Quyền Khuynh Vân Thư - Chương 8
Ta kinh hô một tiếng, vội vàng nói:
“Ôi chao, Điện hạ, ngài bị sao vậy?”
Ta lấy khăn tay che miệng cho hắn, Tạ Dĩ Thần ho lên chiếc khăn tay đó.
Mở khăn ra xem, chỉ thấy vết máu đỏ thẫm hiện lên rõ ràng.
Đôi mắt ta mở to kinh hãi, lập tức quỳ xuống trước mặt Tạ Vân Đình:
“Bệ hạ, Tiểu Điện hạ… ho ra máu rồi!”
Lời vừa dứt, sắc mặt Tạ Vân Đình thay đổi ngay lập tức.
“Mau truyền Thái y!”
Tạ Dĩ Thần ngã xuống đất, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.
Các đại thần kinh hãi không dám lại gần, liên tục lui về sau.
Lâm Thủ phụ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Tạ Dĩ Thần yếu ớt nói:
“Phụ hoàng… nhi thần… không qua khỏi phải không?”
Đôi mắt Tạ Vân Đình đỏ hoe, hắn lau vết máu nơi khóe miệng của Tạ Dĩ Thần, giọng nói khẽ run lên:
“Đừng sợ.”
“Bệ hạ, sư phụ của thần thiếp đang ở ngoài cung, người vừa mới trở về sau chuyến ngao du, có lẽ người có cách cứu Tiểu Điện hạ!”
Nghe vậy, Tạ Vân Đình lập tức sai thị vệ dẫn Ngụy đại phu tiến cung.
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn Thẩm Tri Niệm.
Ánh mắt Thẩm Tri Niệm lóe lên vẻ cảnh giác, nàng ta lạnh giọng nói:
“Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Ngươi từ khi nào có sư phụ?”
“Bệ hạ, thần phụ và Hiền phi nương nương cùng nhau lớn lên, chưa từng nghe nói nàng có sư phụ!”
Tạ Vân Đình lạnh giọng nói:
“Từ khi nào đến lượt ngươi chất vấn Hiền phi? Ngươi có tư cách gì mà mở miệng ở đây?”
Nghe thấy tiếng quát mắng của hắn, Thẩm Tri Niệm vội vã quỳ xuống, không dám hó hé thêm lời nào.
Cho đến khi Ngụy đại phu đến dự yến tiệc, những lời nghi ngờ bắt đầu nổi lên không ngớt.
“Một lang trung giang hồ lang bạt nhiều năm làm sao có thể sánh bằng các đại phu trong Thái y viện chứ?”
“Nghe nói vị này là do Hiền phi nương nương tiến cử. Nghe đâu lúc bệ hạ bệnh nặng, đều nhờ Hiền phi nương nương chữa khỏi!”
“Đừng nói bậy! Bệ hạ khi nào thì bệnh nặng? Nói ra câu này là muốn rơi đầu đấy!”
Ngụy đại phu tiến lên bắt mạch cho Tạ Dĩ Thần.
Sắc mặt ông ta nghiêm trọng, giọng điệu nặng nề nói:
“Bệ hạ, Tiểu Điện hạ đã trúng độc Ngũ Độc Trùng.”
Tạ Vân Đình giả vờ ngạc nhiên:
“Ồ?”
“Sao lại có độc ở đây? Là ai hạ độc?”
“Ngụy đại phu, ngươi có bằng chứng gì không?”
Đây chính là cái bẫy mà ta và Tạ Vân Đình đã cùng nhau sắp đặt.
Thế lực của Lâm Thủ phụ trong triều đình không thể coi thường. Nếu không có bằng chứng xác thực thì không thể dễ dàng động vào hắn.
Vì vậy, khi Lâm Thủ phụ một lần nữa dâng lên hương an thần, đó chính là lúc hắn bị bắt quả tang!
Tạ Dĩ Thần phun ra thứ mà ta đã chuẩn bị trước, chính là mứt đặc chế trộn lẫn với nước cà chua đặc sệt.
Ngụy đại phu thuận lợi tiến cung, tìm ra bằng chứng và ném thẳng vào mặt Lâm Thủ phụ.
