Sắc Phù Dung - Chương 4
10
Tiêu Huy Ứng bị đâm trọng thương, mất máu quá nhiều, phải nằm trên giường dưỡng thương nửa tháng.
Trong khoảng thời gian này, ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
Lúc ban đầu, thiên thư đã nói Tiêu Huy Ứng là đại phản diện, sẽ sống đến hồi cuối cùng rồi đấu với nam chính trên triều đình, sau đó thất bại, bị tịch thu gia sản, chém đầu.
Cũng tức là, hắn chỉ còn khoảng ba, bốn năm nữa để sống.
Nhưng hiện tại, ta đã thay đổi kịch bản.
Tiêu Huy Ứng sẽ không vì ta mà đi gây sự với Trịnh Việt nữa, vậy thì có lẽ sẽ không còn mâu thuẫn nào nữa chứ?
Ta lo lắng suốt mấy ngày, cuối cùng thiên thư cũng hiện lên.
【Hỷ sự lớn! Nam chính và nữ chính cuối cùng cũng gặp nhau, tia lửa tình bắn tứ tung rồi!】
【Tốt quá, cuối cùng cũng đi đúng hướng cốt truyện.】
【Nhưng mà… ta vừa xem qua phần tiết lộ, tại sao kết cục Tiêu Huy Ứng vẫn là đại phản diện, vẫn đối địch với Trịnh Việt?】
【Lầu trên, bởi vì hiện tại Thôi Phù Dung đã trở thành chu sa chí (hình bóng không thể quên) trong lòng Trịnh Việt. Hắn luôn ghi nhớ vị nữ phụ từng làm phu thê với mình một ngày kia. Hắn cho rằng nàng không đi theo hắn là vì không muốn liên lụy hắn, vẫn luôn bị Tiêu Huy Ứng giam cầm tra tấn, thế nên hắn một lòng muốn lật đổ Tiêu Huy Ứng, cứu nàng khỏi nước sôi lửa bỏng. Kết quả chẳng khác gì so với kịch bản cũ.】
Ta cạn lời.
Tại sao bọn họ đều thích tự tưởng tượng thế?
Một người lúc nào cũng nghĩ ta muốn chạy trốn, ở lại chẳng qua là bị ép buộc.
Người còn lại…
Cũng nghĩ vậy?!
Hai người các ngươi ăn ý như thế, chi bằng về với nhau đi cho rồi!
Tức thì tức.
Nhưng ta đã tái giá, chẳng lẽ còn đợi Tiêu Huy Ứng sụp đổ rồi mới tìm đường khác?
Hơn nữa… bây giờ ta cũng không nỡ để hắn chết nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, nếu muốn bảo vệ hắn, thực ra chỉ cần nói rõ với Trịnh Việt là được, để hắn biết ta ở lại là tự nguyện.
Hôm đó, khi bọn họ đến cứu ta, ta có thấy mấy người ăn mày trong đám người.
Hẳn là người của Cái Bang.
Nếu Cái Bang có thể liên lạc với Trịnh Việt, thì mọi chuyện đơn giản rồi.
Ta viện cớ đi bốc thuốc, nhờ một tiểu ăn mày ven đường truyền tin cho Trịnh Việt, hẹn hắn gặp mặt.
Đến thời gian đã hẹn.
Tại bờ sông, ta gặp Trịnh Việt.
Vừa thấy ta, hắn lập tức kích động bước nhanh tới:
“Phù Dung! Nàng trốn ra được rồi?”
Ta đơ mặt:
“Ta không có trốn ra… À không, ta còn chẳng bị nhốt lại.”
Sau khi ta nói rõ suy nghĩ của mình và cách Tiêu Huy Ứng đối đãi với ta, Trịnh Việt bỗng cười thành tiếng:
“Được rồi, Phù Dung, nàng không cần phải chứng minh nữa. Ta tin nàng tự nguyện gả cho hắn.”
“Hả?”
Nhưng ta còn chưa nói hết!
Rõ ràng ta đã chuẩn bị hẳn một bài dài kia mà!
“Nàng không biết đâu, khi nàng nói những lời này, biểu cảm của nàng chính là vui vẻ từ tận đáy lòng.
“Khi ở bên ta, nàng chưa từng có biểu cảm như vậy.”
Trịnh Việt lắc đầu cười khẽ:
“Ta tuy có phần cứng nhắc, nhưng không phải kẻ không hiểu nhân tình thế thái.
