Quyền Khuynh Vân Thư - Chương 7
Tạ Vân Đình không tin ta, điều đó cũng là lẽ thường tình.
“Một đích nữ của Hầu phủ quanh năm sống trong khuê phòng, làm sao có cơ hội gặp được thần y phiêu bạt giang hồ?”
Nhưng mạng của Tạ Vân Đình, ta nhất định phải cứu!
Chẳng lẽ để hắn chết, triều đình rung chuyển, Thái tử bị uy hiếp, bách tính rơi vào cảnh lầm than khổ cực sao?
Ta cắn răng, kiên định nói:
“Bệ hạ, không bằng để thần thiếp thử một lần, nếu thần thiếp không chữa được, thần thiếp nguyện ý mãi mãi ở bên cạnh bệ hạ, dù có phải an giấc ngàn thu dưới cửu tuyền cũng cam lòng.”
Đôi mắt Tạ Dĩ Thần mở to kinh ngạc, không dám tin mà trừng mắt nhìn ta.
Tạ Vân Đình cũng sững sờ.
Sau đó, hắn khẽ cười, nụ cười yếu ớt như chế giễu, nhưng tâm trạng dường như thoải mái hơn nhiều:
“Được thôi! Có người cùng ta xuống cửu tuyền, trẫm vui mừng khôn xiết.”
Ta tiến lại gần hơn, thấy hắn gầy đi trông thấy, sắc mặt tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi vô cùng, như thể đã lâu rồi không được nghỉ ngơi tốt.
Ta nhẹ nhàng đặt tay lên cổ tay hắn, chỉ thoáng nhìn qua một chút.
Sau đó giả vờ trầm ngâm, lắc đầu nói:
“Bệ hạ, ngài trúng phải độc Ngũ Độc Trùng.”
Ngũ Độc Trùng là thứ mà Ngụy đại phu phát hiện trong tàn hương, khẳng định chính là nguyên nhân gây ra bệnh tình của hắn.
“Bệ hạ, Ngũ Độc Trùng vô sắc vô vị, độc tính phát tác chậm rãi, từ từ xâm nhập vào cơ thể. Xác của độc trùng bị nghiền nát thành bột mịn rồi hòa vào hương trầm, ngày ngày đêm đêm xông hương, Ngũ Độc Trùng sẽ tự nhiên xâm nhập vào cơ thể.”
Ánh mắt Tạ Vân Đình lóe lên một tia sắc bén:
“Ngươi làm sao biết được?”
“Bệ hạ, trên cổ tay ngài đã xuất hiện dấu hiệu của Ngũ Độc Trùng, mạch máu như có thứ gì đó đang bò, gặm nhấm từng tấc da thịt. Đêm đến đau nhức kịch liệt, đau đớn không chịu nổi, chỉ có thắp hương an thần mới có thể giảm bớt phần nào.”
Nói đến đây, ta vô thức liếc nhìn Tạ Vân Đình.
Thấy sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, ta đã đoán đúng rồi.
Một lúc lâu sau, Tạ Vân Đình mới mở miệng hỏi:
“Có cách nào hóa giải không?”
“Bệ hạ, thần thiếp hiện tại sẽ viết ra phương thuốc cho ngài. An thần hương trong điện không thể tiếp tục sử dụng nữa. Phương thuốc này có thể tạm thời giảm bớt độc tính trong cơ thể ngài, nhưng để hoàn toàn giải độc thì cần có sư phụ của thần thiếp tiến cung điều trị cho bệ hạ.”
Phương thuốc này chỉ có thể tạm thời trì hoãn, giữ mạng cho hắn không chết.
Đợi thời cơ chín muồi, đưa Ngụy đại phu tiến cung mới là kế sách vẹn toàn nhất.
Tạ Vân Đình đưa tay xoa trán, giọng nói lạnh lùng:
“Được, sau này thuốc đều do ngươi tự tay sắc.”
Hắn liếc nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười tà mị:
“Ngươi đã nói rồi, nếu trẫm chết, ngươi cũng phải đi theo.”
“Thẩm Vân Thư, mạng của trẫm nằm trong tay ngươi.”
Nói sai rồi, rõ ràng là mạng nhỏ của ta đang nằm trong tay hắn.
