Quý Phi Tâm Cơ - Chương 5
Hoàng đế do dự
Thục Phi :
“Bệ hạ Châu cô nương bên còn cần chút thời gian nữa nếu chuyện gì cung nữ sẽ lập tức báo tin thể sang điện bên cạnh để chẩn mạch sẽ xa”
Hoàng đế đồng ý
An Phi ân cần đỡ như thể là yếu ớt mong manh
Hoàng đế rõ ràng đã thả lỏng hơn dường như tìm thấy chỗ dựa
Hắn thoải mái rời
Vì thế thấy ánh mắt đầy oán hận của Châu Tố Y
Ta hiểu cảm giác của nàng
Nàng ở đây cô đơn chỗ nương tựa chịu đựng đau đớn biết tương lai sẽ
Còn chỉ lo cho bản thân chỉ trốn tránh ồn ào
Bọn họ từng cùng vượt qua hoạn nạn đã từng đồng cam cộng khổ
khi về cung điện xa hoa tráng lệ là Hoàng đế cao cao tại thượng còn nàng chỉ là nữ tử chài lưới vô danh Sự khác biệt đã rõ ràng
Thực cách giữa bọn họ vẫn luôn tồn tại chỉ là đây bỏ qua mà thôi
Bây giờ chỉ là mỗi trở về đúng vị trí của thế thôi
Thái y chẩn mạch cho Hoàng đế từ xuống từ trong ngoài
Sau khi khám xong vẻ mặt bọn họ đầy lo lắng
Ta lập tức :
“Thân thể bệ hạ rốt cuộc thế nào Mau bệ hạ và bản cung sẽ chú ý hơn Nếu các ngươi giấu diếm bệ hạ biết mà làm tổn thương cơ thể đó chính là tội của các ngươi”
Ba vị thái y lập tức quỳ xuống
“Thần đáng chết thần thực sự dám ”
Hoàng đế lẽ đã nhận điều gì đó sắc mặt sa sầm lạnh lùng quát:
“Nói”
Ba vị thái y đầu run rẩy :
“Chúng thần chẩn mạch cho bệ hạ phát hiện bệ hạ từng thương nặng e rằng khó thể con nối dõi…”
Hoàng đế sững sờ
Vẻ mặt như sét đánh trúng
Một lúc lâu vẫn phản ứng
“Các ngươi bậy”
“Chúng thần dám”
Ba vị thái y quỳ rạp xuống đất sợ đến mức suýt ngất
Thực họ đã biết Hoàng đế thể con từ lâu
đây họ vẫn nuôi chút hy vọng nghĩ rằng nếu một phi tần nào đó thai họ sẽ trách là y thuật kém cỏi vì dám
bây giờ Hoàng đế thương nặng ở hạ bộ chút hy vọng mong manh tan biến
Nếu phi tần nào mang thai thì đó chính là chiếc mũ xanh lè cắm đầu Hoàng đế
Vì thể
Hôm nay đối với họ mà thực là một thời cơ
Gương mặt Hoàng đế mờ mịt một lúc dường như đã hiểu
“Tố Y”
Hắn nghĩ đến
Nếu thể con đứa con trong bụng Châu Tố Y sẽ là đứa con cuối cùng của
… đã quá muộn
Khóe môi khẽ cong lên nhưng lập tức giấu theo trong
Thục Phi và An Phi vén váy chạy theo sợ bỏ lỡ cảnh kịch
Ba vị thái y cũng vội vàng chạy theo
Càng đến gần chính điện tiếng kêu la thảm thiết của Châu Tố Y càng rõ ràng
Bà mụ đang an ủi Châu Tố Y:
“Cố gắng thêm chút nữa là ”
Hoàng đế gào lên:
“Không ”
Châu Tố Y giật cơ thể run lên một cái
Bà mụ vui mừng kêu lên:
“Ra là nam thai đã hơn bốn tháng đáng tiếc…”
Bước chân Hoàng đế đang lao trong điện bỗng khựng
Hắn lạnh lùng chằm chằm bà mụ
“Ngươi mấy tháng ”
“Bẩm bệ hạ hơn bốn tháng”
“Các ngươi thể thai nhi mấy tháng tuổi ”
Hai bà mụ thành thật trả lời:
“Bẩm bệ hạ mỗi tháng thai nhi đều chiều dài cân nặng và ngũ quan khác Nô tỳ đã đỡ đẻ nhiều lần thể Thai nhi trong bụng Châu nương nương đã hơn bốn tháng nô tỳ lầm”
