Quyền Khuynh Vân Thư - Chương 3
6
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, vô cùng bất ngờ khi thấy Thẩm Tri Niệm lại si mê Giang Cảnh Hoài đến vậy.
Nàng ta thà từ bỏ thân phận đích nữ của Hầu phủ, cũng muốn được ở bên Giang Cảnh Hoài.
Thấy nàng ta kiên quyết như vậy, đích mẫu giận đến mức vung tay tát mạnh lên mặt nàng ta một cái.
“Chát!”
Tiếng bạt tai vang lên giòn tan.
Trong lòng ta âm thầm hả hê, có lẽ đây là lần đầu tiên đích mẫu ra tay đánh Thẩm Tri Niệm.
“Ngươi bị mất trí rồi sao?”
“Cha của Giang Cảnh Hoài chẳng qua chỉ là một quan tam phẩm nho nhỏ! Hắn dựa vào đâu mà xứng với ngươi? Ngươi thấy hắn có gì đáng để ngươi phải si mê như vậy?”
“Tương lai, hắn có thể nạp tam thê tứ thiếp, từng bước thăng quan tiến chức, mà ngươi dù là chính thê cũng chỉ có thể lo toan việc nhà cả đời, cuối cùng trở thành kẻ bị ruồng bỏ khi nhan sắc tàn phai.
Dù biết là như vậy, ngươi vẫn nhất quyết muốn gả cho hắn sao?”
Đích mẫu tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, giọng nói run rẩy và the thé.
Nhưng Thẩm Tri Niệm vẫn bị những dòng chữ trên đỉnh đầu làm cho mê muội.
【Giang Cảnh Hoài luôn khao khát cả đời chỉ có một đôi, đời này chỉ yêu một người, cả nửa đời sau hắn đều dùng sinh mạng để yêu Thẩm Tri Niệm.】
【Ai mà hiểu được chứ, trên triều đình hắn quyền khuynh thiên hạ, nhưng sau lưng lại là một kẻ si tình phát điên vì Tri Niệm, đúng chuẩn một con chó si tình!】
【Giang Cảnh Hoài tốt hơn tên cẩu Hoàng đế kia rất nhiều, cẩu Hoàng đế vừa phiền phức vừa bệnh tật, chết sớm thì cũng thôi đi, còn lạnh nhạt sỉ nhục bảo bối Tri Niệm.】
Ta hiểu rõ sự cố chấp lạnh lùng trong xương tủy của Thẩm Tri Niệm.
Bề ngoài nàng ta dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng thực chất bên trong lại vô cùng cố chấp và tàn nhẫn.
Một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Càng bị người khác ngăn cản, nàng ta lại càng muốn làm cho bằng được.
Thẩm Tri Niệm cắn chặt môi, ánh mắt kiên định lạ thường:
“Chỉ cần có thể gả cho Giang Cảnh Hoài, bất kể phải trả giá ra sao, ta cũng nguyện ý chấp nhận. Thân phận đích nữ thì có gì chứ? Tiến cung làm phi lại có thể thế nào?”
“Nếu có thể ở bên Giang Cảnh Hoài, dù có phải ngủ ngoài đầu đường xó chợ, ta cũng cam lòng!”
Khoảnh khắc ấy, đích mẫu hoàn toàn thất vọng.
Bà ta nhìn Thẩm Tri Niệm với ánh mắt khó tin, cứ như đang nghi ngờ rằng nàng ta đã bị tà ma nhập xác.
Thánh chỉ của Thái hậu đã ban xuống, thời gian gấp rút, Hầu phủ nhất định phải có một đích nữ tiến cung.
Nhưng Thẩm Tri Niệm lại kiên quyết như vậy, mọi người sợ rằng nàng ta sẽ làm chuyện dại dột.
Không ai còn ép Thẩm Tri Niệm tiến cung nữa.
Họ bất đắc dĩ phải đồng ý để ta vào cung.
Trước khi nhập cung, Hầu phủ phải chuẩn bị rất nhiều việc.
