Rạp Chiếu Phim 2 Phút 46 Giây - Chương 3
Không biết còn tưởng bà ta quý mến tôi lắm,
Nhưng thực tế, đôi mắt ti hí của bà ta,
Đã quét hết căn biệt thự từ trong ra ngoài,
Vừa khen tôi không ngớt miệng, vừa không quên quát tháo đám họ hàng đi cùng,
“Đừng có sờ bậy sờ bạ, lỡ làm hỏng rồi đền nổi không đấy.”
Ánh mắt đó,
Như thể chỉ hận không thể nhét cả căn biệt thự này vào cái túi đầy bụi bẩn của bà ta ngay lập tức.
Tôi đứng nhìn cảnh tượng đó, cười mà như không cười.
Đến bữa tối,
Tôi cố tình bảo cô giúp việc chuẩn bị một bàn đầy sơn hào hải vị,
Nào là bào ngư, tôm hùm, trứng cá muối, món nào cũng đủ cả.
Chỉ sợ không tiếp đãi chu đáo gia đình “danh giá” này.
Sau khi ăn xong, ba của Tằng Dục Tu vừa xỉa răng vừa hỏi tôi:
“Vi Vi à, căn biệt thự này chắc tốn không ít tiền đâu nhỉ?
“Bác nói thật nhé, cưới xong thì tiền của nhà vợ cũng thành của chồng thôi, đến lúc đó chuyển tên cho Dục Tu đi.”
Mẹ hắn cũng hùa theo:
“Đúng rồi đó, con gái giữ tiền làm gì, nghe lời bác, để đàn ông quản lý hết cho yên tâm.”
Chỉ có điều tôi để ý thấy đám chú bác họ hàng của nhà hắn lộ rõ vẻ khinh thường,
Xem ra cũng chẳng hòa thuận gì cho cam.
Tôi cười nhạt, nói:
“Mấy thứ này chỉ là vật ngoài thân thôi, cưới xong mọi chuyện đều dễ nói.”
Trước hết!
Cái đám cưới này có chắc sẽ thành không thì còn phải xem đã!
Sau bữa tối, tôi viện cớ không khỏe rồi về phòng.
Vừa đóng cửa lại, đã nghe thấy tiếng thì thầm từ phòng bên cạnh của Tằng Dục Tu và ba mẹ hắn.
“Con chắc chắn làm cho con bé có bầu rồi chứ? Biệt thự này không thể để rơi vào tay người ngoài đâu đấy!”
Giọng nói the thé của mẹ hắn chói tai vô cùng.
“Mẹ yên tâm đi, chắc chắn không sai sót đâu. Đợi đứa bé chào đời, thì tài sản này chẳng phải sẽ là của chúng ta sao?”
Trong giọng nói của Tằng Dục Tu đầy vẻ đắc ý.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Ba hắn cũng đồng tình nói:
“Đến lúc đó, cả nhà chúng ta sẽ dọn lên đây sống, hưởng thụ an nhàn.”
Tôi nằm trên giường,
Nhìn lên trần nhà, trong lòng thầm nghĩ.
Cứ mơ đi,
Càng mơ đẹp bao nhiêu thì càng độc bấy nhiêu.
15
Sáng hôm sau khi xuống nhà ăn sáng,
Tằng Dục Tu ngồi bên cạnh tôi, nói:
“Bảo bối, chúng ta về thành phố ở đi, ở đây đi làm bất tiện quá.”
Tôi liếc nhìn hắn, dùng giọng điệu nũng nịu trách yêu:
“Sao được chứ, bác trai bác gái vừa mới lên đây, anh về trước đi, em sẽ ở lại chăm sóc họ.”
Vẻ mặt đang ủ rũ vì câu đầu tiên của tôi,
Lập tức bừng sáng như hoa nở mùa xuân,
Thậm chí gương mặt còn ửng đỏ vì sung sướng.
“Vậy thì vất vả cho bảo bối rồi.”
Nói rồi hắn hôn nhẹ lên má tôi, cầm một miếng bánh mì rồi vội vã ra khỏi nhà.
“Cháu sẽ chăm sóc bác trai bác gái thật tốt, không cần lo cho anh ấy đâu ạ.
