Quy Tắc Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Hầu Phủ - Chương 7
Dạo gần đây Thiệu Văn Uyên đều ở nhà Nguyễn Kim Châu cũng bám theo là ngày nghỉ hiếm hoi bù đắp cho nàng Khiến hai chẳng cơ hội ở riêng hôm nay giả vờ thượng triều thật nấp ở nơi kín đáo rình cơ hội còn sai thông phòng dắt mấy đứa nhỏ đến chơi ở chỗ lão thái thái chặn hết đường lui của bọn họ
Quả nhiên tóm một mẻ lớn
Hắn mời lão thái thái và đến tóm gọn hai kẻ ngay giường
Sắc mặt Thiệu Ninh Khai đen như đáy nồi Nguyễn Kim Châu thì co rúm ở góc giường run rẩy như chim sợ cành cong
Chưa đợi Thiệu Văn Uyên lên tiếng lão thái thái đã tay tát một cái vang dội
“Vô lễ Ngươi dám bắt gian cha ruột ”
Thiệu Văn Uyên ôm mặt lạnh: “Nếu là khác con tất nhiên dám kẻ đội mũ xanh là con ông còn sợ con sợ gì chứ”
“Bên mẹ ngươi còn lên tiếng ngươi phần gì”
Thiệu Văn Uyên :
“Mẹ nay chứng cứ rành rành mẹ còn tin ”
“Mẹ xem tiện phụ sách gì Toàn là mấy loại cấm thư trái luân thường đạo lý Cái gì mà công – tức chú – cháu chỉ liếc một cái cũng thấy bẩn”
Hắn ném cả xấp thoại bản xuống đất tranh minh họa bên trong khiến mặt đỏ tai hồng
Lão thái thái đầy đe dọa:
“Di Hiền ngươi kéo cả phủ nữ quyến chết cùng Đừng quên con dâu ngươi còn một đứa mang họ Tô đấy”
Hừ
Rốt cuộc là ai đang kéo cả đám nữ quyến chết đây
Ta nước mắt lưng tròng:
“Hầu gia và Kim Châu… thật sự gì hết…”
“Mẹ Sao mẹ nhu nhược như thế”
Ta tung một quả lôi:
“Bởi vì hầu gia căn bản làm chuyện đó”
Thời gian như ngưng đọng
Bọn họ giờ mới sực tỉnh — trong phòng chẳng chút mùi nào giường cũng chẳng loạn là bao
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thiệu Ninh Khai phun một ngụm máu mắt trợn trắng ngất xỉu
May mà xa nếu đã vấy cái váy mới của
19
Thiệu Ninh Khai bệnh nặng liệt giường dậy nổi
Ta mời thái y đến bắt mạch còn cẩn thận kiểm tra cả bã thuốc từng uống
Cuối cùng chỉ kết luận là tâm mạch suy nhược e rằng từ đầu đã định sẵn sẽ suy kiệt những thang thuốc giờ chẳng qua là câu kéo tàn đến hôm nay
Thế nhưng lén lút uống đủ loại thuốc tráng dương dược tính xung khắc độc tố tích tụ nay kích động đột ngột mới bộc phát dữ dội như thế
Thái y chỉ tiên nên chuẩn hòm gỗ nếu may mắn còn thể “xung hỉ” để kéo dài mạng sống
Lời đã tới mức còn ai hiểu ý
Ta cho lui hết mọi ở bên Hầu gia trong chặng đường cuối cùng
Thiệu Ninh Khai giường gầy trơ xương sắc mặt xám ngoét bộ dáng còn thảm hơn khi xưa Hắn động đậy cũng nổi
Thấy bước hai tay gân xanh nổi lên cố sức nhưng chẳng nâng nổi lấy một ngón tay
“Sao nàng đem bệnh của phơi bày thiên hạ thế”
Bên giường đặt sẵn nhiều bát thuốc giữ mạng cầm một bát đưa đến miệng cắn chặt răng chịu uống
“Sao Không son môi của Nguyễn Kim Châu thuốc nổi miệng ”
“Thôi thì nể mặt ngươi sắp chết thành cho ngươi một nguyện vọng cuối cùng”
Ta lấy từ trong tay áo một hộp phấn son rắc trong một bát thuốc còn thuận tay quét sạch phấn còn dính nắp hộp luôn để phí chút nào
“Quả nhiên là ngươi Tô Di Hiền Ta gì với nàng mà nàng hại nông nỗi ”
“Ta hại ngươi Son môi môi Nguyễn Kim Châu là bắt ngươi liếm ”
“Thuốc bổ tráng dương là ép ngươi uống Nếu ngươi bớt uống vài liều đã chẳng sớm tàn như thế”
“Ta còn định để các ngươi chơi lâu hơn một chút kìa ai ngờ chính ngươi chịu ”
Ta vặn gãy quai hàm ấn miệng bát tận cổ họng khép miệng chỉ thể nuốt từng ngụm
Chiêu học lâu lắm chính là để dành cho hôm nay