Để mọi người tận mắt chứng kiến, rốt cuộc vị Thủ phụ đại nhân này đang mưu tính chuyện gì!
Ngụy đại phu kiểm tra cẩn thận, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên hương liệu an thần.
Ông ta ngửi kỹ hương liệu, đôi mày nhíu chặt:
“Bệ hạ, độc dược được giấu trong hương liệu này!”
Lời vừa dứt, mắt Lâm Thủ phụ trợn to.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nghiêm nghị nói:
“Ngươi nói bậy bạ gì vậy! An thần hương tuyệt đối không thể có độc.”
“Bệ hạ, hắn chỉ là một lang trung giang hồ, làm sao có bản lĩnh gì chứ!”
Nghe vậy, Ngụy đại phu liền lấy hết các loại độc vật trong hòm thuốc ra:
“Những loại độc vật này sau khi nghiền nát thành bột mịn, hòa trộn với hoa nhài, hoa hồng và hoa dành dành, chính là công thức của an thần hương.”
“Bệ hạ, xin cho vi thần chút thời gian.”
Ngụy đại phu lần lượt đối chiếu, rồi nghiền nát các độc vật thành bột mịn, hòa trộn với nhau.
Sau khi đốt lên, mùi hương tỏa ra y hệt như hương an thần.
Đôi mắt Tạ Vân Đình ánh lên vẻ tàn nhẫn, ánh nhìn sắc bén quét qua người Lâm Thủ phụ.
Lâm Thủ phụ sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy, vội vàng quỳ xuống:
“Bệ hạ, vi thần không biết gì hết!”
“Lần này là do Giang Cảnh Hoài áp tải về kinh thành, có khi nào hắn ngấm ngầm hãm hại, muốn đổ tội cho vi thần!”
Lâm Thủ phụ đang cố tìm một con dê thế tội.
Và Giang Cảnh Hoài là lựa chọn hoàn hảo nhất.
Lời vừa dứt, sắc mặt vợ chồng Giang Cảnh Hoài lập tức biến đổi.
Tạ Vân Đình cười lạnh đầy châm biếm:
“Lâm Sách, ngươi nghĩ trẫm là đứa trẻ ba tuổi sao?”
“Trẫm nằm liệt giường suốt ba tháng, ngày ngày chịu đựng cơn đau đầu như muốn nứt toác, từ khi dùng loại hương này, trẫm chưa từng có giấc ngủ yên ổn!”
“Người đâu! Bắt giam toàn bộ bè đảng của Lâm Sách!”
Thì ra Tạ Vân Đình từ lâu đã biết Lâm Sách chính là kẻ đứng sau.
Lần này bày mưu chính là để tóm gọn hắn.
Không chỉ bắt Lâm Sách, mà cả Giang Cảnh Hoài và Thẩm Tri Niệm cũng bị bắt giam.
Toàn thân Thẩm Tri Niệm run rẩy, quỳ rạp dưới đất, không ngừng dập đầu:
“Bệ hạ minh xét, thần phụ và phu quân Giang Cảnh Hoài luôn một lòng trung thành với bệ hạ, hoàn toàn không biết thứ được hộ tống lại là hương liệu có độc.”
Thẩm Tri Niệm cũng biết trước có người sẽ tố cáo.
Nhưng Lâm Thủ phụ luôn cảnh giác với vợ chồng nàng ta, chỉ sai Giang Cảnh Hoài hộ tống, nhưng chưa bao giờ nói rõ đó là thứ gì.
Nếu biết trước là hương liệu có độc, Thẩm Tri Niệm chắc chắn sẽ không để Giang Cảnh Hoài vận chuyển, tránh rước họa vào thân.
Ánh mắt Tạ Vân Đình lạnh lẽo, giọng nói băng giá:
“Tất cả đều giải vào đại lao!”
Lời vừa dứt, Thẩm Tri Niệm ngã quỵ xuống đất.
Nàng ta bò đến bên chân ta, đôi tay run rẩy bấu chặt lấy vạt áo của ta:
“Hiền phi nương nương, xin người, cứu ta với!”
