Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 944
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 944 - Để lại chữ
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 944: Để lại chữ
“Nói đi!”
Trước đây Chu Viễn Mặc nợ Yến Tam Hợp nhân tình to lớn, Yến Tam Hợp gọi hắn đến biệt viện, bảo hắn đến phần mộ tổ tiên Tạ gia xem phong thủy nơi đó, nếu như không tốt, thì thuận tiện sửa lại.
Uông Ấn: “Mộ tổ Tạ gia ở phủ An Huy, Chu Viễn Mặc nói sau khi hắn ra khỏi biệt viện thì thu dọn hành lý rồi xuất phát.”
Triệu Diệc Thời: “Sau đó thì sao?”
Uông Ấn: “Thẩm thị vệ nói trong xe ngựa quả thực chỉ có một mình Chu Viễn Mặc, còn có một túi quần áo, trong túi là bốn năm bộ quần áo để thay, và ngân phiếu một ngàn lượng.”
Giọng Triệu Diệc Thời lạnh như băng: “Đường đường là giám chủ tiền Khâm Thiên Giám, ra ngoài xem phong thủy mã đến hạ nhân cũng không mang theo sao?”
Uông Ấn: “Nói là Yến Tam Hợp dặn dò, không được để lộ chuyện giúp Tạ gia xem phần mộ tổ tiên, kêu hắn đi một mình.”
Dứt lời, có người gõ cửa.
Uông Ấn vội vàng mở cửa.
Thị vệ thì thầm với hắn vài câu, Uông Ấn vội vàng trở lại thư phòng.
“Điện hạ, xe ngựa Quý phủ cũng đã điều tra rõ ràng.”
Uông Ấn: “Quý Hải Đông cũng nợ Yến Tam Hợp một nhân tình, bị gọi đến biệt viện, Yến Tam Hợp hứa gả Thang Viên cho hắn.”
Triệu Diệc Thời hơi biến sắc.
Uông Ấn sợ tới mức vội vàng cúi đầu xuống nửa tấc.
“Quý Hải Đông đã có thê tử, không thể cưới thêm một người nữa, đành phải đồng ý nạp Thang Viên làm ngoại thất, sắp xếp một tòa nhà ngoài thành.”
Triệu Diệc Thời cười gằn: “Vậy ngươi đến am ni cô, là tiểu nha hoàn Lan Xuyên của biệt viện?”
“Điện hạ đoán không sai.”
“Lan Xuyên vốn là đồ đệ của Tuệ Như sư thái Am Thủy Nguyệt, sau đó mới theo Yến Tam Hợp, Tuệ Như sư thái nhận được thông báo của Yến Tam Hợp, muốn nàng xuống núi đón Lan Xuyên về.”
Uông Ấn: “Lan Xuyên đã biết được cuộc sống thế tục, không muốn vào am tu hành, Yến Tam Hợp cho Tuệ Như hai ngàn lượng bạc, để Tuệ Như giúp Lan Xuyên tìm một gia đình tốt.”
“Nhưng một sớm một chiều sao có thể tìm được người thích hợp, Tuệ Như bèn mang theo Lan Xuyên đến Tây Bắc tìm một người bạn cũ, tạm thời dàn xếp ổn thỏa.”
Lại có tiếng gõ cửa.
Uông Ấn đi ra ngoài một lát rồi lại đi vào.
“Điện hạ, lão bảo chủ Hàn Gia Bảo sau khi chết quan tài bị nứt, được Yến Tam Hợp giúp giải tâm ma. Bảo chủ đương nhiệm Hàn Hú cũng nhận được thư của Yến Tam Hợp, chạy tới biệt viện.
Yến Tam Hợp bảo tiêu cục Hàn gia áp một chuyến tiêu, mục tiêu là bờ sông Nộ phủ Vân Nam, Hàn Hú nói nơi đó là nhà của Yến Tam Hợp.
Thẩm thị vệ cẩn thận kiểm tra thực hư, trong hai chiếc xe ngựa đều là đồ của Tam gia, Tiểu Bùi gia và Yến Tam Hợp, còn có một ít thuốc quý giá của Bách Dược Đường.”
Uông Ấn nhướng mắt nhìn sắc mặt Thái tử.
Thẩm thị vệ còn mang theo tin tức trở về, biệt viện quả thực trống rỗng, không còn một bóng người, nhưng thị vệ bên cạnh Tam gia và Tiểu Bùi gia vẫn còn.
“Chu Thanh ở Bùi phủ, bị trọng thương còn chưa tỉnh lại, Đinh Nhất ở bên chăm sóc.”
“Hoàng Kỳ đã bị người của chúng ta bắt được, hắn nói là phụng mệnh chủ tử, trở về Tạ phủ, Bùi phủ lấy vài thứ, sau đó đưa đến trạm dịch Hàn gia.
Còn nói, chủ tử nhà hắn quyết định rời khỏi kinh thành với mấy người Tam gia, về phần rời đi như thế nào, hắn nói không biết.
Lúc Hoàng Kỳ nói những lời, nước mắt ào ào chảy, nói chủ tử sao đến hắn cũng bỏ lại như thế?”
Rầm rầm…
Triệu Diệc Thời quét sạch những thứ trên bàn.
Uông Ấn sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói:
“Thẩm thị vệ còn truyền tin tức nói, trên một mặt tường thư phòng biệt viện, có lời của Tam gia, Tiểu Bùi gia, Yến Tam Hợp, cả Lý Bất Ngôn để lại… để lại cho điện hạ.”
“Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
“Điện hạ, ngài còn đang giữ lăng, tuyệt đối không thể…”
Triệu Diệc Thời một cước đá vào vai hắn: “Cút ngay!”
Uông Ấn nằm trên mặt đất, gần như than thở khóc lóc: “Điện hạ, Hoàng thượng có lệnh, không được triệu không hồi kinh, điện hạ!”
Triệu Diệc Thời sao có thể nghe được lời này, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ…
Bùi Minh Đình bỏ hắn rời đi!
Hắn theo Tạ Tri Phi cao chạy xa bay!
Hắn, sao hắn dám?
Thái tử khí thế lao ra, khí thế xoay người lên ngựa, gương mặt tức giận chưa từng có, cả đám thân vệ thấy thế cũng đồng loạt cưỡi ngựa đuổi theo.
Trong đêm tối, mấy chục con ngựa chạy nhanh về phía Thành Tứ Cửu.
Đến cửa thành, thị vệ giữ thành vừa thấy là Thái tử và thân vệ của hắn, sợ tới mức chẳng dám thả rắm, vội mở cửa để Thái tử vào thành.
Vào thành, hắn lập tức đi thẳng đến biệt viện.
Đến cửa biệt viện, Triệu Diệc Thời xoay người xuống ngựa.
Thẩm Trùng còn đang tìm người khắp nơi trong biệt viện, nghe tin thì tiến đến, vừa thấy mặt Thái tử thì chẳng dám nói gì, ngẩng đầu nói với thị vệ phía sau: “Mau đi thắp hết đèn trong thư phòng.”
“Vâng!”
Bước chân Triệu Diệc Thời không ngừng, nghiêm mặt đi thẳng vào trong.
Biệt viện này hắn đã tới mấy lần, mỗi một lần tiến vào luôn cảm thấy trong viện này có sự ầm ĩ gà bay chó chạy.
Nhưng mà lúc này đây, chỉ còn lại yên tĩnh.
Phải, yên tĩnh.
Triệu Diệc Thời không hiểu sao cảm thấy lúng túng, bước chân không khỏi chậm lại, nuốt sự hung hăng vào trong lòng, sau đó mới bước vào thư phòng.
Thư phòng, đèn đuốc sáng trưng.
Giá sách vốn chất đầy đều trống không, thể hiện quyết tâm rời đi của chủ nhân.
Triệu Diệc Thời ngẩng đầu.
Ánh nến chiếu rọi xuống bức tường trắng, viết chữ dày đặc.
Triệu Hoài Nhân, lúc ba người chúng ta ở bên nhau, ngươi rất ít nói chuyện, cũng gần như không có biểu cảm gì.
Ta và Minh Đình lại có thể phán đoán ngươi đang vui vẻ hay tức giận từ gương mặt hay đôi câu vài lời của ngươi.
Minh Đình phụ trách đùa giỡn, ta phụ trách dỗ dành ngươi, ngươi dịu dàng nhìn chúng ta cười, đáy lòng hai chúng ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần cuối cùng ta nhớ lại mấy chuyện như này, ra khỏi cửa này, ta mãi mãi không muốn nhớ lại nữa.
Ta không trách ngươi ra tay muốn giết ta, ta chỉ hận ngươi quá coi nhẹ ta và Minh Đình.
Triệu Hoài Nhân, tạm biệt!
…
Triệu Hoài Nhân, ta văn không thể an bang, võ không thể định quốc, tâm nguyện lớn nhất đời này là giúp ngươi bước lên ngôi vị cao nhất kia, sau đó cùng Tạ Ngũ Thập ăn uống chờ chết.
Nếu là tâm nguyện, vậy chắc chắn phải thực hiện.
Cánh chim của ngươi sớm đã đủ lông đủ cánh, ta có giúp hay không thì vị trí đó cũng là của ngươi, cho nên, ta lựa chọn đi với Tạ Ngũ Thập.
Ta không trách ngươi tính kế Trịnh gia, nhưng lại không thể tha thứ việc ngươi muốn giết Tạ Ngũ Thập, hắn là huynh đệ tốt nhất cuộc đời ta.
Triệu Hoài Nhân, tạm biệt!
…
Triệu Hoài Nhân, nếu ngươi có thể làm một hoàng đế tốt, thì sự dứt khoát tàn nhẫn, đuổi cùng giết tận của ngươi cũng tính là ưu điểm.
Nếu như không thể, thì những gì ngươi đang làm nhìn có vẻ rất nực cười.
Đừng sống như một người đơn độc, nếu không ngươi là vừa nực cười, lại đáng thương, còn rất đáng thương.
…
Triệu Diệc Thời, nương ta nói, nếu như ngươi gặp một người khiến tim ta đập thình thịch, thì hãy lớn mật nói cho hắn biết, cuộc đời ngắn ngủi, có thể tủi thân mọi thứ, nhưng không nên để trái tim mình tủi thân.
Nương ta còn nói, có người chỉ cần liếc mắt đã đủ ghim vào lòng.
Trước kia ta cảm thấy lời nương ta nói đều đúng, bây giờ xem ra, nương ta cũng có lúc sai.
Có người mặt ngoài nhìn tinh xảo, nhưng căn bản nhìn không ra trái tim muốn giết người dưới da mặt hắn.
Cho nên, không hẹn gặp lại!
***chị ngôn mười điểm haha, cơ mà anh làm hoàng đế mà, phải chịu đựng mấy chuyện này thôi anh ạ…