“Ngươi còn nhớ mẹ ruột của Văn Uyên chứ A Miên nha hồi môn của ”
“Nàng gả cho nhưng ngươi cứ khăng khăng chiếm lấy Ta cho ngươi liền giả say ép buộc nàng khi đang mang thai”
“A Miên từ nhỏ lớn lên cùng phu quân nàng đỗ tiến sĩ Ngươi giết sạch cả nhà chồng nàng đứa trẻ nhận tổ quy tông”
Ta lau thuốc rỉ nơi khóe môi
A Miên sinh con xong liền uống chén rượu độc đến chết vẫn quên dặn :
“Tiểu thư nhất định giữ bọn họ… đều hại …”
Nàng vốn là sẽ bầu bạn với đến già
“Văn Uyên là huyết mạch duy nhất của nhà chồng nàng Dĩ nhiên Văn Uyên cũng là đứa con duy nhất của ngươi”
“Ngươi biết vì bao năm nay ngươi làm to cái bụng nào lên ”
“Đồ ngốc Dĩ nhiên là vì đã cho ngươi uống thuốc tuyệt tự ”
“Ngươi biết vì ngươi về phủ xong là bất lực ”
“ thế cũng là bỏ thuốc”
“Bây giờ đang tiếp tục bỏ thuốc cho ngươi đấy”
Ta từng bát từng bát thuốc rót chẳng màng nóng lạnh chẳng sợ sặc nghẹn đến khi bụng phình to như trống nuốt nổi nữa mới thấy đôi mắt trừng trừng thần sắc tán loạn mờ đục
“Con trai Ngươi là độc phụ Có ai Mau tới cứu mạng”
Ta đầu ở góc nhà ghế thái sư lão thái thái chẳng biết đã tỉnh từ khi nào
Nghe Thiệu Ninh Khai sắp chết bà đến ngất
“Người đoán vì ở đây ”
“Vì sợ kịp gặp con trai lần cuối nên gọi khiêng tới đấy”
“Người đã lớn tuổi như chịu nổi cú sốc theo con mà cũng là chuyện thường tình mà thôi”
“Vừa còn hai bát thuốc tự uống là để đút cho”
Vì bà giày vò liền xúi con trai từng chút từng chút một hủy hết chỗ dựa của
A Miên – một nội trợ giỏi giang là đích đến đầu tiên
Không thu phục thì hủy diệt
Ép Văn Uyên hủy hôn tung tin đồn tranh sủng với con dâu gieo tiếng loạn luân khắp Kinh thành
Lòng lão thái bà so với thuốc độc còn thâm độc hơn
Ta đẩy cửa ngoài thấy một bóng
Tất cả kẻ hầu đang bận chuẩn quan tài
Tốt Bây giờ thể trực tiếp chuẩn tang lễ
Hầu phủ đại tang
20
Sau đại tang của Hầu phủ mãi đến hai năm mới đón tin mừng lớn
Thiệu Văn Uyên thi đỗ Thám Hoa vốn hoàng đế còn đang do dự giữa ba đầu bảng vì văn chương khó phân cao thấp nhưng vì y trẻ tuổi tuấn tú liền ưu tiên điểm danh y làm Thám Hoa
“Trạng nguyên ba năm một trẻ nên khiêm nhường danh thần thì hiếm xem ngươi bản lĩnh ”
Sau Thái tử đăng cơ y sẽ là tòng long chi thần ắt sẽ bước triều chính ghi danh sử sách thì vị trí Trạng nguyên cũng chẳng đáng bận tâm
Việc trở thành giai thoại truyền miệng Thiệu Văn Uyên vì diện mạo mà lỡ mất Trạng nguyên chép ít sách sử tạp ký chỉ riêng điều thôi thanh danh hậu thế của y đã vượt xa hai đồng khoa
Văn Uyên trở về phủ Thiệu Văn Nguyên cầm kiếm xông tới đâm
May thay Văn Uyên phản ứng nhanh chỉ rạch rách vạt áo da cũng chỉ là một vết xước nhẹ
Văn Nguyên lập tức áp chế lôi đến mặt
Hai năm nay càng lúc càng cực đoan chỉ chút gió thổi cỏ lay cũng sinh lòng nghi kỵ thậm chí từng ngờ rằng ba đứa con của Nguyễn Kim Châu con
Ba năm kỳ thi mùa xuân tra gian lận tất cả tiến sĩ bằng giả đều xử lý Văn Nguyên tuy liên quan nhưng mấy năm chẳng chịu dùi mài sớm đã tụt hậu thảm hại
Giờ chỉ là kẻ áo vải cả ngày rượu chè hoang phí
Hắn đè xuống đất mắt đầy oán độc
“Sao đem mọi thứ thuộc về con giao hết cho Thiệu Văn Uyên Thê tử là y tiền đồ cũng là y Rõ ràng con mới là nhi tử của ”
“Mẫu thân thật vô tình với con”
Hắn chút phát cuồng: “Cho dù thiên vị đến cũng thể đổi việc là nhi tử của là trưởng tử đích xuất của Hầu phủ”
“Tang kỳ sắp qua chiếu chỉ kế thừa tước vị cũng sắp hạ xuống thừa kế Hầu phủ chỉ thể là ”
