Quy Tắc Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Hầu Phủ - Chương 4
9
Ta ở nhà mẹ đẻ dưỡng bệnh ba tháng đó chủ động xin trở về
Ba tháng đủ để Nguyễn Kim Châu quen tay với việc quản lý sự vụ trong Hầu phủ Nàng lần đầu nếm trải mùi vị quyền lực sớm đã cam lòng giao quyền cho nữa
Vừa về Hầu phủ đã lão phu nhân – trông như già cả chục tuổi – mắng một trận tơi bời quyền quản gia triệt để tước bỏ
Ngay cả việc để phụ trách dưỡng thai cho Nguyễn Kim Châu cũng lấy lý do chuẩn hôn sự cho Thiệu Văn Thịnh mà khéo léo từ chối — đây là chuyện đại sự của hai họ
Ngoài chuyện đó còn một tin tức lớn truyền Hầu phủ:
Phu quân Trường Bình hầu Thiệu Ninh Khai sắp khải trở về
Mọi đều đến chúc mừng e thẹn nhưng đầu ngón tay lớp áo bấu sâu da thịt đến bật máu
Cuối cùng cũng trở về
Những chuyện vặt vãnh đó chẳng là gì cả Thiệu Ninh Khai về màn đại kịch mới thực sự mở màn
Kiếp lý do khiến hưu và treo cổ tự vẫn chính là bởi bắt gặp Thiệu Ninh Khai nắm tay Nguyễn Kim Châu hai tình ý vấn vít thậm chí còn giống một đôi phu thê hơn cả nàng và Thiệu Văn Uyên
Khi đó vì đả kích bởi lời đồn trong kinh thành rằng tranh sủng với con dâu thậm chí còn mang thứ tình cảm bất luân với nhi tử tinh thần lẫn thể xác đều suy sụp liệt giường dậy nổi trong phủ đã chuẩn cả quan tài
Mọi đều biết chỉ đang chờ chết mà thôi
Lúc tuyệt vọng mỗi lần Thiệu Văn Uyên bưng thuốc đến đều đợi rời lén đổ chậu hoa trong sân
Qua ngày tháng hoa cỏ héo rũ một vùng còn tinh thần thì ngày một lên
Ta từng cho rằng đó là hồi quang phản chiếu Thiệu Ninh Khai lần cuối ngờ bắt gặp cảnh tượng
Nhớ đến lời đồn vô căn cứ bỗng nhiên lan khắp kinh thành và những chén thuốc khiến ngày càng tiều tụy trong lòng lạnh từng đợt liền mời vị thái y đây vô cùng tín nhiệm đến bắt mạch trong bí mật cho tra xét bã thuốc
Quả nhiên đúng như đoán trong thuốc dược liệu làm hao tổn khí huyết khiến uống từ từ suy nhược mà chết Dù đại phu bắt mạch cẩn thận đến mấy cũng chỉ kết luận vì tâm mạch suy kiệt mà qua đời Chỉ vị thái y từng ở trong cung nhiều năm mới nhận thủ đoạn tàn độc như
Ta âm thầm điều dưỡng thân thể chủ động xin hưu khi rời lòng nỡ đã tiết lộ chuyện riêng giữa Thiệu Ninh Khai và Nguyễn Kim Châu cho Thiệu Văn Uyên dặn cảnh giác
Kết quả tên ngu ngốc chất vấn bọn họ liên lụy đến cũng thể rời khỏi Hầu phủ
Hoặc nên từ đầu Thiệu Ninh Khai đã định để rời Hắn cần một cái cớ — một vợ yêu chồng sâu đậm chết vì tình — để che giấu mối quan hệ bất luân thật sự để ôm hết mọi tai tiếng khi chết
“Di Hiền nàng cũng đừng trách Ta ở chiến trường thương tổn căn nguyên chỉ Kim Châu… chỉ nàng mới khiến …”