“Trong bụng ta đang mang cốt nhục của họ Thẩm, xin người nể tình tỷ muội mà cứu lấy ta!”
Ta khẽ cúi người xuống, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt đẫm lệ của nàng ta.
“À phải rồi, tỷ tỷ, suýt nữa thì quên nói với tỷ một chuyện!”
Ta ghé sát vào tai nàng ta, nhẹ nhàng nói:
“Thẩm Tri Niệm, những gì ngươi nhìn thấy, ta cũng đều nhìn thấy.”
Lời vừa dứt, thân thể Thẩm Tri Niệm chấn động mạnh.
Ánh mắt nàng ta dán chặt vào ta, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc tột độ.
Cả một lúc lâu sau, nàng ta mới dần dần hiểu ra mọi chuyện.
Đột nhiên nàng ta bật cười lớn, cười đến chảy cả nước mắt:
“Thảo nào, thảo nào kết cục lại khác đi, là ngươi! Chính ngươi, tiện nhân này đã giúp kẻ không nên giúp, ngươi chính là yêu phi hại nước hại dân!”
Thấy nàng ta bất ngờ phát điên, Tạ Vân Đình lập tức che chắn trước mặt ta, bảo vệ ta khỏi sự điên loạn của nàng ta.
Hắn ra lệnh cho người lập tức lôi Thẩm Tri Niệm xuống.
Sau khi mọi chuyện bại lộ, toàn bộ gia tộc họ Giang bị tịch thu tài sản, Giang Cảnh Hoài bị lưu đày đến Thương Châu.
Còn Thẩm Tri Niệm thì bị giáng làm kỹ nữ, ngay cả đứa con trong bụng cũng không giữ được.
Nàng ta bị tra tấn suốt một đêm, máu chảy ồ ạt, cuối cùng sảy thai.
Đích mẫu của Thẩm gia vì muốn cứu con gái, đã nhiều lần tiến cung cầu kiến ta.
Nhưng ta đều tránh mặt không gặp.
Đích mẫu vì quá lo lắng mà đổ bệnh nặng, không nỡ nhìn con gái mình chịu khổ, nên định quỳ trước cửa cung để cầu xin.
Sau đó, khi bệnh tình nguy kịch, phụ thân vào cung cầu xin Thái y đến chẩn bệnh.
Ta liền triệu toàn bộ Thái y vào cung của ta, sai họ bắt mạch cho ta.
Đích mẫu mắc phải trọng bệnh, cần dược liệu quý hiếm trong cung mới có thể kéo dài tính mạng.
Ta bảo Phương cô cô thay ta lấy dược liệu, nhưng toàn bộ đều bị ta giữ lại.
Ta muốn đích mẫu phải nếm trải nỗi đau đớn mà năm xưa tiểu nương phải chịu khi bị bệnh mà chết dần chết mòn.
Một mạng người vốn dĩ có thể sống sót, lại bị bà ta tàn nhẫn hủy hoại!
Đây chính là nhân quả báo ứng!
Cuối cùng, đích mẫu không thể qua khỏi mùa đông năm ấy.
Còn ta thì trở thành Hoàng hậu.
Trong đại lễ sắc phong, Tạ Vân Đình đích thân đội Phượng quan lên đầu ta, trao cho ta Phượng ấn, tuyên bố sắc phong.
Giọng nói uy nghiêm trang trọng vang vọng khắp đại điện:
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng: Nay có nữ tử họ Thẩm, ôn nhu hiền thục, tài đức vẹn toàn, đặc biệt sắc phong làm Hoàng hậu, chính vị Trung cung, mẫu nghi thiên hạ!”
Hoàn thành lễ sắc phong, Tạ Dĩ Thần ngồi bên cạnh ta, chủ động nắm lấy tay ta:
“Từ nay về sau, người chính là mẫu phi của ta, không ai dám bắt nạt người nữa!”
Hôm nay là Hoàng hậu, ngày sau sẽ là Hoàng Thái hậu.
Chỉ cần Tạ Dĩ Thần vẫn ở bên cạnh ta, ta nhất định sẽ dạy dỗ hắn cách giữ yên bình một phương, bảo vệ thiên hạ thái bình.