Quý Phi Tâm Cơ - Chương 2
Thục Phi có vẻ không tin ta.
Nàng ta nghi hoặc nhìn ta.
“Ngươi tốt bụng như vậy sao?”
Ta ngáp một cái, lười biếng đáp:
“Cũng không hẳn là vì ngươi. Mấy ngày trước, bệ hạ suýt nữa đã nạp tân nhân vào cung…”
Thục Phi lập tức nghiêm mặt.
Nàng ta cũng nghe loáng thoáng về chuyện của muội muội An Phi, nếu không phải Hoàng đế đột ngột bị nổi mẩn, có lẽ chuyện ấy đã thành rồi.
“Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến ta?”
Ta cười lạnh.
“Liên quan gì đến ngươi? Liên quan lớn là đằng khác.”
“Chắc chắn là chúng ta chưa hầu hạ bệ hạ chu đáo, mới khiến bệ hạ có thời gian nghĩ ngợi lung tung. Chúng ta không phải nên dốc sức hầu hạ Hoàng thượng sao?”
“Hôm qua ta đã ra sức vắt kiệt sức lực của bệ hạ rồi, hôm nay đến lượt ngươi, đừng khiến bản cung thất vọng.”
Thục Phi đỏ bừng mặt, đứng dậy, khẽ mắng một tiếng.
“Ngươi sao lại thô tục như vậy chứ.”
Thục Phi xuất thân nhà nho, khác xa ta – một kẻ văn dở võ cũng chẳng ra gì.
Kiếp trước, phụ huynh của nàng ta bị Hoàng đế giam cầm.
Nàng ta chỉ biết ôm thánh chỉ của tiên đế ca ngợi gia tộc trung nghĩa, quỳ trước cung điện của Hoàng đế, cầu xin Hoàng thượng nể tình mà giơ cao đánh khẽ, thề rằng phụ huynh mình tuyệt đối không thể tạo phản.
Đáng tiếc, Hoàng đế không gặp nàng.
Đợi đến khi phụ huynh của nàng ta mất, Thục Phi tuyệt thực mà chết để chứng minh sự trong sạch.
Ta một lòng muốn trèo lên cao, phần nào cũng vì sợ bị Hoàng đế xử lý tùy tiện.
Ít nhất, Hoàng hậu là thê tử của Hoàng đế, nếu tùy tiện xử lý thê tử, chắc chắn sẽ khiến triều thần dị nghị.
Ta khinh thường nói:
“Chúng ta vào cung ba năm rồi, chưa có ai sinh hạ hoàng tử cho bệ hạ.”
“Ngươi chẳng lẽ không muốn biết là bệ hạ không được, hay là chúng ta có vấn đề?”
“Hơn nữa, gia tộc ngươi sắp gặp họa rồi.”
“Nếu ngươi mang thai, chưa biết chừng có thể cứu được phụ huynh ngươi một mạng.”
Thục Phi kinh hãi biến sắc.
“Ngươi nói cái gì?”
Lúc này, ta làm ra vẻ như lỡ lời, vội vàng lấy tay bịt miệng.
“Ta đâu có nói gì đâu.”
“Ngươi đã nói rồi!”
“Ta không nói gì cả, Thục Phi, đừng hòng vu oan cho bản cung. Bản cung đi đây.”
Ta vội vàng chuồn mất.
Thục Phi là người cố chấp, nếu ta trực tiếp nói rằng Hoàng đế muốn xử lý phụ huynh của nàng, nàng chắc chắn sẽ không tin. Nhưng nếu nàng đã nghi ngờ rồi tự mình đi điều tra, nhất định sẽ tin.
Quả nhiên, đêm đó, cung nữ nói rằng Thục Phi gọi nước mấy lần, mãi đến canh ba mới ngủ được.
Nghe vậy, ta tức giận vô cùng.
Ta vừa quấn lấy Hoàng đế đến tận canh hai, vậy mà Thục Phi lại cùng Hoàng đế ân ái đến canh ba.
Chẳng lẽ nàng ta có nhiều chiêu trò hơn ta?
Ta lại thua Thục Phi rồi!
Đáng ghét!
Mấy ngày liền, Thục Phi độc chiếm Hoàng đế.
Sủng ái quá mức, khiến người khác đỏ mắt ghen tị.
Vài ngày sau, nàng ta mặt mày nghiêm nghị bước vào cung của ta.
Đợi ta cho lui hết hạ nhân, nàng đột nhiên như mất hết sức lực, ngã phịch xuống ghế.
Sắc mặt nàng tái nhợt, ánh mắt long lanh giọt lệ.
“Tỷ tỷ, tỷ nói đúng, bệ hạ quả thật muốn động đến phụ huynh của ta, người thật sự có sát tâm với bọn họ.”