“Nàng thích hắn, đúng không?”
Ta… thích hắn?
“Hình như… đúng vậy.”
Trịnh Việt chỉ về con thuyền bên bờ sông:
“Cha nàng giao phó nàng cho ta. Giờ thấy nàng vui vẻ tự do như vậy, ta cũng an lòng rồi. Trên thuyền còn có người đang chờ ta, Phù Dung, hẹn gặp lại.”
Không cần hắn nói, ta cũng biết.
Người trong khoang thuyền chính là nữ chính.
Thiên thư đã tiết lộ rồi, đó là một nữ tử xuất chúng, văn võ song toàn.
Nàng ấy sẽ giúp nhà họ Trịnh rửa sạch tội danh, một lần nữa đứng vững trên triều đình.
Thì ra, một nữ tử xuất sắc như thế mới có thể làm nữ chính.
Ta không ghen tỵ.
Dù chỉ là một nữ phụ nhỏ nhoi, nhưng ta cũng đã dùng nỗ lực của chính mình để sống cuộc đời mong muốn.
Ta còn cưa đổ cả đại phản diện của toàn bộ câu chuyện!
Chợt cảm thấy nhớ Tiêu Huy Ứng, ta vội vã trở về Tiêu phủ.
Nhưng giữa đường, ta lại cảm giác có ai đó đang theo dõi mình.
Ta đi nhanh, người kia cũng đi nhanh.
Ta đi chậm, người kia cũng đi chậm.
Ta liếc mắt ra sau, giả vờ bị cành cây quệt trúng rồi “ai da” một tiếng, ngã nhào xuống đất.
“Đau quá.”
Bóng người phía sau lập tức bước ra, vội vàng ngồi xổm xuống cạnh ta:
“Nàng không sao chứ?”
Ta chộp ngay lấy cổ áo hắn, cong môi cười ranh mãnh:
“Bắt được rồi, cái đuôi nhỏ.”
“Đại nhân Tiêu Huy Ứng trọng thương chưa lành, công vụ bận rộn, không đi xử lý chính sự mà lại có thời gian rảnh rỗi đi theo ta sao?”
Ta đứng dậy, từng bước ép sát, hỏi hắn:
“Là lo lắng cho ta, nhớ mong ta?
“Hay là… sợ ta bỏ trốn?”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Huy Ứng đã cúi đầu hôn xuống như một sự trừng phạt.
Hắn hôn đến khi ta không thở nổi mới chịu buông ra.
Ánh mắt hắn tràn đầy chấp niệm.
“Ta sợ nàng bước lên con thuyền đó.”
Ta cố ý trêu hắn:
“Vậy nếu ta thật sự lên thuyền thì sao?”
Tiêu Huy Ứng ngẩn người.
Không chờ hắn phản ứng, ta liền nhón chân, học theo hắn, khẽ cắn lên môi hắn một cái.
“Ngốc nghếch, nếu ta lên thuyền, huynh nên bắt ta về, nhốt ta trên giường, dạy dỗ thật nghiêm, để ta không thể chạy nữa.”
Gương mặt cứng đờ của Tiêu Huy Ứng lập tức đỏ bừng.
Hắn bối rối không biết nói gì, mãi mới nghẹn ra một câu:
“Nàng là nữ nhi, sao có thể nói ra những lời như vậy?”
Ta ngẩng đầu phản bác:
“Ta chỉ nói thôi, nhưng huynh thật sự sẽ làm.”
Tiêu Huy Ứng theo bản năng đưa tay bịt miệng ta lại.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, hắn khẩn trương nhìn ta:
“Nàng ra khỏi Tiêu phủ lâu như vậy, tử cổ có phát tác không? Đau không? Không được, ta lập tức phái người tìm thần y Tây Vực giải cổ cho nàng!”
Ta cười gượng:
“Huynh cũng biết ta sợ đau mà. Bị xước một chút cũng khóc, nói gì đến đau tim…”
Tiêu Huy Ứng híp mắt:
“Vậy nên…”
Ta vừa nói vừa lùi về sau:
“Viên ta nuốt hôm đó, thực ra là kẹo đậu đỏ thay thế.”
Ta còn chưa kịp chạy, đã bị Tiêu Huy Ứng túm lại, vác thẳng lên vai.