“Chúng ta cứ mặc kệ anh ấy, lát nữa cháu đưa mọi người đi chơi nhé.”
Tôi mỉm cười nói với họ,
Tôi nhất định phải giữ vững vai diễn con dâu hoàn hảo này.
【Hôm nay anh nên tăng ca rồi đấy.】
Tin nhắn gửi đi thành công.
Cả ngày hôm đó tôi đưa cả nhà họ đi leo Vạn Lý Trường Thành,
Dạo quanh Cố Cung, thậm chí còn đi thăm Di Hòa Viên,
Trong lòng nghĩ bụng: Mệt không chết mới là lạ.
Suốt một ngày trời chẳng tốn bao nhiêu tiền, lại còn đóng vai con dâu hoàn hảo.
“Chú bác, cô dì này, mọi người có muốn đi xem căn hộ cao cấp trong thành phố của chúng cháu không?”
Vừa dứt lời,
Ánh mắt họ liền sáng rực lên.
Đương nhiên là muốn rồi,
Muốn xem thử cô con dâu nhà giàu này rốt cuộc có bao nhiêu tài sản.
“Chuyện này… có tiện không cháu?”
“Ôi dào, có gì mà không tiện chứ, đi thôi, trước tiên cháu mời mọi người ăn vịt quay, tối nay chúng ta sẽ đi xem.”
Nói rồi tôi dẫn họ đi ăn uống no say.
Đùa à,
Đi sớm vậy làm sao xem được vở kịch hay chứ.
Hai tiếng rưỡi sau,
【Anh có thể xuất phát rồi.】
16
Ăn xong bữa, tôi cố tình làm ra vẻ khổ sở, vỗ vỗ trán nói:
“Ôi trời, xe của cháu nhỏ quá, không đủ chỗ cho nhiều người như thế này rồi.”
Mẹ của Tằng Dục Tu lập tức mắt đảo một vòng,
“Không sao đâu, để bác bảo mấy chú bác bên này đi xe buýt vậy.”
Trong lòng tôi cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ khó xử,
“Như vậy… có vẻ không ổn lắm, mọi người cũng mệt rồi mà.”
Đám chú bác kia lập tức trừng mắt nhìn bà ta,
“Chẳng phải chính nhà chị nằng nặc mời bọn tôi lên đây sao? Đất khách quê người, ai mà biết đi xe buýt thế nào chứ.”
Lúc này, tôi như vừa nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt bỗng sáng lên,
“Ôi trời, đại bá đừng giận, hay là cháu nhờ Lý Vân Châu đến đón chúng ta nhé, xe thương vụ của anh ấy rộng rãi lắm!”
Cả nhà Tằng Dục Tu vừa nghe thấy vậy, nét mặt càng hớn hở hơn.
Trong mắt họ, con trai mình đúng là có bản lĩnh.
Chúng tôi kéo nhau rầm rộ đến căn hộ cao cấp của tôi.
Trên đường đi,
Ba mẹ và đám chú bác của Tằng Dục Tu không ngừng khen ngợi tôi,
Nói rằng nhà họ cưới được tôi đúng là có phúc.
Trong lòng tôi thầm nghĩ,
Phúc phần của các người còn ở phía sau cơ.
Đến nơi,
Mẹ của Tằng Dục Tu vội vã định gõ cửa.
Tôi vội cản lại, giơ túi vịt quay trên tay lên,
“Bác gái, chúng ta tạo bất ngờ cho Dục Tu đi!”
Nói rồi, tôi trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa.
Phòng khách không một bóng người, yên tĩnh lạ thường.
Tôi cố ý dẫn mọi người thẳng tiến về phía phòng ngủ.
“Bùm!”
Tôi đột ngột đẩy mạnh cửa phòng ngủ, không cho ai kịp phản ứng,
Lý Vân Châu đã sẵn sàng ghi hình lại toàn bộ.
Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
Trương Oản Tình như một con rắn nước quấn lấy Tằng Dục Tu,
Không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào trên người hắn.
Hiển nhiên, bọn họ không ngờ sẽ có người xông vào,
Tằng Dục Tu vừa định thần lại,
Lập tức theo phản xạ đẩy mạnh Trương Oản Tình ra,
Hoảng loạn kéo chăn che thân thể mình.