“Nhưng tại sao chứ, phụ huynh ta trung thành tận tâm, Tống gia nhà ta bao đời trung thần…”
Ta vội vàng ngắt lời nàng.
“Thôi thôi thôi, ngươi đừng nói nữa.”
Những lời phía sau ta thuộc làu làu rồi.
“Tổ tiên ta cùng tiên đế đánh giang sơn.”
“Ông nội ta là Thái phó của tiên đế, sau khi mất bài vị còn được thờ trong Thái miếu.”
“Phụ thân ta là bạn đọc sách cùng tiên đế, bên cạnh tiên đế mấy chục năm trời…”
Kiếp trước, Thục Phi gào khóc thảm thiết, lặp lại mấy lời này hàng trăm lần, nhưng chẳng lần nào khiến Hoàng đế động lòng.
Ta nói:
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ rằng Tống gia nhà ngươi đã cản trở đường đi của người ta rồi sao?”
Thục Phi kích động đứng bật dậy:
“Nhưng phụ thân ta trung thành tận tụy, một tay phò tá bệ hạ lên ngôi.”
“Kẻ què khỏi bệnh, thứ đầu tiên vứt bỏ chính là cây nạng.”
Thục Phi bất lực ngã phịch xuống ghế, khóc ròng thảm thiết.
“Ta phải làm sao đây, chẳng lẽ chỉ cần ta chết đi…”
“Ngươi chết cũng vô ích, bệ hạ thích ngủ với ngươi và giết cả nhà ngươi là hai chuyện khác nhau.”
Thục Phi nghẹn họng, đôi mắt đỏ hoe trừng trừng nhìn ta.
“Vậy ngươi nói phải làm sao?”
Ta thở dài:
“Còn tùy xem phụ huynh ngươi muốn giữ mạng hay giữ quan chức.”
Thục Phi lập tức hiểu ra, nàng ta trầm ngâm suy nghĩ.
“Nhưng ta nói rồi, chưa chắc phụ huynh ta đã tin.”
Ta tháo chuỗi vòng trên tay đưa cho nàng.
“Cầm lấy cái này, bảo phụ thân ngươi mang nó đến gặp cha ta, ông ấy sẽ nói cho họ biết tất cả.”
Tên cẩu Hoàng đế thật đê tiện.
Giao nhiệm vụ điều tra phụ huynh của Thục Phi cho cha ta, dù cha ta chẳng điều tra được gì, nhưng chỉ cần ông nói ra chuyện này, phụ huynh của Thục Phi sẽ thấy lạnh lòng.
Đám đại nho đó trọng nhất là “cúc cung tận tụy, chết không hối tiếc”.
Phụ huynh của Thục Phi muốn làm Gia Cát Lượng.
Đáng tiếc, Hoàng đế chẳng phải Lưu Bị.
Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ nhìn rõ hiện thực.
Đến khi nhìn thấu rồi, chính là lúc chết tâm.
Thục Phi cầm vật kia vội vã rời đi.
Trước khi đi, nàng đột nhiên dừng lại, chần chừ một chút rồi nói với ta:
“Tỷ tỷ, sau này tỷ không cần hao tâm tổn sức trên người bệ hạ nữa.”
“Ta đã liên tiếp ba ngày, lén bắt mạch cho bệ hạ, cũng lén xem… chỗ đó của hắn.”
“Hắn… e rằng… không được rồi…”
Ta như bị sét đánh giữa trời quang.
Hắn không được?
Không được?
Vậy làm sao hắn khiến nữ tử chài lưới kia mang thai?
Ta như vừa phát hiện ra một chân tướng động trời.
“Ngươi chắc chứ?”
“Từ nhỏ ta đã theo danh y học nghề, cũng từng theo sư phụ xuất chẩn. Chỉ là sau khi vào cung, ta phải giả vờ như không biết gì. Những gì ta nhìn thấy, tuyệt đối không thể sai.”
Ta nghiến răng căm hận.
Tên cẩu Hoàng đế.
Để hắn vô ích ngủ cùng ta bao nhiêu ngày như vậy.
“Bệ hạ có biết chuyện này không?”
Thục Phi ngập ngừng.
“Chắc là không biết. Thái y xưa nay không bao giờ dám khẳng định chắc chắn điều gì, nhất là những chuyện liên quan đến hoàng tự, lại càng không dám nói.”
“Vậy thì tốt.”
Ta hạ quyết tâm.
Ta nhất định phải mang thai.
Nữ tử chài lưới có thể đội nón xanh lên đầu Hoàng đế.
Ta cũng có thể làm được.
Ta bắt đầu chuẩn bị cho chuyến hồi hương.
Thục Phi cũng tất bật lo liệu chuyện của mình.
Ngày hôm sau, bên ngoài truyền tin Thái phó từ trên xe ngựa ngã xuống, gãy xương chân. Trưởng huynh của Thục Phi vì bảo vệ phụ thân mà bị thương cánh tay.