Thiệu Văn Uyên một bên đang băng bó vết thương vị thái giám đến tuyên chỉ cảnh như xem trò :
“Ồ Tiểu Hầu gia nóng ruột quá Dẫu ngài là Hầu gia cũng thể rút kiếm chém Thám Hoa lang ngay mặt chúng như thế Việc hôm nay nô tài nhất định bẩm báo rõ ràng…”
Ta chú ý đến một vết bớt đỏ lưng Thiệu Văn Uyên lộ giật kinh hãi lập tức sai xé áo của Thiệu Văn Nguyên
So sánh hai bên lập tức nước mắt như mưa
“Chả trách đối xử với ngươi thế nào ngươi cũng thân thiết với còn Văn Uyên từ nhỏ đến lớn luôn hiếu thuận cung kính sáng tối vấn an từng sai sót”
“Thì ngươi căn bản con Vết bớt là khi con trai chào đời đã ”
“Văn Uyên mới là con ruột của Ta từ khi mẹ ruột của mất Hầu gia liền nạp nữa chỉ cần chấp nhận là xong Thì ngay từ đầu đã tính toán chuyện đánh tráo long phụng”
Biến cố khiến phủ kinh ngạc nhớ rõ đặc điểm thuở nhỏ của hai thì sớm đã chẳng còn nên ai chứng minh
Huống hồ là mẹ đẻ nếu lời trọng lượng thì còn ai quyết định nổi
Ta ôm chặt Thiệu Văn Uyên mà :
“Trời ơi Ta chỉ cần một cái là biết ngay đây là con Mẹ nhớ con đến mức một ngày chỉ ăn ba bữa cơm thôi đó”
“Công công Nhất định bẩm rõ với triều đình Tước vị Hầu gia tuyệt đối thể rơi tay một tên tiện nhân”
Vị thái giám giật giật khóe miệng cảm thấy mọi hành động của từ lúc bước như đều đã tính toán kỹ lưỡng
đến khi thỏi vàng dày cộp nhét tay áo y liền đổi sắc mặt vẻ mặt đầy chấn động:
“Trời ơi Sao chuyện như chứ”
“Phu nhân yên tâm nô tài tận mắt chứng kiến thể làm giả Nhất định sẽ bẩm báo triều đình tuyệt đối để tước vị Hầu phủ chiếm đoạt”
Thêm một bọc vàng nữa nhét vị công công liền co giò chạy mất dạng:
“Việc lớn thế thể chậm trễ Mỗi giây đều là bất kính với… với vàng với tước vị”
Người lập tức trút giận lên Văn Nguyên
“Còn mau lôi tên thứ tử ngoài đuổi cả nhà về quê cũ trông tổ phần Phái giám sát nghiêm ngặt cho rời nửa bước”
Văn Nguyên cứ như sét đánh ngang tai đầu óc cuồng mới nãy mà như cả một đời biến động
Tới khi lôi đến cửa mới chợt phản ứng:
“Mẫu thân Con mới là con trai của Là huyết mạch của Tô gia Mẫu thân Con thật sự là con ruột của mà…”
Ta ném một cái chén trà ngoài:
“Còn bịt miệng ”
Quay đầu chỉ thấy Thiệu Văn Uyên mắt ngấn lệ đầy ngưỡng mộ như một đứa trẻ nhận mẹ
“Mẫu thân thật sự con là con ruột của Con biết mà… từ nhỏ đến lớn luôn âm thầm lo cho con đưa cơm đưa áo chỉ vì trách nhiệm của mẹ kế… đúng Vì cũng cảm nhận … đúng ”
“Con luôn tự hỏi một như chỉ là mẹ của Văn Nguyên… Hóa con thực sự là con ruột của …”
Ta gương mặt giống A Miên vô cùng nếu khi A Miên thể đường hoàng sinh hạ đứa trẻ thì nó quả thực chính là con của
A Miên từng :
“Giao đứa nhỏ cho tiểu thư đặt tên nhận làm mẹ hưởng phúc khí của đời chắc chắn bình an phú quý”
Lời giờ đây ứng nghiệm từng chữ
Đây là món quà cuối cùng A Miên để cho đứa trẻ sinh đã bảo vệ
“Con sắp làm cha còn trẻ con gì nữa”
Thiệu Văn Uyên :
“Người … Kim Châu thai ạ”
Ta gật đầu:
“Đi mà xem vợ con mấy hôm nay ngủ nhiều như thế mà chẳng nhận bất cẩn làm cha kiểu gì đây”
Nhìn bóng lưng y chạy như bay khẽ lắc đầu
Chỉ là Kim Châu tối nào cũng dùng thuốc xăm vết bớt lưng y e rằng vì thai mới uể oải
Y ngày nào cũng uống thuốc an thần mà chẳng lơ đễnh cho
Ta ở chính đường ghế cao nhất phủ Hầu mãn nguyện phủ thuộc về
Tất cả bẩn thỉu đã quét sạch phủ giờ sạch sẽ hơn nhiều
Đời còn dài chẳng còn điều gì thể trói buộc nữa
— HẾT —