Ta và Thiệu Ninh Khai là phu thê từ thuở thiếu thời dù thường xa cách nhưng tình cảm vô cùng sâu đậm Thậm chí khi nha leo lên giường còn vì dỗ dành mà hứa sẽ nạp chuyện từng truyền tụng trong kinh thành như một giai thoại
Thế nhưng từ khi Thiệu Văn Uyên thành thân mỗi lần dạy bảo con trai con dâu mà thưởng cho chúng nó khiến thành bà mẹ chồng ác nghiệt còn trở thành cha nhân hậu thấu tình đạt lý
Thiệu Ninh Khai thuở còn trẻ cũng là mỹ nam nổi danh trong kinh thành chinh chiến nhiều năm mang khí chất võ tướng hiên ngang sức hút còn hơn hẳn Thiệu Văn Uyên — kẻ chỉ là một thư sinh trẻ dại
Huống chi hậu viện của Thiệu Văn Uyên còn lắm ong bướm sánh với một Thiệu Ninh Khai trung trinh như ngỗng trời
“Mẫu thân con chỉ một phu quân tình thâm như tiếc là Văn Uyên bằng phụ thân Nếu thể nữ nhân khác con thể đa tình một chút”
“Người xem bây giờ tuổi già sắc phai lòng đầy ghen tỵ làm gì điểm nào như lời đồn xứng với một Trường Bình hầu chiến công lẫy lừng”
Ta bóp nát cành hoa trong bình cắm bên tay lập tức gọi tâm phúc của tới
Nàng đã ao ước một vị phu quân như …
Vậy thì … cũng ngại giúp nàng … thành giấc mộng mỹ mãn thêm một chút
10
Trường Bình hầu thương khải trở về lão phu nhân dẫn phủ tận cổng nghênh đón
Thiệu Ninh Khai để một hàng râu mảnh thân khoác chiến giáp cưỡi ngựa tiến Dù đã gần bốn mươi nhưng vẫn tuấn tiêu sái phong tư trác tuyệt
Hắn thấy trong mắt lập tức bùng lên ánh kinh diễm nồng đậm thế mà giữa bao nhiêu con cháu và cả lão phu nhân thẳng thừng phi ngựa về phía
“Di Hiền nhiều ngày gặp thấy nàng càng lúc càng thế ”
Ta e lệ trừng một cái:
“Nói bậy cái gì đó với tuổi tác chẳng còn nhỏ con cháu đều đầy ở đây lỗ mãng đến ”
“Ta khen vợ một trăm câu thì đụng chạm đến ai Nàng chẳng lẽ nhớ chút nào ”
Ta khẽ đập một cái:
“Đừng hồ đồ nữa mau trong Mọi gió đợi thì nhưng cẩn thận tôn tử còn trong bụng vui”
Hắn chẳng đoái hoài chuyện họ Thiệu hậu chỉ dịu dàng đưa tay chạm mặt xót xa
“Phu nhân thúc giục Văn Uyên học hành lo toan hôn sự cho nó khiến nơi hậu phương vô ưu Lấy nàng còn cầu chi hơn”
Người bên cạnh đều là loại gia giáo thâm hậu tình cảm thể hiện kín đáo Nay thấy cảnh tỏ tình bạo dạn như ai nấy đều lộ vẻ hâm mộ
Thiệu Ninh Khai tiện tay tháo ngọc bội nơi hông ném cho Nguyễn Kim Châu đang mang thai bụng lớn bên cạnh:
“Hoàng thượng ban cho đấy coi như lễ mắt của – vị phụ thân ”
Nguyễn Kim Châu mừng rỡ liên hồi e lệ hành lễ tạ ơn
Thiệu Ninh Khai kéo tay sải bước phủ kéo mãi dứt đành mặc cho lôi