Mẹ của hắn phản ứng đầu tiên, hét lên một tiếng chói tai,
“Aaaa! Con đàn bà không biết xấu hổ! Mày dám quyến rũ con trai tao!”
Bà ta lao vào như một con sư tử cái bảo vệ con,
Chộp lấy tóc Trương Oản Tình mà giật mạnh.
Thím cả của Tằng Dục Tu cũng tỉnh ngộ, xông lên kéo xé Trương Oản Tình,
“Đồ tiện nhân! Mày không biết nó có vợ sắp cưới rồi à? Đồ mặt dày không biết xấu hổ!”
“Ông… các người…”
Ba của Tằng Dục Tu chỉ tay vào họ, tức đến mức không nói nên lời.
Tôi “sốc” đến mức lấy tay bịt miệng, lùi lại một bước, nước mắt tuôn rơi:
“Dục Tu, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em đối tốt với anh như thế, vậy mà anh…”
Tôi khóc đến lê hoa đái vũ, như thể chịu đựng nỗi oan ức lớn nhất đời.
Khốn kiếp, củ hành này cay thật!
Sắc mặt của Tằng Dục Tu tái mét, hắn không ngờ tôi sẽ bất ngờ quay lại.
“Anh… anh có thể giải thích…”
Hắn lắp bắp, định bước xuống giường để đến bên tôi, nhưng lại bị chăn quấn vào chân, ngã nhào xuống đất,
Vừa ngã vừa hoảng loạn giải thích.
“Giải thích cái gì? Giải thích vì sao anh cùng người phụ nữ khác ở trên giường của tôi à?”
Tôi gào lên, giọng nói đầy vẻ uất ức.
“Dục Tu, Oản Tình, hai người…”
Đúng lúc này, Lý Vân Châu cũng bắt đầu màn kịch của mình.
Anh ta như một con tuần lộc bị thương,
Đôi mắt đỏ hoe, chỉ tay vào hai kẻ trên giường,
“Một người là anh em thân thiết nhất của tôi, một người là người phụ nữ tôi yêu nhất, hai người các người…”
Cuối cùng, Trương Oản Tình cũng thoát khỏi màn hợp kích của mẹ Tằng Dục Tu và thím cả,
Cô ta quỳ gối bò ra,
Ôm chặt lấy ống quần của Lý Vân Châu, nức nở:
“Vân Châu, Vân Châu, nghe em giải thích, em bị ép buộc mà…”
“Ông Ba này, ông nhìn con trai ông đi, có một cô vợ thành phố tốt như vậy mà không biết quý trọng. Đúng là hết nói nổi!”
“Đúng rồi, theo lời cậu trai kia thì còn ngủ với cả vợ chưa cưới của anh em nữa chứ, thật quá đáng!”
Tuyệt vời, bác cả và bác hai đúng là cao thủ đổ dầu vào lửa.
Tôi “yếu ớt” vịn tay vào tường, nói:
“Chú thím, cháu nghĩ… cháu và gia đình mình vô duyên làm dâu con rồi.”
Nói xong, tôi vờ như tủi thân mà chạy ra khỏi phòng.
18
Ra khỏi nhà, tôi đi thẳng đến sân bay.
Vé máy bay đến Semporna đã mua từ lâu,
Từ nhỏ tôi đã thích những môn thể thao mạo hiểm như lặn biển hay nhảy dù,
Tằng Dục Tu không thích, nên tôi cũng chưa từng chơi lại lần nào.
Lần này phải chơi cho đã.
Sau khi hạ cánh,
Tôi tắt hết các kết nối mạng trong nước,
Ở lì trong khách sạn, ăn uống thỏa thích,
Rồi mỗi ngày đều xuống nước lặn ngắm san hô.
Cảm giác như trở lại thời đại học vô ưu vô lo.
Cũng là lỗi của tôi,
Ba mẹ tôi đã sớm nói rằng,
Thấy ánh mắt của Tằng Dục Tu không thật lòng,
Nhưng tôi khi ấy quá mù quáng vì tình yêu,
May mà vẫn tỉnh ngộ không quá muộn.
Chơi vài ngày thỏa thích,
Chuẩn bị trở về nước,
Lúc đầu đã bàn bạc với Lý Vân Châu,
Tôi sẽ lo liệu phần đầu,
Còn anh ấy sẽ trông chừng hậu quả,
Không biết bây giờ mọi chuyện ra sao rồi.
