Quý Phi Tâm Cơ - Chương 3
Lòng tự tôn của ta bị tổn thương nghiêm trọng.
Vì vậy, ta bày một trò xấu, lan truyền sở thích của Hoàng đế khắp trong cung ngoài viện.
Điều này khiến Hoàng đế bận rộn vô cùng.
Hôm nay, Triệu Quý tần dâng lên món hợp khẩu vị.
Ngày mai, Lý Quý nhân mang đến món vừa ý.
Ngày kia, Tống Mỹ nhân…
Tống Mỹ nhân bị chặn ngoài cửa, vì Hoàng đế ăn quá nhiều đến tích thực, truyền lệnh trả lại tất cả đồ do các phi tần dâng lên.
Ta cảm thấy tiếc nuối, Tống Mỹ nhân thật ngốc, đáng lẽ nàng nên dâng lên hoàn tiêu thực mới phải.
Nhưng đến ngày sau nữa, liền có phi tần nghĩ đến điều này.
Hậu cung chúng mỹ nhân đồng lòng hợp lực.
Tháng này, Hoàng đế sống vô cùng xa hoa phóng túng, trên dưới đều bị bội thực.
Cùng lúc đó, dấu hiệu mang thai của ta cũng bắt đầu lộ ra.
Trong yến tiệc cung đình, ta cảm thấy buồn nôn khó chịu.
Vừa nôn ra, Thục Phi và An Phi cũng không nhịn được.
Trong chốc lát, cả bữa tiệc náo loạn cả lên.
Thái y bắt mạch xong, lập tức quỳ xuống chúc mừng Hoàng đế, nói rằng ba phi tần đều đã có thai.
Hoàng đế vô cùng vui mừng.
Hắn vô cùng tự hào, dường như chứng minh được bản lĩnh của mình, mang theo vẻ kiêu ngạo chinh phục cả hậu cung.
Vì thế, hắn không nhận ra ánh mắt đầy nghi hoặc của Viện chính Thái y viện.
Hắn phong thưởng hậu cung rầm rộ, cũng ban thưởng cho ba phi tần đang mang thai.
Sau đó, hắn vi phục xuất cung.
Trước đêm xuất cung, hắn đến gặp ta.
“A Phượng, trẫm không ở trong cung, hậu cung nhờ nàng quản lý. Nàng lại có thai, nhất định phải lấy mình làm trọng, bảo trọng thân thể.”
Ngươi đang nói cái gì vậy?
Vừa muốn ta quản lý hậu cung, vừa muốn ta bảo trọng thân thể.
Sao ngươi không tự mình sinh con luôn đi?
Ta dịu dàng nói:
“Bệ hạ đừng đi có được không? Thần thiếp chỉ muốn ở bên bệ hạ.”
Cơ thể Hoàng đế cứng đờ.
“A Phượng, ngoan! Giang sơn này cần trẫm.”
“Hậu cung này chưa từng thấy nam nhân sao? Ai nấy đều nhào vào người trẫm.”
“Thời gian qua, eo của trẫm sắp gãy rồi.”
“Nếu không mau ra khỏi cung, trẫm sợ sẽ chết trên bụng của đám nữ nhân này mất.”
Ta: “…”
Không được, vậy mà hắn còn nạp nhiều phi tần làm gì chứ?
Đúng là tên nam nhân vô dụng!
Sợ ta dây dưa, Hoàng đế vội vàng tìm cớ rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ cười.
Kiếp trước, Hoàng đế nói rằng hắn cùng nữ tử chài lưới trải qua bao gian nan mới về lại cung.
Vì vậy, hắn xem nàng ta như ân nhân, thân nhân, tình nhân.
Nhưng nếu phong ba bão táp lớn hơn một chút thì sao?
Liệu họ có thể cùng nhau vượt qua mưa gió, sống chết bên nhau không?
Ta rất tò mò.
Ta thả một con bồ câu trắng.
Thục Phi treo đèn lồng.
An Phi đốt pháo hoa.
Chúng ta đều nói là đang cầu phúc cho Hoàng đế.
Lần này Hoàng đế vi phục xuất tuần khá lâu.
Chín tháng trôi qua mà không thấy hắn trở về.
Triều thần từ kinh hoảng ban đầu, dần dần đã hình thành một quy trình trơn tru, phân công hợp tác để duy trì triều chính.
Hậu cung cũng yên bình lạ thường, Hoàng đế không có ở đây, tất cả phi tần đều nhàn nhã, thậm chí quan hệ còn hòa thuận bất ngờ.
Ta, Thục Phi, An Phi lần lượt sinh hạ hai nam một nữ.
Ôm đứa trẻ trong tay, ta vui mừng đến rơi lệ.