Hoàng đế nhắm mắt hít một thật sâu
Khi mở mắt ngọn lửa phẫn nộ trong mắt đã biến thành sự lạnh lẽo vô tình
“Tất cả các ngươi ngoài”
Mọi hiểu chuyện gì lần lượt lui
Hoàng đế :
“Ba vị thái y ở ”
Ta để ở
Tiếc là làm
Ta bước thật chậm
Thục Phi sánh vai cùng
An Phi còn vài bước
Chúng đều thấy tiếng gào thét phẫn nộ vọng từ trong điện
“Tiện nhân ngươi còn lừa trẫm đến bao giờ”
Khóe môi khẽ cong lên
Kiếp từng phái tìm Châu Tố Y
tìm thấy
Nàng như sống trong một nơi tiên cảnh tách biệt với trần thế chỉ Hoàng đế mới mở cánh cửa bước đó
Ta đành tay từ phía Hoàng đế
Kéo dài thời gian để gặp Châu Tố Y sớm
Hắn rời cung hơn một tháng mải mê du sơn ngoạn thủy Ta đợi xa thể kịp thời trở về mới lệnh truy sát
Hoàng đế quả thật khó giết
Chúng dốc lực cũng chỉ khiến một đao hạ bộ
Hắn lưu lạc đến làng chài Châu Tố Y cứu sống
Sau khi dưỡng thương xong bí mật đưa Châu Tố Y về kinh thành
Trên đường trải qua muôn vàn nguy hiểm hai nảy sinh tình cảm kiềm chế mà kết thành nhân quả
Ta nghĩ lúc đó chắc vui sướng
Một nam nhân thương ở chỗ cách nhất để chứng minh vẫn chính là chinh phục nữ nhân lấy lòng tự tôn
Châu Tố Y thai nhất định đã mừng rỡ vô cùng
Đó chính là minh chứng hùng hồn nhất cho “nam tử hán đại trượng phu” của
hôm nay lời của thái y và bà mụ đã đập tan lòng tự tôn của thành tro bụi
Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương mất quyền lực mất khả năng nam nhân đầu đội mũ xanh
Tình yêu chân thành thuần khiết mà luôn tin tưởng hóa là một ả tiện nhân dối trá lừa gạt Không cần chúng tay chính sẽ tự dẫm nàng xuống bùn
Chuyện xảy khi chúng rời
Ta đã ghép nối sự thật từ lời kể của một số cung nhân
Hoàng đế bảo thái y xác nhận tuổi của thai nhi chặt đứt ngón tay của thai nhi nhỏ máu nhận thân kiểm tra xem đó là con
thất bại
Ta nghĩ lẽ đã phát điên
Phép thử nhỏ máu nhận thân chỉ là một truyền thuyết dân gian mà cũng tin
Chắc hẳn đã cùng đường như một con thú giam cầm
Châu Tố Y nghỉ dưỡng sảy thai giáng làm cung nữ
Hoàng đế bắt nàng hầu hạ ngày nào cũng thấy nàng nhưng hành hạ nàng tàn nhẫn
Hắn cố ý làm đổ đồ bắt Châu Tố Y quỳ xuống đất dọn dẹp
Hắn giẫm lên tay nàng nàng nức nở mới thấy thỏa mãn
Hắn bắt nàng mài mực hất mực lên nàng nhúng bút mực nàng mà chữ sảng khoái như điên dại
Hắn bắt nàng dọn cơm hắt cơm lên mặt nàng cho nàng lau
Chứng kiến những chuyện
Ta mới biết hóa một thể biến thái đến mức như
Hoàng đế thất ý trong hậu cung triều đình cũng ngang ngược phát tiết cơn giận
Nhân lúc điên cuồng mạnh tay trừng phạt vài quyền thần thu hồi chút quyền lực
Những chuyện nếu làm thì cũng làm
Nếu giải quyết khỏi nhúng tay đỡ bẩn tay cũng
Chờ đến khi giải quyết gần xong mới bắt đầu hành động tình cờ gặp Châu Tố Y
