Quý Phi - Chương 2
5
Ta cùng nữ đầu bếp ném xuống nền đất cứng lạnh
Cú va chạm khiến xương cốt ê ẩm đầu óc choáng váng
Đợi đến khi cơn chóng mặt qua mắt mới dần hiện rõ khung cảnh
Phía là một cung điện lộng lẫy hoa lệ rèm the nhẹ đung đưa theo gió
Trên chiếc mỹ nhân tháp bằng gấm vàng ở chính giữa một nữ nhân dáng dấp yêu kiều đang tựa nghiêng
Bẩm nương nương đã đưa đến
Ma ma khom bẩm báo đó lui ngoài
Thẩm quý phi chậm rãi dậy từ tháp gấm tay khẽ vén màn che lộ dung nhan khuynh quốc
Nữ đầu bếp run lẩy bẩy sợ đến mức dám ngẩng đầu
Ta cũng biết phép tắc trong cung nghiêm ngặt tuyệt đối tùy tiện ngẩng đầu chủ tử
… nhịn
Ta xem đứa con gái từng ôm trong vòng tay từng tết tóc cho ánh trăng năm xưa nay đã trưởng thành
Ngẩng đầu lên ánh mắt dừng nàng
Nàng dung mạo tuyệt mỹ da trắng như sương tuyết đôi mày cong như liễu tơ đầu xuân
Thế nhưng trong đôi mắt phượng ẩn chứa một tầng lạnh lẽo khó thành lời
Nàng cúi mắt khẽ bật :
Lá gan cũng lớn đấy
Rồi hề báo nàng nghiêng đầu lạnh lùng:
Người kéo nó xuống… móc mắt
Tim chợt thắt cả cứng đờ
Ta tin tai thở ngưng đọng dám tin đây là những lời thốt từ miệng chính con gái
Nữ đầu bếp lập tức co né tránh sợ hãi đến nỗi lặng lẽ dịch xa chỉ mong tránh họa lây
Ngay khoảnh khắc Thẩm quý phi khẽ
Nàng dùng khăn che miệng bật sảng khoái
Trong thoáng chốc như thấy bóng dáng A Vân thuở nhỏ —
khi con bé trong lòng ôm khúc khích ánh trăng
… chỉ trong nháy mắt ảo ảnh tan biến
Nụ môi Thẩm quý phi dần thu nàng khẽ thở dài:
Sao yếu bóng vía đến thế Nhìn kìa mặt trắng bệch cả
Lời dứt nàng xoay chuyển ánh mắt hỏi :
Bánh hoa hoè… là ngươi làm
Ta suy nghĩ trong giây lát đáp:
Vâng là nô tỳ làm
Quý phi khẽ gật đầu như thể đã dự liệu từ
Ngón tay thon dài thoa đỏ son móng nhẹ nhàng chỉ ngoài:
Người kéo nàng xuống xử tử
Nữ đầu bếp như sét đánh ngang tai cả mềm nhũn ngã bệt đất
Nàng trừng mắt Thẩm quý phi thể tin nổi
Thẩm quý phi nghiêng đầu mắt phượng khẽ híp :
Lần bản cung đùa
Hai thái giám tiến lên chần chừ lôi nữ đầu bếp ngoài
Trên đường lôi nàng gào cầu xin ngừng tiếng van nài vang vọng khắp điện chói tai như xé tim gan
Thẩm quý phi vẫn ung dung tựa mỹ nhân tháp
Nàng đưa tay cầm một chùm nho thong thả lột vỏ
Giọng nàng đều đều vang lên như chẳng hề quan tâm sinh tử của kéo :
Ngươi biết vì nàng chết
Ta cau mày đáp:
Vì nàng hầu hạ chu đáo khiến nương nương hài lòng
Thẩm quý phi khẽ bật tiếng khẽ nhưng lạnh đến tận xương
Trong tiếng xen lẫn một tia trào phúng lạnh lẽo:
Bởi vì nàng biết Không nhận ai mới là chủ tử thật sự của
Vừa dứt lời ngoài điện vang lên tiếng bước chân đều đặn
Một cung nữ mặc thanh y cung kính dẫn theo thái y tiến
Thái y bước nhanh đến mặt Thẩm quý phi liếc ngang dọc chỉ cúi đầu hành lễ đó chuyên chú chẩn mạch
Ta lặng lẽ về phía trong lòng ngổn ngang trăm mối
Nàng… bệnh
Độc tố trong cơ thể nương nương phần lớn đã thanh trừ Chỉ cần an tâm điều dưỡng chẳng bao lâu nữa sẽ bình phục
Giọng thái y ôn hòa vang lên
Vất vả cho thái y
Thanh âm của Thẩm quý phi nhàn nhạt mơ hồ mang theo chút mỏi mệt
Những lời đối thoại trong điện chỉ lờ mờ vài câu đứt quãng