Phiên ngoại Tiêu Huy Ứng
Năm mười lăm tuổi, Tiêu Huy Ứng bước vào Thôi phủ, trên người chỉ có bộ áo vải thô, hoàn toàn lạc lõng giữa chốn quan lại quyền quý nơi kinh thành.
Trước khi đi, mẫu thân hắn căn dặn:
“Sau khi vào Thôi phủ, con chỉ là một đứa con hoang, đừng gây chuyện, cũng đừng chọc giận những kẻ cao quý kia.”
Hắn biết mẫu thân đã quá vất vả.
Làm thiếp vốn đã khó, mang theo hắn vào phủ lại càng gian nan hơn.
Vì muốn bà sống yên ổn, hắn không nề hà làm bất cứ việc gì.
Quét dọn giúp hạ nhân, ra chợ mua thức ăn giúp bà tử, thậm chí chưa bao giờ thừa nhận bản thân là nhi tử của Thẩm di nương.
Nhưng dù vậy, bọn họ vẫn khinh thường hắn.
Sau này, Thôi đại nhân nhận ra thiên phú của hắn, cho hắn cùng các môn sinh trong phủ học hành, còn thi thoảng mang hắn theo luyện cưỡi ngựa, bắn cung.
Chỉ một câu khen thoáng qua của Thôi đại nhân:
“Thằng nhóc này cũng có chút tư chất.”
Đã thắp lên trong lòng Tiêu Huy Ứng một tia hi vọng.
Hắn từng cho rằng cuộc đời này của mình sẽ mãi mắc kẹt trong bùn lầy.
Nhưng giờ đây, hắn đột nhiên sinh ra dã tâm.
Có lẽ… hắn có thể thay da đổi thịt, có thể khoa cử đỗ đạt, có thể nhập sĩ, có thể đường hoàng mà sống.
Từ đó trở đi, hắn học ngày học đêm, chẳng khác nào được tiêm máu gà.
Một ngày nọ, khi từ thư viện trở về, hắn thấy một thiếu nữ đang thò đầu ngó nghiêng trước cửa phòng mình.
Nàng mặc tiểu sam màu cam nhạt, xinh đẹp đến mê hồn.
Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, bĩu môi chê bai:
“Cha ta ngày nào cũng khen ngươi, chẳng phải cũng chỉ có hai mắt một mũi thôi sao? Có gì mà giỏi chứ.”
“Chắc chắn là do cái miệng của ngươi dẻo quẹo, nịnh bợ cha ta vui vẻ, hừ, tiểu nhân!”
Nàng muốn tìm cái gì đó để ném hắn.
Nhưng cúi xuống nhặt đá lại không nỡ ném, cuống quýt đến mức xoay vòng tại chỗ.
Cuối cùng, nàng giật phăng trâm hoa trên tóc, quẳng thẳng vào ngực hắn.
“Ngươi chờ đó cho ta!”
Kể từ ngày đó, hắn thường xuyên bắt gặp bóng dáng của thiếu nữ.
Nàng dắt theo hai nha hoàn đồng lứa, hùng hổ muốn tìm hắn gây sự.
Ba người hợp sức trùm bao tải đánh hắn trong hẻm sau phủ, giày vò nửa ngày trời, kết quả hắn chỉ bị thương nhẹ.
Còn tưởng hắn không nhìn thấy, lén bỏ thuốc xổ vào cơm hắn.
Những trò quấy phá nho nhỏ như vậy, Tiêu Huy Ứng chưa từng vạch trần.
Bởi vì, đó là niềm vui duy nhất trong cuộc sống tẻ nhạt của hắn.
Dáng vẻ giận dỗi hay tươi cười của nàng, tất cả đều rực rỡ đến chói mắt.
Nàng không thuộc thế giới của hắn, nhưng lại khiến hắn không kiềm được mà muốn vươn tay chạm vào.
Thẩm di nương nhập phủ đã lâu vẫn chưa có con.
Tiêu Huy Ứng lo bà phiền muộn, thỉnh thoảng sẽ tìm cơ hội lẻn đến thăm.
Nhưng ánh mắt bà nhìn hắn ngày càng phức tạp.
Một ngày nọ, bà vuốt ve đôi mày hắn, khe khẽ nói:
“Huy Ứng, con thật sự rất giống phụ thân con.”
Đáng tiếc, phụ thân hắn chỉ là một thư sinh nghèo.