Thẩm Tri Niệm được đích mẫu dẫn theo để học quản gia, bên ngoài giả vờ bận rộn lo liệu cho ta.
Cuối cùng, điều đó cũng đổi lại được nụ cười hài lòng của tổ mẫu:
“Tri Niệm thật có lòng.”
Nghe vậy, Thẩm Tri Niệm lập tức lên tiếng:
“Đâu có, con và Vân Thư từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, vì nàng mà chuẩn bị mọi thứ là điều nên làm.”
Nàng ta ngước mắt nhìn tổ mẫu, trong giọng nói mang theo chút cầu khẩn:
“Tổ mẫu, con muốn cùng Vân Thư vào cung.”
“Sau này nàng ấy tiến cung, hai tỷ muội chúng con e rằng khó có dịp gặp lại.
Vào cung rồi, tiện thể thăm Tiểu Thái tử một chút. Bây giờ nó mới ba tuổi, không biết có còn nhớ con không?”
Nhìn thấy sự thay đổi của Thẩm Tri Niệm,
Tổ mẫu cười hiền từ, ánh mắt lộ vẻ yêu thương và chiều chuộng.
“Vậy cũng tốt, ta sẽ thay con gửi thiệp cho Thái hậu, con có thể lấy danh nghĩa thăm Thái hậu và Tiểu Thái tử để vào cung vài ngày.”
Tổ mẫu đã mở lời, ta càng không thể từ chối.
Hiện tại, ta đội danh nghĩa đích nữ của Hầu phủ, nhưng không có phẩm vị, cũng chẳng có quyền nói chuyện.
Lên xe ngựa rồi, Thẩm Tri Niệm lấy danh nghĩa giúp ta sắp xếp, nhẹ giọng nói:
“Vân Thư, ta biết ngươi thay ta vào cung chẳng dễ dàng gì.”
“Ngươi chắc chắn chưa chuẩn bị đầy đủ phải không? Ta đã đặc biệt dò hỏi rồi, trong hậu cung có một nơi thích hợp nhất cho ngươi, hơn nữa vẫn chưa có ai ở, chính là Diêu Hoa cung!”
Nàng ta cười mà như không cười, ánh mắt sáng ngời:
“Hoàng thượng thích dáng vẻ dịu dàng của ngươi, chắc chắn sẽ vừa gặp đã yêu.
Đến lúc đó, ngươi cầu xin Hoàng thượng ban cho Diêu Hoa cung cũng không phải quá đáng, nơi đó gần với Dưỡng Tâm điện nhất, lại tiện bề chăm sóc Tiểu Thái tử ở Ngự Hiên điện.”
Nàng ta nắm lấy tay ta, dịu dàng nói:
“Diêu Hoa cung quả thực rất hợp với ngươi.”
Ta bình tĩnh nhìn dòng chữ nhỏ hiện lên trước mắt:
【Diêu Hoa cung là cấm địa của cẩu Hoàng đế, mẫu phi của hắn – Tần Quý phi – khi còn sống từng ở tại Diêu Hoa cung.
Tần Quý phi nhan sắc khuynh thành, được tiên hoàng hết mực sủng ái.
Nhưng bà bị tiên hoàng hậu ghen ghét, bị người ta vu oan thông dâm, Tần Quý phi không chịu nổi sỉ nhục, đã tự vẫn để chứng minh trong sạch.】
【Tiên hoàng luôn miệng nói yêu thương nhưng cũng chỉ là lời giả dối, ngay cả một lần cuối cùng cũng không muốn gặp lại Tần Quý phi.
Cuối cùng, chính cẩu Hoàng đế là người đầu tiên phát hiện mẫu phi tự vẫn.】
【Đây cũng trở thành điều cấm kỵ của cẩu Hoàng đế, cho đến tận bây giờ không ai dám ở Diêu Hoa cung, ai ở đó thì chỉ có con đường chết mà thôi.】
Thẩm Tri Niệm đâu phải đưa tiễn ta vào cung, nàng ta muốn tận mắt nhìn thấy ta chết trong cung mới cam lòng!