Nhận lệnh của Tạ Vân Đình, ta ngày ngày sắc thuốc rồi mang đến Dưỡng Tâm điện.
Suốt hai tháng liền, sắc mặt Tạ Vân Đình dần dần khá lên, tinh thần cũng trở nên phấn chấn hơn nhiều.
Hắn lúc này không khác gì khi ta gặp hắn lần đầu tiên.
Chỉ có ta là khổ sở, từ việc sắc thuốc ban đầu, rồi đến nghiền thuốc, và cuối cùng… phải hầu hạ hắn thị tẩm!
15
May mắn thay, trời xanh không phụ lòng người, ít nhất ta đã cứu được mạng của Tạ Vân Đình.
Bên ngoài cung, Thẩm Tri Niệm ngày đêm mong ngóng tin tức Tạ Vân Đình băng hà.
Nhưng đợi mãi không được, nàng ta dần mất kiên nhẫn, lòng như lửa đốt.
Vì vậy, nàng chủ động nói với Giang Cảnh Hoài:
“Phu quân, chuyện trong triều đình thiếp không hiểu, nhưng thiếp biết rằng Lâm Thủ phụ đang nắm giữ một nửa giang sơn.”
“A Hoài, nếu chàng tin thiếp, hãy đầu quân cho Lâm Thủ phụ. Thiếp từng mời người xem số mệnh, người đó nói rằng trong tương lai, người có thể tung hoành triều đình chỉ có chàng. Nhưng hiện tại, nếu chàng theo Lâm Thủ phụ, chàng có thể âm thầm mở rộng thế lực của mình.”
Chờ không được tin Tạ Vân Đình băng hà, nàng liền muốn tìm con đường khác.
Nếu theo Lâm Thủ phụ, không chỉ có cơ hội tiến thân mà còn có thể bảo toàn bản thân khi triều đình hỗn loạn.
Giang Cảnh Hoài lưỡng lự nhìn nàng:
“Nàng chắc chắn chứ?”
“Đại sư đã xem mệnh cho thiếp, nói rằng từ nhỏ thiếp đã có phúc báo, liệu sự như thần, có thể tránh được mọi tai họa. Phu quân, chẳng lẽ những lời thiếp nói trước đây đều không thành sự thật sao?”
Thẩm Tri Niệm nhờ có dòng chữ tiên tri nên đã giúp Giang Cảnh Hoài tránh khỏi không ít hiểm nguy.
Hiện tại, thiên hạ sắp đại loạn, Giang Cảnh Hoài đành phải tin lời nàng.
Kể từ khi Giang Cảnh Hoài đầu quân cho Lâm Thủ phụ, địa vị trong triều dần dần thăng tiến.
Lâm Thủ phụ giao cho Giang Cảnh Hoài nhiệm vụ áp tải hương liệu từ Tây Vực về kinh thành.
Khi yến tiệc quân thần hàng năm bắt đầu, ta theo Tạ Vân Đình tham gia yến tiệc.
Các quan đại thần trong triều đều có thể mang theo nữ quyến cùng tham dự.
Giang Cảnh Hoài cũng đưa Thẩm Tri Niệm cùng tham gia.
Đây là lần đầu tiên ta gặp lại Thẩm Tri Niệm kể từ khi nàng ta thành thân.
Vừa nhìn thấy ta và Tạ Dĩ Thần ngồi cạnh nhau, sắc mặt Thẩm Tri Niệm lập tức sa sầm lại.
Không chỉ vậy, nàng ta còn ngỡ ngàng khi thấy Tạ Vân Đình – người mà nàng luôn mong chờ bệnh chết – giờ đây thân thể khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn, không có chút dáng vẻ nào của người bệnh.
“Thần phụ Thẩm Tri Niệm tham kiến bệ hạ, Hiền phi nương nương.”
Ta khẽ cong khóe môi, mỉm cười nhẹ nhàng.
Tạ Vân Đình mặt lạnh như tiền, thờ ơ phất tay:
“Đứng lên đi.”
Lâm Thủ phụ cũng nhận ra có điều không ổn.