Lúc đó Châu Tố Y đã gầy yếu tiều tụy chỉ còn da bọc xương
Nàng đã còn màng sống chết
Nhìn thấy nàng hành lễ ngược còn mỉm châm chọc
“Đám nữ nhân trong cung các ngươi thật khiến ghê tởm chỉ biết dùng âm mưu quỷ kế Ta đấu các ngươi nhưng vẫn thấy các ngươi bẩn thỉu”
Lúc mới nhập cung nàng bảy phần dung mạo bây giờ chỉ còn bốn phần khi hành hạ
đôi mắt nàng sáng rực như thiêu cháy tất cả
Ta chợt nhớ tới một loại bệnh hình như là mắt sáng mắt lồi cổ to
Triệu chứng của nàng dường như khớp hết
“Bản cung tự hỏi từng đắc tội ngươi cung ngươi đã luôn nhắm bản cung Tại ngươi hận bản cung như ”
“Hừ Tại cho ngươi”
Nàng nở nụ bí hiểm mang theo vẻ đắc ý như thể “ đời đều ngu ngốc chỉ tỉnh táo”
Ta nghĩ một chút cũng nhất thiết biết lý do Chỉ cần nàng chết bí mật gì cũng theo đó mà chôn vùi
Ta mỉm :
“Không thì vĩnh viễn đừng kẻ mở miệng là chó”
Châu Tố Y trợn trừng mắt nghẹn một trong ngực lên xuống cũng xong trông vô cùng khó chịu
Nàng hừ lạnh một tiếng đầu bỏ
Ta :
“Bản cung biết tư thông với ngươi là ai”
Bước chân nàng khựng
“Chỉ biết dùng thủ đoạn đê tiện như bôi nhọ danh tiết của nữ nhân để đè bẹp đối thủ Ta khinh thường loại như ngươi lời ngươi tin một chữ”
Ta mỉm
“Ta nên gọi ngươi là Châu cô nương Chu cô nương Nên gọi ngươi là Châu Tố Y Chu Tố Y”
Sắc mặt nàng đột ngột thay đổi
“Ngươi nhảm cái gì ”
“Hahaha ban đầu bản cung còn chắc chắn nhưng phản ứng của ngươi bản cung đã chắc chắn Bản cung nhớ triều Hoàng hậu họ Chu khi triều đình sụp đổ tộc nhân của bà bảo vệ hoàng thất bỏ trốn ẩn danh biến mất Không ngờ ngươi là hậu nhân của tiền triều”
Nàng sợ đến biến sắc kỳ quặc
“Ngươi quả nhiên là con chó trung thành của Triệu Thâm ngươi biết về ngươi như thế nào Hắn ngươi chỉ nhan sắc nhưng ngực to não nhỏ kiêu căng ngạo mạn mà tự biết nếu vì dùng nhà ngươi chẳng gặp ngươi dù chỉ một ngày Đối với ngươi như ngươi còn làm việc cho ”
Ta giơ tay chút do dự tát nàng một cái
Đáng tiếc chỉ thể tát một cái
Nếu cơ hội tát cho nàng biến thành đầu heo
Ta lạnh lùng :
“Hoàng thượng là phu quân của cũng là quân vương của Ta tuyệt đối cho phép ngươi chà đạp tôn nghiêm của như ”
Ta đầu bỏ nhưng càng càng thấy chóng mặt
Trước khi ngã xuống từ trong rừng trúc tối om một bóng lao ôm chặt lấy lòng
“Cửu Phượng Cửu Phượng”
“Trẫm sai trẫm thật sự sai ”
“Trẫm nên thành kiến với nàng trẫm thật sự sai ”
“Ta đúng là kẻ khốn nạn tại vì một nữ nhân phản bội mà nhục mạ chính Quý phi của Ta đáng chết mà”
Nghe thấy giọng của Hoàng đế yên tâm để bản thân chìm cơn hôn mê
Hoàng đế quả thực đối xử với Châu Tố Y khác hẳn
Ban ngày hành hạ Châu Tố Y nhưng ban đêm lặng lẽ theo nàng luôn nàng trở về căn phòng cung nữ chật chội ngột ngạt mới về tẩm cung của
Chính vì biết điều mới chọn chỗ để chờ Châu Tố Y
Không uổng công tính toán tỉ mỉ từng bước