Quý Phi - Chương 5
Có thể… nàng sẽ tin
Lôi
Nàng xoay dứt khoát lấy một lần
Trượng hình đến chết
Toàn thân cứng đờ
Ngẩng đầu nàng như lần đầu gặp mặt trong cung ánh mắt vẫn là một mảnh băng sương chút nhân tình
Ngón tay siết chặt trong tay áo âm thầm bấm mạnh lòng bàn tay
Cơn đau bén nhọn kéo từ cơn sững sờ tỉnh
Ta còn lựa chọn nào khác
Ta khiến nàng tin
Cho dù đánh cược tất cả
Vì hít sâu một quyết định bộ sự thật
A Vân… thật là…
Lời còn dứt gáy đột nhiên lãnh một cú đánh như trời giáng
Cả chấn động mắt tối sầm
Trước mắt bóng dáng của Thẩm quý phi mờ dần như trong mộng
Tựa như đang thấy nàng năm mười tuổi ánh trăng xin tết tóc cho…
Rồi mọi thứ chìm hư vô
Tối đen yên lặng Không còn gì cả
12
Ta tỉnh giữa tiếng lộc cộc đều đều của bánh xe ngựa
Cơ thể đong đưa theo nhịp xóc của xe đầu óc choáng váng từng trận rung lắc khiến bụng cuồng
Đối diện là Thanh Lam nàng im lặng đó
Thấy mở mắt nàng đưa qua một chén nước
Đây là
Ta cố dậy nhận đã thay sang một bộ y phục vải thô đơn giản
Thanh Lam cúi đầu giọng khẽ:
Trên đường xuất kinh
Nương nương đã sớm tính đến việc Người biết hoàng hậu sẽ bỏ qua nên đã âm thầm chuẩn đường lui
Ta siết lấy cổ tay nàng gấp gáp:
Chúng Nương nương đang gặp nguy hiểm
Thanh Lam khẽ nụ đắng chát:
Nếu thể khuyên nàng đã ở đây
Dù gương mặt nàng còn trẻ non nớt…
trong đôi mắt thấy một tầng tang thương mà tuổi nên
Sự bất tương xứng khiến lạnh sống lưng
Cảm giác quen thuộc quen đến mức như đã từng khắc sâu máu
Từ lâu đã cảm thấy Thanh Lam quen
nhớ nổi… quen từ
Bây giờ khi đối diện trong khoang xe chật hẹp ánh mắt nàng như xuyên thấu linh hồn
Ta kìm thân khẽ run lên một thoáng
Thanh Lam mặt bên ngoài
Ngoài xe ồn ào náo nhiệt phồn hoa như gấm dệt
Mà trong xe là lặng im như tờ mỗi đều mang một trái tim trĩu nặng
Ta rõ Thanh Lam đã thấy gì ngoài xe mà thần sắc thay đổi trong thoáng chốc
Chỉ thấy nàng khựng sát khí và căm hận chậm rãi dâng lên trong mắt
Ta thuận theo ánh mắt nàng ngoài là Thẩm phủ
Thẩm phủ giờ đây đã chẳng còn huy hoàng năm nào
Chỉ là một căn trạch viện tiêu điều vắng lặng cửa đóng then cài bảng hiệu phủ quan cũng chẳng còn
Ngươi biết… vì năm xưa nương nương nhập cung
Ta im lặng
Trong cung các ma ma kể rằng quý phi và Thánh thượng là nhất kiến chung tình ở hoa hội ngoài cung
tin
Ta biết rõ A Vân từng thích khác nàng đặt trong tim… là Lâm Vọng Đình
Nương nương tự nguyện
Thanh Lam hạ giọng từng chữ rét lạnh:
Năm đó vì lấy lòng Thái tử chính Thẩm Tùng Lâm đã đích thân đưa con gái đến giường của Thái tử
Sau đó khi tỉnh … nàng từng tìm cách tự vẫn
Chính Thái tử đã ngăn với nàng một câu:
“Cái chết của Thẩm phu nhân là do Thẩm Tùng Lâm gây ”
Chỉ một câu đó… nàng chết nữa
Bởi vì nàng báo thù
Muốn vì mẫu thân mà trả hết huyết nợ
Thanh Lam tiếp lời giọng càng thêm lạnh:
Thái tử biết hết mọi chuyện Hắn ngoài cuộc lặng lẽ Thẩm gia đấu đá nội bộ thậm chí âm thầm đổ thêm dầu lửa
Sau khi nương nương nhập cung liền mượn tay nàng dùng nỗi hận với Thẩm gia để diệt trừ Thẩm Tùng Lâm từng bước khiến cả Thẩm phủ sụp đổ
Thẩm Tùng Lâm nơi triều đình là tay lão luyện ngoài mặt quy phục Thái tử nhưng lưng qua với An vương
Mà Thái tử thì ngạo mạn tự phụ làm thể chịu nổi chuyện phản bội
Từng câu của Thanh Lam như những mũi kim đâm thẳng lòng ngực
Đâm đến nghẹt thở
Ta gần như thể hít thở nổi nữa
Cả một đời tình thân tình yêu danh dự thân thể —
A Vân đều đã dùng làm công cụ để trả thù để mượn tay trừ họa để thí mạng vì đại cục
Ta biết…
Hóa A Vân… khổ sở hơn tưởng tượng nhiều
Những năm tháng qua nàng đã gánh vác quá nhiều
Chịu đựng sự ghê tởm khác lợi dụng
đem làm công cụ trả thù làm vật hy sinh cho đại cục
Mà vẻ lạnh lùng độc ác đời gán cho nàng —
chỉ là tấm giáp nàng buộc khoác lên để tự bảo vệ
những điều đó… tại Thanh Lam biết rõ như