Ta tuyệt đối không thể đồng ý vào ở Diêu Hoa cung, nếu không chắc chắn sẽ chết thảm.
Nhìn thấy nụ cười hiện lên trên khóe môi của Thẩm Tri Niệm, ta liền nghĩ ra một kế sách.
Ta thuận theo nói:
“Phiền tỷ tỷ đã tỉ mỉ chu toàn sắp xếp cho muội như vậy.”
Thẩm Tri Niệm mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng nụ cười không hề chạm tới đáy mắt, ánh mắt lạnh lùng như băng:
“Ngoan lắm.”
7
Đi đến góc hành lang của một cung điện,
Một cậu bé cầm diều bất ngờ chạy tới, đâm sầm vào Thẩm Tri Niệm.
“Ai da!”
Cậu bé ngã ngồi xuống đất, đau đến mức nhăn nhó mặt mày.
“Là ai vậy?!”
Thấy trang phục của cậu bé tầm thường, Thẩm Tri Niệm trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nhưng bên ngoài nàng ta vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nở nụ cười dịu dàng ấm áp.
Nàng ta định đưa tay đỡ cậu bé dậy:
“Ngươi không sao chứ?”
Cậu bé khó chịu hất tay nàng ta ra, giọng trẻ con tức giận nói:
“Ngươi là người ở cung nào, đi đường không biết nhìn à?”
Thấy thái độ thù địch của cậu bé, nụ cười trên môi Thẩm Tri Niệm dần tắt ngấm.
“Ta còn muốn hỏi ngươi là nô tài ở cung nào, vô lễ như vậy!
Ở trong cung mà hành xử lỗ mãng, nếu va phải quý nhân, thì biết làm thế nào?”
Giả vờ như đang dạy dỗ vì muốn tốt cho cậu bé, Thẩm Tri Niệm trách mắng:
“Chúng ta là người được Thái hậu ban chỉ triệu vào cung.
Ngươi giờ còn dám lỗ mãng va chạm rồi ăn nói ngông cuồng như vậy!”
Nàng ta lớn tiếng quát:
“Còn không mau quỳ xuống, tự kiểm điểm!”
Ta liếc nhìn thẻ bài đeo bên hông cậu bé, trên đó khắc ba chữ “Ngự Hiên điện”.
Ta liền đoán cậu bé này chắc là bạn đọc sách bên cạnh Tiểu Thái tử.
Sớm đã nghe nói Tiểu Thái tử nghịch ngợm khó bảo.
Tuổi còn nhỏ đã phải sống cẩn trọng bên cạnh Thái tử, quả thực không dễ dàng gì.
Vì vừa mới vào cung, không nên sinh sự,
Ta lên tiếng khuyên nhủ:
“Thôi bỏ đi, dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, không hiểu quy củ trong cung cũng là điều dễ hiểu.
Hà tất phải bắt nó quỳ xuống ở đây để hối lỗi?”
Nghe vậy, Thẩm Tri Niệm lắc đầu phản đối:
“Ta làm vậy cũng chỉ là vì muốn tốt cho nó thôi!
Tránh cho sau này lỡ không cẩn thận va phải Thái hậu hoặc các phi tần trong cung, khi đó chính là tai họa ngập đầu!”
Nàng ta ngẩng cao cằm, giọng lạnh lùng cao ngạo:
“Còn không mau quỳ xuống!”
Lời vừa dứt, ta vô thức nhíu mày.
Cậu bé dù còn nhỏ tuổi nhưng bị Thẩm Tri Niệm dọa sợ đến mức đôi mắt đỏ hoe.
Nước mắt ngân ngấn nơi khóe mắt, đôi môi run rẩy đầy tủi thân.
Không đợi Thẩm Tri Niệm nói thêm lần nữa, nước mắt cậu bé lăn dài trên má.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Ồ? Lá gan thật lớn.”
“Có kẻ dám bắt hoàng nhi của trẫm quỳ xuống!”