Chỉ thể lặng yên quỳ trong góc dám lên tiếng
Chẳng bao lâu cung nữ áo xanh tiễn thái y rời
Thẩm quý phi vén rèm bước đến mặt ánh mắt trầm lặng dáng vẻ uy nghi khiến khác vô thức cúi đầu
Ngươi tên gì
Ta cúi hành lễ cung kính đáp:
Nô tỳ… A Ân
A Ân…
Nàng lặp cái tên nhẹ nhàng như đang nghiền ngẫm điều gì
Một lúc nàng thu ánh lạnh nhạt :
Lui xuống Bản cung mệt
6
Ta bình an vô sự trở về
Không chỉ còn quý phi nương nương ban thưởng cho một chiếc vòng ngọc
Vừa bước phòng ở các cung nữ đã ùa vây quanh
Ai nấy đều xôn xao hỏi chuyện xảy trong điện Thúy Vũ để kịp mở lời
bỗng tất cả cùng ngừng bặt ánh mắt đồng loạt về phía cửa
Thanh Lam cô cô
Chính là cung nữ áo xanh từng gặp luôn kè kè bên quý phi đang mặt cảm xúc bước phòng
Nàng quét mắt quanh dừng mặt :
A Ân thu dọn đồ đạc Từ hôm nay ngươi chuyển nội điện trực tiếp hầu hạ quý phi nương nương
Đồ đạc của nhiều chỉ gói gọn trong một tay nải nhỏ
Theo bước Thanh Lam lặng lẽ cũng âm thầm quan sát nàng
Trông nàng chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi
mà quý phi hết mực tín nhiệm hiển nhiên tầm thường
Đang mải nghĩ chợt nàng lên tiếng:
Được điều nội điện hầu hạ là phúc phận của ngươi Biết thân biết phận giữ bổn phận cho
Cái chết của nữ đầu bếp là do tâm tư quá nặng Vì mấy đồng bạc lẻ mà dám tự ý đổi đơn thuốc của nương nương chết cũng đáng
Trước ngươi từng một cung nữ đầy ba hôm đã lén lút kết giao với ma ma bên cung Dung phi…
Ta khẽ giật
Nàng tới… là Bội Nhi
Xung quanh im lặng như tờ chỉ còn giọng của Thanh Lam vang lên rõ ràng
Giọng nàng vẫn non nớt nhưng từng chữ đều rắn rỏi hề lay động
Khó tin rằng một tuổi nhỏ như nàng… đã thể trở thành tâm phúc bên cạnh quý phi
Thanh Lam nghiêng đầu liếc một cái
A Ân bánh ngươi làm khiến nương nương ý Từ nay về hãy dốc lòng tận tâm hầu hạ nương nương nương nương ắt sẽ bạc đãi ngươi
nếu trong lòng ngươi còn suy nghĩ nào khác…
Lời nàng xoay chuyển giọng bỗng trở nên rét lạnh như băng tuyết đầu đông
Ta vội cúi đầu:
A Ân dám Đa tạ cô cô chỉ dạy
Không dám thì Thanh Lam giọng nhẹ nhàng như lưỡi dao mỏng cứa tâm trí
Những kẻ chết nhiều nhất… chính là những kẻ dám nghĩ điều nên nghĩ
Kể từ khi điều Cung Thúy Vũ tuy kề cận bên quý phi như Thanh Lam nhưng số lần diện kiến nàng đã nhiều hơn nhiều so với
Quý phi thích dậy sớm
Nàng cũng thân thiết với các phi tần khác luôn làm theo ý chẳng quan tâm lễ nghi thông thường
Những ngày gần đây nàng thường sai gọi đến làm bánh hoa hoè
Mỗi lần ăn đều là một lặng lẽ lời nào
Ánh mắt nàng cụp xuống dung nhan tuyệt mỹ nhưng đôi mày như phủ sương
Không ai biết trong lòng nàng đang nghĩ điều gì
Dần dần càng cảm thấy… nàng khác so với lời đồn
Không giống một Thẩm quý phi độc ác lạnh lùng mà e sợ
Nàng như đang cất giấu nhiều điều… nhiều bí mật
Chính vì thế càng đến gần nàng hơn
Muốn thật sự hiểu rõ nàng
Ta khát khao… giành sự tín nhiệm của nàng
Và cơ hội nhanh đã đến
Đêm đó bỗng giật tỉnh giấc giữa màn đêm
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân khe khẽ
Ta lập tức dậy nhẹ tay đẩy cửa sổ hé
