________________________________________
7
Nhưng mà nói đến ngoan, Hứa Nhất cũng được xem là rất ngoan.
Không bàn đến việc quét dọn có sạch sẽ không, chí ít mấy việc trong nhà cậu ta đều có thể làm.
Khi tôi đi làm, cậu ta sẽ mở TV xem hoạt hình, hoặc vẽ vời gì đó.
Còn về phần tranh vẽ… ờm, hơi bị trừu tượng.
Tôi có hỏi cậu là rốt cuộc vẽ cái gì quý giá vậy, cậu ta dùng mấy ngón tay trắng ngần mân mê mép giấy rất lâu.
Sau đó mới chỉ cho tôi xem.
“Đây là chị, còn đây là em.”
Tên gọi phức tạp cậu ta không nhớ nổi, nên thường gọi tôi là “chị”.
Lúc nói câu đó, giọng nam trầm nhẹ, lạnh lẽo vang lên ngay bên tai tôi.
Chỉ vào những lúc như thế, tôi mới bỗng ý thức được— thực ra, cậu ấy cũng là một người đàn ông.
Dễ dàng ôm trọn tôi vào lòng, cũng dễ dàng làm vài chuyện với tôi.
Dù khuôn mặt cậu có vẻ ngờ nghệch, ánh mắt thì trong trẻo.
Giống như cậu sẽ chẳng bao giờ làm điều gì xấu với tôi vậy.