Kiếp trước, ta ghen tỵ với nữ tử chài lưới kia.
Ghen tỵ vì nàng ta được Hoàng đế yêu thương sủng ái.
Ghen tỵ vì cả hoàng cung rộng lớn chỉ có nàng ta mang thai long chủng.
Ghen tỵ vì trong quãng đời cô quạnh nơi thâm cung, nàng ta có người nối dõi huyết mạch bên cạnh.
Nhưng ta cũng chỉ ghen tỵ, chưa bao giờ có ý định hại nàng ta.
Điều thực sự khiến ta căm ghét,
Chính là nàng ta một mặt khinh thường chúng ta – những nữ nhi thế gia, một mặt lại chen chân vào chốn phú quý, còn cố tỏ vẻ thanh cao, miễn cưỡng chấp nhận.
Thật đáng ghét!
Kiếp trước, Hoàng đế coi trọng nàng ta và đứa con trong bụng nàng ta.
Kiếp này, Hoàng đế đã có ba đứa con.
Để xem nàng ta còn dám mở miệng cầu xin cái gì mà “một đời một kiếp một đôi người” nữa không.
Ngày đầy tháng của hoàng nhi của ta.
Hoàng đế đã trở về.
Ta đang chải chuốt, tay khựng lại một chút.
Hắn lại có thể sống sót trở về sao?
Thật khó giết quá đi!!!
Ta trang điểm thật đẹp rồi đến gặp Hoàng đế.
Hắn tiều tụy hốc hác, thần sắc đầy vẻ kinh hoàng, khi nhìn thấy chúng ta, trên mặt lại hiện lên niềm vui như gặp lại cố nhân.
“A Phượng, Thục Phi, An Nhi, suýt chút nữa trẫm không thể quay về gặp các nàng.”
Ta và Thục Phi, An Phi liếc mắt nhìn nhau, mỗi người ôm hài nhi lao đến bên cạnh Hoàng đế, nhanh chóng chen lấn, đẩy nữ tử chài lưới ra xa.
“Bệ hạ, người gầy đi rồi.”
“Thần thiếp nhớ người vô cùng.”
“Những ngày người vắng mặt, thần thiếp ngày ngày cầu phúc cho người.”
“Bệ hạ, người mau nhìn xem, đây là hài nhi của chúng ta, người xem, nó giống người biết bao!”
Khi trước, mẫu thân đặc biệt tìm một nam tử cao lớn cường tráng, tướng mạo đường hoàng, hơn nữa còn rất giống Hoàng đế.
Hiện giờ, hài nhi đã đầy tháng, đang trong giai đoạn bụ bẫm đáng yêu, quả thật có vài phần giống Hoàng đế, ai nhìn thấy cũng phải khen ngợi vài câu.
Hoàng đế vô cùng đắc ý.
“Đây chính là hài nhi của trẫm…”
“Có chút xấu xí.”
“Nhưng các ái phi của trẫm lại đầy đặn hơn trước, càng thêm phần quyến rũ.”
“Ra ngoài mới biết, hoàng cung mới thực sự là tiên cung chốn trần gian. Trẫm sau này sẽ không bao giờ vi phục xuất tuần nữa.”
Nữ tử chài lưới bị lạnh nhạt.
Nàng lạnh lùng lên tiếng:
“Lý Thâm, ngươi đã trở về cung, ta cũng nên đi rồi, chúng ta từ nay không còn duyên gặp lại.”
Nàng bày ra dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, quay người định rời đi.
Hoàng đế không lên tiếng.
Ta cũng không lên tiếng.
Kiếp trước, ta quá nóng vội.
Chưa đợi Hoàng đế nói gì, ta đã chất vấn nữ tử chài lưới kia tại sao dám gọi thẳng tên Hoàng đế.
Nàng ta rưng rưng nước mắt, nói rằng nàng luôn gọi Hoàng đế như vậy.
Hoàng đế lập tức khiển trách ta, nói rằng tính tình ta quá lớn, thật sự nghĩ mình là chủ mẫu hậu cung sao?
“Còn không mau xin lỗi Tố Y?”
Hắn nghiêm giọng quát mắng, hoàn toàn không nể mặt ta.
Hắn trở thành anh hùng bảo vệ nàng ta, hai người mắt lệ đong đầy, tình ý triền miên.
Ta mất hết thể diện, trở thành trò cười của mọi người.
Kiếp này, bọn họ đừng hòng biến ta thành kẻ ác, làm bàn đạp cho tình cảm của họ.
Ta giả vờ ngạc nhiên, nhưng không dám nói lời nào.
Thục Phi cúi đầu im lặng.