Thái phó tuổi cao sức yếu, chấn thương ở chân khiến bệnh cũ tái phát, tính mạng như ngọn đèn trước gió.
Người già thường mong được trở về cố hương lúc cuối đời.
Trưởng huynh của Thục Phi lập tức xin từ quan, hộ tống phụ thân hồi hương.
Hoàng đế phê chuẩn.
Ngày ta xuất cung hồi hương.
Thục Phi đến tiễn, nước mắt lặng lẽ rơi.
“Thật ngưỡng mộ tỷ tỷ, có thể trở về nhà một chuyến. Còn ta, ngay cả lần cuối gặp cha mẹ cũng không được, từ nay, ở kinh thành này ta chẳng còn người thân nào nữa.”
Ta thoáng mềm lòng, đưa tay xoa đầu nàng.
Phụ huynh của nàng lần này hồi hương, e rằng sẽ không bao giờ quay lại kinh thành nữa.
Giữa quyền lực và tính mạng, đương nhiên tính mạng quan trọng hơn.
Ta hạ giọng:
“Vậy ngươi có muốn sinh một người thân cho mình không?”
Thục Phi kinh ngạc tột độ.
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Cơ hội chỉ có một lần.”
Nàng bất ngờ nắm chặt tay ta.
“Cầu xin tỷ tỷ giúp ta. Hắn bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa.”
“Chờ tin tốt của ta.”
Ta xuất cung hồi hương một chuyến.
Nói là về nhà, nhưng suốt hành trình đều bị giám sát chặt chẽ.
Chỉ khi bái kiến mẹ và các tỷ muội, ta mới có một chút thời gian nói chuyện riêng tư.
Mẹ ta nắm chặt tay ta, giận dữ nói:
“Triệu Cửu Phượng, ngươi gan cũng lớn thật, muốn hại chết cả nhà chúng ta sao.”
Ta chỉ nói một câu:
“Hoàng đế không được, dựa vào hắn, đời này con sẽ không bao giờ có con.”
Tay mẹ buông lỏng.
“Đồ trời đánh Lý Thâm!!!”
Mắt bà đỏ lên.
Mắt ta cũng đỏ.
“Gia tộc Thục Phi chính là bài học nhãn tiền, Hoàng đế không biết mình không thể sinh con. Đứa trẻ này có thể bảo vệ được cả nhà ta. Nếu không bảo vệ được, cùng lắm là cả nhà cùng chết.”
Mẹ ta hạ quyết tâm, vỗ nhẹ tay ta.
“Yên tâm, có mẹ đây. Mẹ sẽ chuẩn bị ngay.”
“Chuẩn bị cho con ba phần!”
Mẹ ta suýt ngã.
Ta thản nhiên nói:
“Trong cung ta còn vài tỷ muội nữa…”
“Chuyện như vậy mà ngươi còn nghĩ đến tỷ muội tình thâm à?”
“Đó chính là gia phong của Triệu gia chúng ta, có đồ tốt đương nhiên phải chia sẻ cùng tỷ muội.”
Mẹ nghiến răng bước đi.
Lúc hồi cung, ta ôm theo một cái hộp lớn, phía trên là ngân phiếu, phía dưới giấu những thứ không tiện nói ra.
Sau khi trở về, ta gọi Thục Phi và An Phi đến, chỉ cho họ xem.
“Thứ này dùng càng sớm càng hiệu quả. Các ngươi tự quyết định. Muốn dùng thì dùng, không muốn thì vứt đi, dù sao cơ hội chỉ có một lần.”
Thục Phi là người đầu tiên lấy một phần.
“Một phi tần mang thai, Hoàng đế sẽ nghi ngờ phi tần đó. Nhưng nếu nhiều phi tần cùng mang thai, Hoàng đế chỉ có thể nghi ngờ y thuật của Thái y. Tính ta một phần.”
An Phi nghiến răng.
“Các ngươi hay thật, cứ lấy là lấy. Nhưng dạo này Hoàng đế không sủng hạnh ta, nếu ta mang thai thì thời gian chẳng khớp chút nào.”
“Chuyện đó khó gì? Tối nay ngươi mang một bát chè trôi nước đến chỗ bệ hạ đi, gần đây hắn thèm ăn chè trôi nước rồi.”
“Vậy ta cũng tính một phần.”
An Phi cũng lấy một phần.
Tối hôm đó, nàng mang chè trôi nước đến tìm Hoàng đế, dụ dỗ hắn đến cung của mình.
Đến canh tư, hai người mới chịu nghỉ ngơi.
Ta đau lòng không thôi.
Đáng chết thật! Thục Phi và An Phi.
Các ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mà khiến Hoàng đế dây dưa với các ngươi đến tận canh ba, canh tư như vậy chứ?