Chỉ thấy quý phi nương nương đang chậm rãi bước qua sân viện
Trên khoác một chiếc trường bào rộng thùng thình đầu đội mũ trùm gần như che kín dung nhan
Phía Thanh Lam cô cô xách một chiếc lồng đèn soi đường dẫn lối
Ánh đèn lồng tỏa thứ ánh sáng cam dịu nhẹ phản chiếu lên nền đá xanh lấp loáng bóng
Cả hai khẽ chỉ trong chớp mắt đã khuất dạng nơi hành lang ngoằn ngoèo
Ta còn đang ngẫm nghĩ chuyện gì đang xảy thì thấy một cung nữ khác dáng vẻ rón rén từ góc tối lặng lẽ bám theo họ
Chuyện …
Không kịp nghĩ nhiều vội khoác áo len lén bước theo
7
Phía Cung Thúy Vũ
Trong viện vắng lặng trăng mờ phủ ánh bạc quý phi đang đối diện một nam nhân
Người khoác khải giáp nhẹ của cấm quân giáp bạc lạnh lẽo ánh lên ánh đèn phản chiếu sát khí rợn
Thế nhưng gương mặt y dịu dàng đến tưởng Ánh mắt nàng như mang cả trời xuân
Ta tròn mắt kinh ngạc vội đưa tay bịt miệng suýt chút nữa thốt thành tiếng
Ta nhận y gần như ngay lập tức
Lâm Vọng Đình
Năm xưa nhà họ Thẩm và họ Lâm vốn sống cạnh giao tình sâu đậm
Ta và Lâm phu nhân cùng lúc mang thai thường lui tới thăm nom lẫn
Sau sinh hạ một bé gái còn nàng thì hạ sinh một bé trai
Từ nhỏ hai đứa đã cùng lớn lên bên thân thiết chẳng khác gì hình với bóng
Vọng Đình từ thuở lọt lòng đã thể chất yếu ớt bệnh vặt quanh năm thế nhưng cứ thích lẽo đẽo theo A Vân
A Vân lớn hơn nó mười ngày luôn vênh mặt bắt Vọng Đình gọi một tiếng “tỷ Vân”
Đến khi Vọng Đình lên bảy đã cao hơn A Vân nửa cái đầu nhưng vẫn một mực lời
Bất kể thứ gì ngon lạ y đều ôm lấy chạy đến mặt nàng vẻ mặt hân hoan như tìm báu vật
Ta còn nhớ một buổi trưa nọ ánh nắng dịu dàng chiếu xuống hậu viện
Ta đang hong nắng mái hiên thì thấy Vọng Đình rón rén bước đến
Ta thấy liền giơ tay gọi:
Vọng Đình đến tìm A Vân Con bé còn đang ngủ chắc một lúc nữa mới tỉnh…
bé lắc đầu từng chữ từng câu nghiêm túc:
Con tìm tỷ … con tìm bá mẫu
Ta ngẩn :
Tìm bá mẫu Có chuyện gì
Cậu bé cúi gằm mặt giọng nhỏ :
A Vân … bệnh …
Tỷ đã mặt con mấy lần mỗi lần đều buồn
Con tỷ buồn như thế…
Bá mẫu thể… mau chóng khỏi bệnh
Ta bật mà mắt hoe đỏ
Cười mấy tiếng đã cơn ho dữ dội ép đến thở nổi
Ta hỏi:
Vọng Đình thích A Vân lắm
Dạ Cậu bé gật đầu chút do dự
Con thích A Vân
Đôi mắt khi sáng rực như ngậm cả trời
Lấp lánh trong veo vướng bụi trần
Giống hệt như hiện tại
Lâm Vọng Đình của bây giờ đã là thống lĩnh cấm quân khí thế uy nghiêm thần sắc lạnh lùng
Thế nhưng đối diện với Thẩm Như Vân Lâm Vọng Đình chút ngại ngùng lúng túng chẳng còn vẻ nghiêm nghị thường ngày
Ánh trăng rọi xuống phủ lên bóng dáng hai một tầng sáng nhàn nhạt
Ta rõ bọn họ đang gì nhưng…
Trên mặt đất thấy rõ ràng hai cái bóng đang khẽ khàng tựa
Loạn cung phạm giới tội … xử trảm tha
Tim đập thình thịch như trống trận
Tay siết chặt vạt áo bên hông trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ:
Ta cứu nàng Ta thể để A Vân chết
Khoảnh khắc đó chợt nhớ cô cung nữ ban nãy lén lút theo …
Nàng ở
Ta lập tức nín thở lặng lẽ đảo mắt quanh dõi theo từng tiếng gió khẽ lướt qua hành lang
Chợt thấy rặng hành lang tối om phía xa một vạt váy vụt qua trong bóng đêm