An Phi đảo mắt, định mắng nhưng bị ta kéo tay áo, vội vàng đưa tay áo lên che miệng, làm ra vẻ kinh hãi sợ hãi.
Hoàng đế có chút khó xử.
Sự vây quanh của chúng ta khiến hắn nhớ lại thân phận quân vương của mình.
Có lẽ hắn chợt nhớ ra bản thân không phải là Lý Thâm lưu lạc mà là bậc quân vương chí tôn của một nước.
“Tố Y, nàng đừng đi, đợi trẫm… khụ, đợi ta thay y phục rồi sẽ nói chuyện với nàng.”
Châu Tố Y rõ ràng không hài lòng với câu trả lời này.
“Không cần đâu, ngươi là thiên tử, ta chỉ là nữ tử chài lưới, tự biết không xứng ở lại đây, cáo từ.”
Nàng nói cáo từ nhưng không rời đi,
Đôi mắt đẫm sương mù lưu luyến nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế trong lòng hoảng loạn.
“Phiền quá, giờ phải làm sao đây? Bọn họ đều chết hết rồi sao? Không ai nói giúp trẫm vài câu, giữ Tố Y lại à?”
“Trẫm là thiên tử, chẳng lẽ lại phải cầu xin một nữ nhân?”
Ta trong lòng đảo mắt khinh thường.
Kiếp trước, ta ngoan ngoãn nghe theo tiếng lòng của hắn,
Vậy mà khi hắn ban chết cho ta lại chẳng hề do dự.
Kiếp này, đừng hòng lợi dụng ta thêm nữa.
Khoảng thời gian Hoàng đế không ở trong cung, ta đã chỉnh đốn cung quy, làm việc có nguyên tắc, hành động có quy củ.
Cung nhân đều tuân thủ quy tắc, ai làm việc nấy, không ai dám lên tiếng.
Tất cả đều nín thở nhìn Hoàng đế và Châu Tố Y diễn cảnh tình sâu nghĩa nặng.
Châu Tố Y thấy không ai giữ mình lại, cắn răng, tức giận bước đi.
Đi đến cửa, nàng cố ý loạng choạng, ngã xuống đất ngất xỉu.
Hoàng đế lập tức lao tới.
“Tố Y, nàng sao vậy? Người đâu, mau truyền thái y!”
Thái y đến.
Chuẩn đoán Châu Tố Y đã mang thai.
Miệng thái y chúc mừng, nhưng lông mày càng nhíu chặt hơn.
Ta, Thục Phi và An Phi liếc nhìn nhau.
An Phi lén giơ ngón tay cái lên.
Thục Phi khẽ chỉnh lại cây trâm xanh trên đầu mình.
Ta nghĩ, ta cũng có mấy cây trâm xanh, ngày mai nhất định phải cài đầy đầu.
Hoàng đế vô cùng vui mừng.
Hắn ôm lấy Châu Tố Y vừa tỉnh lại, nước mắt lưng tròng.
“Tố Y, nàng nghe thấy chưa? Chúng ta có con rồi, là hài nhi của chúng ta, của chúng ta đó.”
Châu Tố Y vừa cười, vừa khóc.
“Đứa trẻ này không thể giữ lại. Ta là con gái nhà lành, lại có tư tình với ngươi, vốn dĩ đã sai rồi. Đứa trẻ này chính là sai lầm, ta tuyệt đối không thể sai thêm nữa. Mau cho ta một bát thuốc phá thai, ta muốn bỏ nó.”
Hoàng đế đau lòng ôm chặt nàng ta.
“Tố Y, nàng không thể nhẫn tâm như vậy. Đây là hài nhi mà trẫm mong chờ nhất, trẫm nhất định phải cho nó một danh phận. Trẫm sẽ cưới nàng, trẫm sẽ lập nàng làm Hoàng hậu.”
“Nhưng ta chỉ là một nữ tử chài lưới, ta làm Hoàng hậu, không ai phục cả. Hơn nữa, ta sợ chốn thâm cung này, ta chỉ muốn cùng phu quân của ta một đời một kiếp một đôi người. Nếu ngươi không làm được, thì hãy để ta đi.”
“Trẫm không để nàng đi! Ai dám có ý kiến, trẫm sẽ giết kẻ đó!!!”
Hắn quay lại nhìn chúng ta như nhìn kẻ thù.
Ta: “…”
Tên cẩu nam nhân!
Bản cung còn chưa nói lời nào.
Ngươi dám vu oan cho bản cung như vậy, bản cung sẽ không khách khí nữa.
