Rạp Chiếu Phim 2 Phút 46 Giây - Chương 2
Nói xong, hắn lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu,
“Em phải hiểu cho anh, anh cũng là đàn ông bình thường.”
“Vậy nên, hai người đã ngủ với nhau từ lâu rồi đúng không?
“Đã từng trên giường của tôi chưa?
“Sướng không?”
Tôi liên tục truy vấn,
Khiến những lời hắn định nói nghẹn lại trong cổ họng,
Đôi mắt của Tằng Dục Tu mở to nhìn tôi,
Giống như không biết phải trả lời thế nào.
“Được rồi, không cần trả lời, hai người làm tôi buồn nôn.”
10.
Tôi quay người trở về phòng ngủ.
Vài phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của hắn.
“Vi Vi, em đừng giận nữa, anh hứa với em, sẽ không bao giờ liên lạc với cô ta nữa.”
Tôi không đáp lời, hắn tiếp tục,
“Em đã mang thai rồi, chẳng lẽ còn muốn chia tay sao…”
Tôi nhặt cuốn sách trên đầu giường ném mạnh vào cánh cửa,
Phát ra một tiếng “bịch” nặng nề,
Bên ngoài cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Nghĩ một lúc,
Tôi cầm điện thoại lên, nhắn tin cho Lý Vân Châu,
【Trương Oản Tình và Tằng Dục Tu đã ngủ với nhau, anh ngủ với tôi một lần chắc không quá đáng chứ?】
Ba phút sau,
Lý Vân Châu: 【?】
Tin nhắn vừa gửi đi tôi đã hối hận,
Thực ra tôi cũng không thể thật sự làm gì với Lý Vân Châu,
Chỉ là nhất thời nóng đầu nên mới nói như vậy.
Điện thoại rung lên.
【Tôi và Trương Oản Tình đã chia tay nửa tháng trước rồi, cô ta không nói với em à?】
Đến lượt tôi sững người.
【Nhưng tôi cũng có thể phối hợp với em.】
Phối hợp với tôi?
Phối hợp kiểu gì?
11.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy,
Tằng Dục Tu đã đi làm.
Tôi lập tức đến bệnh viện kiểm tra,
May mắn chỉ là rối loạn nội tiết tố khiến kinh nguyệt trễ vài ngày.
Nếu không, tôi thật sự không biết có nên giữ lại hay không.
【Chuyện của tôi giải quyết xong rồi.】 — Lý Vân Châu.
Cất điện thoại đi,
Lần này tôi thật sự cảm thấy vui vẻ, song hỷ lâm môn.
12.
Tối hôm đó, Tằng Dục Tu khác thường khi về nhà sớm.
“Vi Vi, anh mua mì hoành thánh ở quán em thích nhất, mau lại ăn đi.”
Lời nói dịu dàng như nước,
Nhưng nụ cười trên mặt lại nứt nẻ như lớp vôi trên tường thành cũ kỹ.
Tôi mỉm cười nhận lấy,
“Dục Tu, em suy nghĩ rồi, chúng ta nên đón bác trai bác gái lên ở cùng đi,
“Em cũng muốn mời tất cả họ hàng bên nhà anh đến dự đám cưới, vé máy bay và khách sạn cứ để nhà em lo.”
Tằng Dục Tu vừa nghe thấy tôi nói vậy, mắt lập tức sáng lên.
Lần đầu tiên tôi dẫn Tằng Dục Tu về ra mắt ba mẹ,
Người cha vốn luôn điềm đạm của tôi hiếm khi tỏ rõ thái độ,
“Ba không đồng ý, chúng ta cần môn đăng hộ đối.”
Khi đó tôi tức giận đến mức kéo Tằng Dục Tu rời đi ngay lập tức,
Hai tháng liền không về nhà,
Cuối cùng ba mẹ cũng miễn cưỡng đồng ý hôn sự, nhưng nói rõ không cho một xu hồi môn.
Bây giờ tôi lại đề cập đến chuyện đón cả nhà hắn lên ở cùng,
Sao hắn có thể không ngạc nhiên cho được.
“Bảo bối, ba mẹ em đồng ý rồi à?”
Đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả chó,
Lập tức đổi giọng ngọt xớt gọi “bảo bối” ngay.
“Ừm,”
Tôi cố ý giả vờ thẹn thùng cúi đầu, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng,
Bày ra bộ dáng ngầm hiểu ý mà không cần nói nhiều,
“Em nghĩ, bác trai bác gái nuôi dạy anh tài giỏi như vậy thật không dễ dàng gì,
“Anh dựa vào thực lực mà trụ lại được ở Kinh Thành, cũng nên để họ được nở mày nở mặt,
“Đến lúc đó chúng ta đón họ lên ở biệt thự ngoại ô của nhà em nhé.”