Hắn đứng giữa đại điện, cười nói khéo léo:
“Bệ hạ, bây giờ long thể an khang, đúng là phúc của triều đình, may mắn cho muôn dân.”
“Thần đặc biệt sai Giang Ngự sử dâng lên bệ hạ hương an thần, loại hương này có công hiệu dưỡng thần an tâm, giúp ngủ ngon giấc.”
“Hương này vô cùng quý hiếm, chỉ được tiến cống riêng cho bệ hạ.”
Lâm Thủ phụ mỗi lần đều tiến cống hương liệu từ Tây Vực, các cung nương nương đều được sử dụng.
Nhưng loại hương an thần này chỉ có Tạ Vân Đình được dùng.
Tạ Vân Đình phất tay, giọng nói lạnh nhạt:
“Gần đây trẫm không cần dùng loại hương này nữa, Thủ phụ đại nhân chẳng lẽ không nghĩ ra thứ gì khác sao?”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Thủ phụ trở nên khó xử.
Hắn thoáng chốc im lặng, không biết phải trả lời thế nào.
Lúc này, Tạ Dĩ Thần bước lên trước, khẽ cúi đầu:
“Phụ hoàng, nếu Thủ phụ đại nhân đã nói loại hương này tốt như vậy, nhân dịp yến tiệc hôm nay, nhi thần cũng muốn xin phụ hoàng ban cho một ít.”
Tạ Dĩ Thần tuổi còn nhỏ, nếu hít phải độc khí của Ngũ Độc Trùng thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Nếu hắn xảy ra chuyện, Tạ Vân Đình nhất định sẽ điều tra đến cùng.
Đến lúc đó, dù có che giấu kỹ đến đâu cũng sẽ lần ra được manh mối từ hương liệu.
Lâm Thủ phụ biến sắc, vội vàng nói:
“Loại hương này Thái tử không thể dùng, Thái tử tuổi còn nhỏ, không thích hợp.”
“Nhưng mà…”
Tạ Dĩ Thần ngập ngừng, tỏ vẻ khó xử.
Đúng lúc này, Tạ Vân Đình lại lên tiếng:
“Được rồi, chỉ là hương liệu thôi mà, Thái tử muốn thì ban cho nó.”
Vẻ mặt Tạ Dĩ Thần hiện lên niềm vui sướng:
“Đa tạ phụ hoàng.”
Sau khi nhận được hương liệu, Tạ Dĩ Thần lén lút nhìn ta, khẽ nháy mắt ra hiệu.
Ta liếc nhìn Lâm Thủ phụ, thấy gương mặt hắn lộ vẻ khó xử, không khỏi bật cười.
Tạ Dĩ Thần cẩn thận ngửi mùi hương liệu, sau đó bảo thái giám bên cạnh châm lửa.
Từng hành động của hắn đều lọt vào mắt Tạ Vân Đình, nhưng hắn không hề ngăn cản.
Hắn không nói lời nào, ai dám lên tiếng ngăn cản chứ.
Đúng lúc này, Thẩm Tri Niệm đứng dậy, bước đến trước mặt ta:
“Thần phụ đã lâu không gặp Hiền phi nương nương, thật sự rất nhớ.”
Trên đỉnh đầu nàng ta, những dòng chữ nhỏ vẫn không ngừng nhảy lên.
【Nữ phụ có thể sống được bao lâu nữa? Đợi nam chính nắm quyền triều đình, nữ phụ sẽ cùng tên cẩu Hoàng đế chôn thây nơi cửu tuyền!】
【Trong sách có nói Thái tử chỉ là con rối, chỉ cần cẩu Hoàng đế chết là đủ rồi.】
Ta mỉm cười nhẹ nhàng:
“Hóa ra là Giang phu nhân. Nghe nói Giang phu nhân vì muốn gả cho Giang đại nhân mà tốn không ít công sức. Giờ đây tân hôn đã qua, hai người vẫn ân ái vô cùng, thật khiến người khác phải ngưỡng mộ.”
Thẩm Tri Niệm nghe ra ý châm biếm trong lời nói của ta, khóe miệng cứng đờ.
Đang lúc trò chuyện, Tạ Dĩ Thần đột nhiên ho dữ dội.
Hắn ho đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Khụ khụ khụ!”