Ta lập tức nói:
“Bệ hạ, ngài thật quá ích kỷ rồi. Ngài sao có thể không nghĩ cho Châu cô nương? Một nữ tử nhà lành không tiếc danh tiết mà theo ngài, ngài lập nàng làm Hoàng hậu đương nhiên có thể, nhưng đứa trẻ này không thể sinh ra được. Một khi hài nhi chào đời, tháng mang thai không đúng, đó chính là bằng chứng nàng ta mất trinh tiết trước khi thành thân. Dù ngài có lập nàng làm Hoàng hậu, cả nàng và hài nhi đều sẽ bị thiên hạ chê cười. Ngài sao có thể ích kỷ như vậy? Ngài muốn Châu cô nương bị thiên hạ nhạo báng suốt đời sao?”
Hoàng đế sững sờ.
Hắn ngẫm nghĩ, lập tức giận dữ.
“Trẫm là Hoàng đế, ai dám cười nàng!”
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc.
Thục Phi cũng vậy.
An Phi không hiểu chúng ta đang làm gì, nhưng vẫn cố gắng giữ nhịp bước chung, cũng dùng ánh mắt khó tả nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế tức giận đập mạnh xuống bàn.
“Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Ta nói:
“Bệ hạ, Hoàng tử sinh ra có bà mụ, thái y trông chừng, cung nữ thái giám hầu hạ, nhũ mẫu, bà tử chăm sóc, hài nhi chào đời phải do Khâm Thiên Giám tẩy tam, Ngọc Điệp Sở ghi vào Ngọc Điệp, Ký Cư Sở lưu lại hồ sơ, trong ngoài đều có người trông coi. Ngài định giết hết thiên hạ sao? Hay là ngài định giấu Châu cô nương đi, để nàng ta cả đời không gặp ai?”
“Rõ ràng là ngươi ghen tỵ với Tố Y, muốn hại nàng ta.”
Hoàng đế gầm lên.
Ta cất giọng còn lớn hơn hắn:
“Bệ hạ! Thần thiếp với nàng ta không thù không oán, sao phải ghen tỵ với nàng ta? Chẳng lẽ nàng ta đẹp hơn thần thiếp? Gia thế tốt hơn thần thiếp? Khí chất cao quý hơn thần thiếp? Thần thiếp cái gì cũng hơn nàng ta, thần thiếp sao phải ghen tỵ với nàng ta?”
“Vì trẫm thích nàng ta!!!”
Ha ha ha ha ha!
Cái gọi là thích của hắn thì có gì ghê gớm chứ?
Kiếp trước, ta không thích hắn.
Kiếp này, càng không bao giờ.
Ta lạnh lùng nói:
“Từ ngày tiến cung, thần thiếp đã biết mình phải cùng các tỷ muội chia sẻ ân sủng của bệ hạ. Tổ tiên định ra pháp độ, bệ hạ nhất định phải có một Hoàng hậu, bốn Phi, chín Tần, hai mươi bảy Thế phụ, tám mươi mốt Ngự thê. Hậu cung đã có nhiều tỷ muội như vậy, thêm một người cũng chẳng sao. Thần thiếp không vì bệ hạ thích nàng ta mà ghen tỵ, ngược lại còn vui mừng vì bệ hạ tìm được giai nhân. Nhưng lời thật khó nghe, bệ hạ không muốn nghe thì thần thiếp xin cáo lui, ngài tự nghĩ cách cho Châu cô nương đi.”
Ta phất tay áo bỏ đi.
Thục Phi lắc đầu thở dài.
“Bệ hạ, ngài thực sự đã hiểu lầm Quý phi nương nương rồi. Ngài không ở đây, chính Quý phi nương nương đã chăm sóc cẩn thận, thần thiếp mới có thể bình an sinh hạ hài nhi. Nếu Quý phi thực sự ghen tỵ, hài nhi của thần thiếp đã không giữ được. Bệ hạ, thần thiếp xin cáo lui trước.”
An Phi cũng thở dài:
“Bệ hạ đi rồi, hậu cung trên dưới hòa thuận, tất cả đều nhờ Quý phi tỷ tỷ rộng lượng bao dung, xử sự công bằng. Nếu bệ hạ thực lòng yêu thương Châu cô nương, càng phải nghĩ đến danh dự của nàng ta. Danh dự của nữ tử bình thường đã vô cùng quan trọng, huống chi là một Hoàng hậu? Haizz… Châu cô nương, tự nàng suy nghĩ kỹ đi. Nếu thật sự muốn làm Hoàng hậu, thân phận phải trong sạch. Nhưng giờ đây… Haizz…”
Cả ba người đều nói như vậy.
Hoàng đế hoang mang.
Châu Tố Y cũng bối rối.
Một chuyện vốn nên là tin vui, giờ lại trở thành tai họa.