Ta chậm hơn nửa bước bên cạnh cúi đầu vẻ e thẹn đã biến thành nụ lạnh
Kiếp bệnh lâu ngày đến khi xuất hiện mặt thì còn dáng vẻ dễ Hắn lấy cớ thương phân phòng với Ta vây khốn bởi mớ chuyện vụn vặt trong phủ chẳng còn lòng mà quản chuyện phu thê
Nay dưỡng thân hồi phục dung nhan cũng chỉ như tuổi hai mươi bảy hai mươi tám liền vội vã như chó đánh mùi mà nhào đến
Cũng chẳng chỉ cảm tình với Nguyễn Kim Châu
Đã dám giả bệnh… thì cứ giả luôn cả đời
Tối đó Thiệu Ninh Khai quả nhiên mò đến phòng chỉ sai mang lên một bát thuốc bổ thân
Hắn giường nhúc nhích
Ta giả vờ lo lắng hỏi:
“Sao Có tâm sự gì ”
Thiệu Ninh Khai trầm mặc hồi lâu :
“Bao ngày hành quân thương vi phu đêm nay mỏi mệt chịu nổi chỉ ôm nàng ngủ một giấc yên bình”
Hôm lấy cớ tĩnh dưỡng vết thương yêu cầu phân phòng ở riêng
Ta an ủi :
“Chắc cũng chẳng vấn đề gì lớn Hầu gia nhất định sẽ sớm khôi phục hùng phong”
Nhìn khuôn mặt vẫn còn phong độ của Thiệu Ninh Khai đỏ bừng vì nghẹn đến đau cả bụng khi chẳng ai bên cạnh
Vừa trông thấy ngoài sân Nguyễn Kim Châu đang làm nũng với Thiệu Văn Uyên bảo bế nàng lên ghế bập bênh
Thiệu Văn Uyên buồn nghĩ ngợi đã từ chối:
“Giữa chốn đông thật bất nhã”
Nguyễn Kim Châu tức đến ném vỡ cả ly:
“Sao cha mẹ thể ân ái như thế còn chúng thành bất nhã”
“Phụ thân chinh chiến nơi biên ải quen là văn nhân tất nhiên giống”
Thiệu Văn Uyên thể làm thơ vẽ tranh cho nàng nhưng nguyện thân thiết với nàng nơi đông
Trước nàng yêu cái phong nhã của nhưng một khi đã chứng kiến cảnh ân ái phóng khoáng như thế thì còn cam tâm với sự dè dặt nữa
Hai vợ chồng cãi vã tan đàn xẻ nghé bước đến lên ghế bập bênh tiện tay nhặt cuốn sách nàng đánh rơi
Đó là một cuốn thoại bản mới nổi ở kinh thành gần đây phỏng theo một đôi vợ chồng nổi tiếng ân ái nhất kinh thành
Nam chính là chiến thần Hầu gia nữ chính là khuê tú thế gia hai xứng đôi lứa bạch đầu giai lão
Ma ma bên cạnh :
“Phu nhân chẳng lẽ nhận nguyên mẫu trong thoại bản là ai Ngay cả lão nô cũng thấy quen mắt lắm ”
Ta mỉm :
“Nói năng linh tinh coi chừng đánh miệng ngươi”
Ma ma làm bộ tự vả:
“Phải mấy chuyện trong thoại bản sánh với phu nhân và Hầu gia hòa hợp như cầm sắt Thiếu phu nhân thoại bản làm gì ngay mắt chẳng đôi vợ chồng ân ái đó ”
“Ma ma hôm nay mồm mép lắm lời thế”
Ta nhắm mắt lim dim chợp mắt
Nghĩ đến chiếc ngọc bội bên hông Nguyễn Kim Châu chính là do Thiệu Ninh Khai ban cho
Cuốn sách tùy tay ném lên bàn
Chuyện phu thê ân ái làm hút mắt bằng bí mật nơi hào môn
Thoại bản sắp thời
Phải để bọn họ… một cuốn mới thôi
Cuốn tiếp theo chắc chắn sẽ bán chạy hơn cả cuốn