Ta nàng chằm chằm bỗng trong lòng dâng lên một cơn cảm giác kỳ lạ
Như thứ gì sắp thoát khỏi màn sương mờ mịt…
Ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến run rẩy cất tiếng:
Ngươi rốt cuộc… là ai
Thanh Lam đầu ánh mắt nàng đã thay đổi
Trong đôi mắt chẳng còn lạnh lùng sắc bén mà chỉ còn một nét đắng cay tịch mịch như đã chịu đựng suốt cả hai kiếp
Nàng khổ:
Ngươi chẳng đã đoán
Ta giống ngươi… cũng mang theo ký ức của kiếp
Kiếp tên là… Chu Thúy Thúy
Chu Thúy Thúy
Cái tên khiến đầu óc như bừng tỉnh
Đó là mà từng đích thân đưa về phủ
là vú nuôi của A Vân năm xưa
Nàng sinh con lâu thì phu quân mất tích nơi sa trường
Nhà chồng cho rằng nàng xui xẻo nhẫn tâm đuổi nàng khỏi nhà để mặc mẹ con nương tựa trong cảnh khốn cùng
Là đã đưa nàng về Thẩm phủ cho nàng một nơi nương thân
Và nàng… cũng là yêu thương A Vân như con ruột từng cẩn thận từng li từng tí chăm sóc đỡ từng giấc ngủ từng cơn bệnh…
A Ân cô nương… e là… nên gọi ngươi một tiếng “Thẩm phu nhân”
Thanh Lam Chu Thúy Thúy ngẩng đầu mắt như sắp rớm lệ giọng run nhẹ:
Ngươi xem… tại … ngươi đến sớm hơn một chút
Nếu đến sớm hơn một chút… thì đã đến bước đường thể đầu
Lời nàng như sấm sét giữa trời quang đánh thẳng tim
Ta run rẩy hồi lâu vẫn thốt nổi một lời
Thanh Lam Chu Thúy Thúy cũng như mang theo ký ức của đời
A Vân… đã sớm biết
Thậm chí… ngay lần đầu tiên gặp nàng đã nhận
Thấy thất thần Chu Thúy Thúy nhẹ thở dài:
Nàng biết Ngay ánh mắt đầu tiên đã nhận ngươi
nàng dám nhận
Bởi vì… thứ nàng đang làm… quá mức nguy hiểm
Ta khẽ cau mày:
Nàng đang làm gì
Chu Thúy Thúy cụp mắt hạ giọng xuống thấp đến mức gần như là một tiếng gió:
Báo thù Là … trả thù hoàng đế
Lúc đến đây giọng nàng bình tĩnh đến lạ thường
Chỉ là trong đáy mắt… giấu vẻ đau thương
Đêm yến Trung Thu Thành vương sẽ phát động binh biến
Mà quý phi… chính là nội ứng
Bọn họ âm thầm bố trí đã nhiều năm Nay thời cơ đã tới tất cả sẽ… đến hồi kết
Không Ta lập tức bật dậy đầu va trần xe
Quá nguy hiểm Chúng về
Chu Thúy Thúy giữ chặt lấy tay :
Quý phi đưa ngươi rời cung… là giữ ngươi bình an
Nàng đã sống những năm tháng bằng chết chỉ dựa thù hận để gượng chống đến ngày hôm nay
Mà giờ đây khi ngươi … nàng càng thể để ngươi liên lụy
Ta ngơ ngác nàng
Nỗi đau xé tim dâng trào nghẹn đến mức thể hít thở
Rồi thì thầm biết là với nàng với chính :
… là A nương của nó cơ mà…
13
Đáng lẽ là một đêm Trung Thu rộn ràng trăng sáng biến thành địa ngục trần gian – tiếng than xé lòng vang khắp Tử Cấm Thành
Thành vương suất lĩnh binh mã phá vỡ cung môn chém giết thẳng một đường đến tận Dưỡng Tâm điện
Thi thể cung nữ thái giám vương vãi khắp nơi máu nhuộm đỏ các lối hành lang len tận rễ tường hoa
Hoàng đế cùng các phi tần hộ vệ dồn tạm ẩn trong Ngự Thư phòng
Cấm quân rút kiếm canh giữ ngoài điện miễn cưỡng giành vài khoảnh khắc yên
Hoàng thượng Là Thẩm Như Vân Hoàng hậu thất thanh gào lên còn chút dáng vẻ đoan trang ngày thường
Là ả câu kết với Thành vương mưu phản Hoàng thượng Ả đáng chết vạn lần
Mọi ánh mắt trong phòng đồng loạt dồn về phía Thẩm Như Vân
Vậy mà nàng chỉ chậm rãi vuốt búi tóc gió thổi lệch động tác tao nhã như thể đây giữa cảnh binh biến mà là một bữa trà chiều nhàn tản
Hoàng hậu nương nương chuyện cũng chứng cứ
Hoàng hậu trợn tròn mắt tức đến phát run:
Ta chứng cứ
Cung nữ trong Cung Thúy Vũ từng tận mắt trông thấy tâm phúc của Thành vương cải trang làm thái giám điện của ngươi
Bà ban đầu cứ ngỡ chỉ là gian tình tư thông nên giấu kín chờ tìm thêm chứng cớ chắc chắn để một đòn kết liễu Thẩm Như Vân
Chỉ là quá tham đánh mất cơ hội
Bà thể ngờ Thẩm Như Vân lớn gan đến mức mưu phản thật
Lời suông nương nương chớ tùy tiện bôi bẩn khác
Vẫn là câu — Không bằng chứng xin đừng vu khống
đúng lúc hoàng đế đột nhiên rút thanh trường kiếm treo tường kề thẳng cổ Thẩm Như Vân
Ái phi…