Mẫu thân hắn chưa từng yêu người đó.
“Con cũng hy vọng mẫu thân có thể sống tốt hơn, đúng không?”
Khi ấy, Tiêu Huy Ứng không hiểu mẫu thân nói vậy là có ý gì.
Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn đã hiểu rõ.
Người phu xe không rõ bị ai sai khiến, đã dẫn hắn vào ổ sơn tặc.
Hắn cửu tử nhất sinh trốn thoát, lại bị lạc trong rừng rậm.
Trên người đầy thương tích, cánh tay phải bị đánh gãy, lơ mơ giữa ranh giới sống chết.
Khi đó, một cảnh tượng thoáng qua trong tâm trí hắn.
Lúc phu xe cúi đầu, trong ngực lộ ra một chùm tua ngọc bội.
Đó là do mẫu thân hắn tự tay kết.
Thì ra là vậy.
Hắn vốn dĩ không phải cốt nhục Thôi gia.
Thôi đại nhân dù có thưởng thức hắn đến đâu, cũng sẽ không thích hắn.
Ngược lại, mỗi lần nhìn thấy hắn, ông ta đều nghĩ đến việc hắn là cốt nhục của người đàn bà nằm cạnh mình, nhưng lại là con trai của một kẻ khác.
Tiêu Huy Ứng càng xuất sắc, Thôi đại nhân càng đề phòng hắn.
Nếu mẫu thân hắn muốn chiếm trọn trái tim Thôi đại nhân, thì cách duy nhất chính là từ bỏ hắn.
Một phụ nhân vừa mất con, cô độc không nơi nương tựa.
Quá dễ dàng để khiến người khác thương hại và sủng ái.
Sau này nếu sinh được con, tình thế lại càng khác biệt.
Thì ra, chính mẫu thân ruột của hắn muốn giết hắn.
Thời khắc cận kề cái chết, Tiêu Huy Ứng bật cười.
Mọi người đều muốn hắn chết.
Còn ai mong hắn sống đây?
Cứ thế đi…
Hắn khép mắt chờ chết.
Nhưng ngay giây tiếp theo, bên tai hắn lại vang lên một tiếng hét.
“Tiêu Huy Ứng!”
Hắn gian nan mở mắt.
Thấy một bóng dáng màu vàng nhạt loạng choạng chạy về phía mình.
Thiếu nữ quỳ sụp xuống bên hắn, vừa khóc vừa sụt sịt:
“Huynh đừng chết mà, ta xin lỗi, ta không biết hắn lại vì chút bạc của ta mà đem huynh đến đây!
“Cha ta sắp đánh chết ta rồi!”
Nàng ồn ào quá.
Hắn nhíu mày.
Nhưng ngay sau đó, lại đột nhiên nở nụ cười.
Bởi vì nàng không muốn hắn chết.
Thật tốt.
Vậy thì sống đi.
Sống để xem, liệu hắn có thể thoát khỏi bùn lầy, bước sang một thế giới khác hay không.
Sau này, Thôi gia suy tàn, Thẩm di nương bệnh mất.
Trước khi qua đời, Thôi đại nhân giao Thôi Phù Dung lại cho môn sinh mà ông ta tín nhiệm nhất—Trịnh Việt.
Vào thời khắc cuối cùng, ông ta gọi Tiêu Huy Ứng—khi ấy đã nhập sĩ—đến bên giường.
Ánh mắt mờ đục bỗng chốc trở nên thanh tịnh, hơi thở mong manh, nhưng vẫn cố gắng cảnh cáo hắn:
“Ngươi đừng mơ tưởng đến nữ nhi của ta.
“Ngươi với nó, là khoảng cách trời vực.
“Ngươi không xứng.”
Nhưng Tiêu Huy Ứng chỉ gỡ tay ông ta ra, không nói một lời.
Ngày Thôi đại nhân qua đời, chính Tiêu Huy Ứng đứng ra lo liệu tang sự.
Trang trọng, chu toàn, chẳng khác nào con trai ruột.
Trước mắt hắn, thiếu nữ khóc đến đỏ cả mắt.
Không ai biết rằng, khi hắn nâng bài vị bước đi trước linh cữu, trong lòng hắn lại không ngừng lặp đi lặp lại một câu trả lời dành cho Thôi đại nhân.
“Ta không làm được.”
( Hết )