Tằng Dục Tu chỉ là một đứa mọt sách ở thị trấn nhỏ,
Dù tốt nghiệp đại học 985 nhưng không có bằng thạc sĩ,
Nếu không có đầu óc thì sao có thể vào được Tập đoàn Vĩ Đình.
Ngay lúc đó,
Tôi bất ngờ bị hắn nhấc bổng lên không trung.
“Bảo bối, lấy được em, anh đúng là người hạnh phúc nhất trên đời này.”
“Ái chà, mau thả em xuống đi.”
Tôi vừa nói vừa giả vờ gõ nhẹ vào lưng hắn để xả giận,
“Đúng đúng, em đang mang thai, không được xúc động, mau ngồi xuống đi.”
Tôi ngồi lại trên sô pha,
Nhìn hắn vui vẻ gọi điện cho ba mẹ mà mỉm cười.
Sau đó, tôi đăng một bài lên vòng bạn bè,
【Sau này, gia đình ba người, thấy anh hạnh phúc em cũng vui.】
Ảnh đính kèm: Tằng Dục Tu vui sướng gọi điện thoại.
Chế độ: Chỉ một số người có thể xem.
Sau đó, tôi gửi đi một tin nhắn.
【Chuyện của tôi cũng xong rồi.】
13.
Quả nhiên, giữa đêm tôi nghe thấy tiếng thì thào từ phòng bên cạnh của hắn.
“Anh làm sao có thể yêu một người phụ nữ nhàm chán như cô ta chứ,”
“Thôi nào, đừng giận nữa mà…”
“Chẳng phải vì cô ta mang thai sao.”
“Được rồi được rồi, anh nhất định sẽ tìm cơ hội nói chia tay với cô ta, rồi chỉ ở bên mình em thôi.”
“Nhưng dạo này chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
“Ừ, anh sẽ tìm cách mà.”
Xem ra Tằng Dục Tu vẫn chưa biết chuyện Trương Oản Tình đã quay lại với Lý Vân Châu.
Còn Trương Oản Tình, rõ ràng là đang tính nước đi hai chân.
Tôi bước xuống giường,
Đi đến trước cửa phòng của Tằng Dục Tu,
“Dục Tu, anh chưa ngủ à? Sao em nghe thấy trong phòng có tiếng nói chuyện vậy?”
Cánh cửa bật mở ngay lập tức,
Sắc mặt Tằng Dục Tu trắng bệch, môi run run,
“Bảo bối, em… em chưa ngủ sao,
“Em nghe… nghe thấy gì rồi?”
Ánh mắt hắn đầy vẻ dò xét nhìn tôi.
Đột nhiên, tôi nảy ra ý định trêu chọc hắn.
“Anh vừa nói gì mà mang thai với chia tay ấy nhỉ?”
Tôi nhìn hắn với vẻ nghi hoặc, “Anh muốn chia tay với em à?”
Hắn vội vàng xua tay,
“Em nghe nhầm rồi bảo bối,
“Anh vừa chơi game thôi, đúng, chơi game ấy.
“Anh nói là đang… đang nghi ngờ có phục kích ở ngã rẽ! Đúng rồi, phục kích ở ngã rẽ!”
Hắn gật đầu như để tự khẳng định lời nói của mình,
Trong lòng tôi đã cười ngặt nghẽo,
“Bảo bối, em nghe nhầm rồi, phụ nữ có thai thường suy nghĩ lung tung, mau về ngủ đi.”
Vừa nói, hắn vừa đẩy tôi về phòng ngủ.
Ngay khi cánh cửa phòng vừa đóng lại,
Tôi nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng thở phào dài nhẹ nhõm.
14.
Ba ngày sau, cả gia đình Tằng Dục Tu kéo nhau rầm rộ đến.
Nói là ba mẹ hắn,
Nhưng lại mang theo cả đám chú bác cô dì,
Cứ như thể muốn di cư nguyên cả ngôi làng lên đây vậy.
Đúng là cảnh tượng cào cào châu chấu càn quét,
Hận không thể dọn sạch sành sanh mọi thứ.
Nhưng cũng đúng ý tôi,
Khán giả càng đông, vở kịch càng thêm phần đặc sắc.
Tôi cố nhịn cảm giác muốn đảo mắt lên trời,
Nở nụ cười tiêu chuẩn với tám chiếc răng,
Đón tiếp đám “vị khách quý” này vào biệt thự ngoại ô của tôi.
Vừa nhìn thấy tôi,
Mẹ của Tằng Dục Tu, khuôn mặt nhăn nheo nhiều nếp gấp hơn cả bánh bao,
Cười tươi như hoa cúc nở rộ,
Miệng không ngớt lời khen ngợi:
“Ôi dâu con của ta đúng là xinh đẹp quá chừng,”
“Dục Tu cưới được con là phúc phần của nó đấy.”