Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 947
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 947 - Sợ hãi
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 947: Sợ hãi
Triệu Diệc Thời lảo đảo.
Hắn cảm thấy phụ thân trước mắt rất xa lạ.
Lạ ở đâu?
Ở đôi mắt đó.
Ánh mắt phụ thân trước giờ đều hỗn độn vô thần, nhưng mà giờ phút này ánh mắt ông không chỉ trong suốt, hơn nữa còn sắc bén, giống như bản thân mình ở trong mắt ông chỉ là đưa bé thông minh vặt vãnh, tự cho mình là đúng.
“Thái tử vừa mới nói, vị trí Thái tử của trẫm, còn phải dựa vào Hoàng thái tôn ngươi để bảo toàn sao.” Triệu Ngạn Lạc: “Ngươi lại sai rồi, vừa khéo trẫm là Thái tử vừa què vừa béo vừa nhát gan vừa vô dụng, mới khiến cho ngươi ngồi lên vị trí hoàng thái tôn, hơn nữa còn ngồi vững vị trí này.”
“Làm sao có thể?”
Triệu Diệc Thời sợ hãi, giọng nói dường như biến mất.
“Vết xe đổ của tiền Thái tử, Thái tử chỉ nhìn thấy một mặt không đủ tàn nhẫn của hắn, do đó nhắc nhở mình phải tàn nhẫn, Thái tử có từng nhìn sâu vào bên trong, thấy tiên Thái tử bị Nguyên Phong đế thất sủng không?”
Triệu Ngạn Lạc lạnh lùng cười.
“Một người dáng dấp tốt, đọc sách giỏi, tính tình lại tốt, đối nhân xử thế khiêm tốn hữu lễ, xử sự không thiên vị, toàn thân không chỗ nào không tốt.
Nhưng kể từ đó, chẳng phải sẽ lộ ra cái không tốt của người khác sao?
Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi.*
Hoàng đế cũng là người, cũng có thất tình lục dục, ghen tị thù hận.”
*ý nói cái cây cao nhất trong rừng sẽ bị gió thổi mạnh nhất.
Triệu Ngạn Lạc hờ hững đảo qua gương mặt Triệu Diệc Thời.
“Gương mặt của tiên Thái tử đẹp biết bao, khí độ xuất chúng biết bao, đứng trong đại điện như cây ngọc gặp gió, mọi người đều bị hắn hấp dẫn.
Nguyên Phong Đế ngồi trên long ỷ, ngày ngày nhìn màn này, chẳng lẽ không sinh lòng ghen tị sao?
Thái tử đọc thuộc sử sách, không ngại cẩn thận suy nghĩ xem, từ xưa đến nay, người quá xuất chúng, mấy người có kết cục tốt đẹp?
Không có nhiều.
Tại sao?
Bởi vì lòng người là như thế, nhân tính là như thế, không muốn thấy người khác tốt hơn mình.
Thái tử à, h@m muốn ăn uống là thứ dễ thỏa mãn nhất trên đời này.
Trẫm đang ở nhà đế vương, thứ bay trên trời bơi trong nước, có gì không ăn ngon được?
Vì sao Trẫm lại khiến mình có đầy thân thịt mỡ?
Bởi vì tiên đế đang tuổi tráng niên, mà trẫm lại ngày càng trưởng thành, cánh chim ngày càng phong phú.
Phụ tráng tử cường ở nhà bách tính là chuyện tốt, ở nhà đế vương, cũng là tối kỵ.
Diễn xuất của tiên đế cực kỳ giống Nguyên Phong đế, bọn họ đều là đại anh hùng quyết đoán sát phạt, anh hùng sợ gì nhất?
Sợ tuổi xế chiều!
Cho nên Thái tử là trẫm phải mập mạp, phải tầm thường vô vị, cho dù bị người cười nhạo, cũng tốt hơn đi khoe khoang với người.
Thái tử à, chiêu này gọi là tàng chuyết*.”
*Giấu cái vụng về kém cỏi của mình đi.
Là bởi vì trẫm giấu diếm, tiên đế thấy giang sơn Triệu gia không thể giao cho tên phế vật trẫm, mới có hoàng thái tôn như ngươi.”
Xương cốt của người đã từng là hoàng thái tôn, bây giờ là Thái tử đang bốc lên sự lạnh lẽo, nhưng linh hồn lại giống như bị thiêu đốt.
Vậy sao?
Thật sao?
Nếu thật sự là như vậy, thế thì tâm cơ của nam tử trước mặt kia đã giấu sâu bao nhiêu, đến tiên đế cũng bị lừa gạt.
“Cung Đoan Mộc có một hoàng Thái tử, một hoàng thái tôn, phụ tử hai người đều ở địa vị cao, mỗi lời nói cử chỉ đều hết sức quan trọng.”
Triệu Ngạn Lạc thản nhiên nói:
“Ngươi dùng trí tuệ của ngươi, đến phản chiếu sự vụng về của trẫm, trẫm dùng sự vụng về của trẫm, đến nâng đỡ trí tuệ của ngươi.
Hai đầu được cân bằng bởi sự thông minh và vụng về.
Tiên đế vừa nhìn thấy trẫm, đã thấy chán ghét, cảm thấy vẫn là Hoàng thái tôn tốt hơn.
Lại nhìn thấy Hoàng Thái Tôn, cảm thấy Thái Tôn có một người cha như vậy thật sự là đáng thương, lại sẽ đối xử tốt với ngươi hơn, sẽ càng dụng tâm dạy dỗ ngươi hơn.
Cho nên Thái tử à, ngươi nói ngược rồi, không phải ngươi bảo toàn trẫm, là trẫm thành tựu cho ngươi!”