Sau khi về nước,
Tôi không về nhà ngay mà thuê khách sạn ở tạm.
Vừa bật nguồn điện thoại,
Máy suýt nữa thì bị treo vì quá nhiều thông báo.
Toàn là cuộc gọi nhỡ của nhà họ Tằng,
Hoặc tin nhắn xin lỗi của Tằng Dục Tu,
Còn xen lẫn vài tin nhắn chửi rủa của Trương Oản Tình,
【Thẩm Vi, có phải mày cố tình không?】
【Lý Vân Châu bỏ tao rồi, mày hài lòng chưa?】
【Đồ đáng đời, mày cũng không ai thèm đâu!】
Tôi lướt qua vài tin nhắn,
Cười khẩy một cái,
Gọi cho Lý Vân Châu.
Sau khi nói chuyện mới biết,
Tôi vừa rời đi thì ba mẹ của Tằng Dục Tu tức điên lên,
Mẹ hắn lại đánh cho Trương Oản Tình một trận,
Mắng rằng cô ta khiến con dâu bà bỏ đi, hoàn toàn không nghĩ con trai mình có lỗi.
Sau đó Lý Vân Châu sợ đánh nữa sẽ xảy ra chuyện lớn, nên đã gọi cảnh sát,
Mọi chuyện mới yên ổn lại.
Nhưng khi họ quay về biệt thự, phát hiện hành lý đã bị ném ra ngoài.
Vì tôi đã kể hết mọi chuyện cho ba mẹ biết từ trước,
Và nói rằng sau khi tôi ra nước ngoài, sẽ thu hồi lại cả biệt thự lẫn căn hộ trong thành phố.
Vậy nên ngay khi tôi vừa lên máy bay,
Cả biệt thự lẫn căn hộ đều bị khóa lại, họ không thể vào được nữa.
Tằng Dục Tu điên cuồng gọi điện cho tôi nhưng không thể nào liên lạc được.
Lúc này ba mẹ hắn mới thật sự biết sợ,
Thẳng tay tát cho hắn một cái đau điếng,
Vợ giàu còn chưa cưới được đã dám làm càn.
Nhưng khổ nỗi, bây giờ họ chỉ có thể ở tạm khách sạn mà thôi.
20
Vừa cúp máy của Lý Vân Châu,
Điện thoại của Tằng Dục Tu đã gọi tới ngay sau đó.
“Vi Vi, em nghe anh giải thích đi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu, anh…”
Hắn còn chưa nói hết câu, thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói the thé của một người phụ nữ:
“Vi Vi à, là bác đây, con nghe bác nói đã, Dục Tu nó chỉ là nhất thời hồ đồ thôi,
“Con mới là tình yêu đích thực của nó, làm sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được chứ?
“Bác biết con đang buồn lắm, con về đi, bác sẽ đòi lại công bằng cho con!”
Tôi suýt chút nữa bật cười thành tiếng, đúng là màn kịch cũ rích nhàm chán.
Nhưng mà, tôi đang buồn bực vì chưa tìm được cơ hội hả giận đây.
“Bác gái, bác đừng nói nữa, bây giờ con không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào.”
Tôi cố tình nói với giọng mệt mỏi,
“Hiện giờ con mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, chỉ muốn yên tĩnh một mình.”
“Vi Vi à, còn đứa bé thì sao? Con nhất định phải giữ gìn sức khỏe đó!”
Giọng của mẹ Tằng Dục Tu đầy vẻ lo lắng,
Tất nhiên, sự lo lắng đó là thật hay giả thì không ai biết được.
Tôi ngừng lại một chút, giọng nói càng thêm yếu ớt:
“Đứa bé… chuyện của đứa bé để sau hẵng nói.”
“Vi Vi, con nghe bác nói, bác nhất định sẽ cho con một lời giải thích thỏa đáng!” Mẹ của Tằng Dục Tu vừa khóc vừa cầu xin.
“Bác gái, để con suy nghĩ đã.”
Tôi giả vờ ngập ngừng,
Sau đó ra vẻ “miễn cưỡng” mà đồng ý gặp mặt.