Triệu Diệc Thời chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trước mắt đều biến thành màu đen.
Phụ thân thành tựu cho hắn?
Không ngờ là phụ thân thành tựu cho hắn!
Sau một lúc lâu, hắn cắn răng hỏi: “Nếu phụ tử chúng ta đều đã cân bằng tốt như vậy, vì sao suy nghĩ phế bỏ người vẫn luôn có.”
“Bởi vì trong lòng tiên đế, cũng có một cái cân, cái cân này một đầu đặt ngươi và trẫm, một đầu khác là Hán vương.”
Triệu Ngạn Lạc: “Thái tử có từng tỉ mỉ quan sát, khi đầu này của chúng ta vểnh lên, tay của tiên đế sẽ đè chúng ta xuống một chút; khi đầu kia của Hán vương nhếch lên, tay của tiên đế lại sẽ đè hắn xuống một chút.
Không để cho một bên vểnh lên, ngồi xem hổ đấu, Thái tử à, đây lại là một loại cân bằng khác.
Loại cân bằng này, tiên đế có thể đạt được hai chỗ tốt.
Một là giang sơn của hắn càng ngày vững chắc, không ai dám phân quyền của hắn, ai phân quyền của hắn, hắn sẽ lấy mạng của người đó.
Một cái khác, hắn có thể phán đoán rõ ràng, trong triều ai là đảng Thái tử, ai là đảng Hán vương, ai là người đứng giữa.”
Trong đầu Triệu Diệc Thời đột nhiên hiện lên lão Ngự Sử Lục Thời đã qua đời.
Người này không dựa vào đầu nào, lại khiến tiên đế trọng dụng.
“Tiên đế không ngừng có ý muốn phế trẫm, không ngừng khiến trẫm gặp nguy hiểm, từ một góc độ khác mà nói, cũng là đang rèn luyện trẫm, rèn luyện Hán Vương, rèn luyện ngươi.” Triệu Ngạn Lạc: “Giang sơn Triệu gia muốn thiên thu vạn đại, phế vật vô năng không thể trở thành người thừa kế, chỉ có người trải qua đủ loại thách thức mới có tư cách đứng ở chỗ cao nhất.”
Triệu Diệc Thời nhìn đế vương trước mặt, cảm thấy sợ hãi khôn cùng.
Ông núp ở chỗ tối, im lặng quan sát từng người bên cạnh, phân tích, mỗi một khuôn mặt, mỗi một lòng người.
Ông không chỉ tính kế cả tiên đế, mà đến con trai ruột cũng không buông tha.
Thật buồn cười.
Chính mình lại… lại còn tưởng rằng ông là một người tham sống sợ chết, không biết việc gì.
“Về phần vì sao trẫm tha cho nàng?”
Triệu Ngạn Lạc im lặng thật lâu, nâng quải trượng lên chọc vào ngực Triệu Diệc Thời.
“Người ở vị trí nào, nên làm chuyện ở vị trí đó. Thái tử nơi này phải nên chứa giang sơn xã tắc, là sự vụ triều chính, chứ không phải một nữ tử không quan trọng, không làm ra được chút gợn sóng nào.”
Triệu Diệc Thời bị hắn chọc đến lảo đảo lui về phía sau nửa bước.
Hắn trong nháy mắt đã hiểu được, phụ thân không phải không giết nàng, mà là khinh thường giết.
Còn một điểm nữa, làm việc không nên đuổi cùng giết tận, phải có chút lòng dạ đàn bà, để lại đường sống cho người khác.
Triệu Ngạn Lạc gõ quải trượng mạnh xuống đất, tay kia phủ lên trên.
“Để lại cho người khác một con đường sống, có lẽ cũng là để lại cho mình một con đường sống, để lại cho hậu thế của ngươi một con đường sống.”
Những lời này, không ai nói với hắn.
Tiên sinh của hắn, hoàng tổ phụ của hắn đều dạy hắn lòng phải tàn nhẫn, tay phải ác, không được tin tưởng ai.
Huynh đệ không thể tin tưởng, người bên gối không thể tin tưởng, người trong thiên hạ lại càng không thể tin tưởng, cho dù là phụ mẫu cũng phải đề phòng ba phần.
Hốc mắt Triệu Diệc Thời cay xè, thê lương nói: “Vì sao Phụ thân không sớm nói với con những lời này?”
Triệu Ngạn Lạc nhìn hắn thật lâu: “Lời trẫm nói, ngươi chưa từng nghe lọt nửa câu?”
Trong phút chốc, vẻ mặt Triệu Diệc Thời khó có thể hình dung.
Nương từ nhỏ đã nói với hắn… Con trai, con tuyệt đối đừng học theo cha con, nhìn cái dáng vẻ sợ hãi rụt rè của cha ngươi đi, có thể thành đại sự gì, cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn!
Con trai, con phải ngoan ngoãn nghe lời nương, nương và mấy cậu của con, có liều chết đều phải đưa con lên vị trí kia, con cách xa người cha không có tiền đồ của con ra một chút.
Lúc đầu, hắn còn cảm thấy phụ thân đáng thương.
Nghe nhiều, hắn từ từ thấy khinh thường.
Đúng vậy, hắn chưa từng để mắt tới nam nhân trước mắt, chớ nói chi là lắng nghe lời ông nói, phẩm ra từng thâm ý trong lời ông.
Mỗi một lần quải trượng gõ xuống, hắn đều cho rằng người què này là đang ghen tị hắn được sủng ái trước tiên đế, ghen tị tướng mạo của hắn, vả cả đôi chân lành lặn của hắn.
Nhưng chưa từng nghĩ, hắn đang dạy con.