Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 940
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 940 - Gặp nạn
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 940: Gặp nạn
Cái gì?
Hồi kinh?
Lý Bất Ngôn xông tới.
Lục Đại xông tới.
Đinh Nhất nếu như không phải đang ấn lỗ thủng trên bụng Chu Thanh, thì cũng muốn xông tới.
Yến Tam Hợp gật đầu với Lưu Phi: “Lưu thống lĩnh, có thể để cho mấy người chúng ta nói chuyện được không?”
Lưu Phi cực kỳ biết điều: “Ta đi thăm Chu huynh đệ.”
Một lát sau, Đinh Nhất cũng xông tới, trên tay đều là máu của Chu Thanh.
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi.
“Có một việc ta chưa từng nói với các ngươi, bởi vì ta nghĩ oan hồn Trịnh gia đã tan, chiến mã khôi phục như lúc ban đầu, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
Nhắc tới Trịnh gia, trái tim mọi người đều bị thắt lại.
Nhất là Tạ Tri Phi, cơ mặt không tự chủ căng thẳng.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
“Bất Ngôn, ngươi còn nhớ trước khi hôn mê, mỗi ngày ta đều mang ngươi đến ngoại ô phía tây xem hiện trường Nghiêm Hỉ bị bắn chết không?”
Lý Bất Ngôn gật đầu: “Nhớ.”
Yến Tam Hợp đi tới bên cạnh Tạ Tri Phi, cầm lấy tay hắn, nhưng vẫn nói với Lý Bất Ngôn: “Ngươi còn nhớ lúc chúng ta mới vừa vào kinh thành, điều tra tâm ma của Quý lão phu nhân thì đụng phải lúc Quý gia bị tịch thu không?”
Lý Bất Ngôn: “Nhớ!”
Yến Tam Hợp: “Ngươi còn nhớ rõ ngươi và người Cẩm Y vệ xảy ra xung đột, có người bắn một mũi tên về phía ngươi không.”
Lý Bất Ngôn: “Nhớ, là Thẩm Trùng bắn.”
Tay Tạ Tri Phi run lên, Yến Tam Hợp ngẩng đầu nhìn hắn, nắm tay hắn, âm thầm dùng sức.
“Đêm Nghiêm Hỉ chết, Thẩm Trùng và hai thị vệ của Thái tử ở bên ngoài phòng thủ. Thẩm Trùng thân là thân vệ đệ nhất bên cạnh Thái tử, có thân thủ tốt như vậy, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng của sát thủ…”
Lý Bất Ngôn nghĩ đến ngày đó mình và Tiểu Bùi gia gặp phải ám sát ở Lầu Xuân Phong, ánh mắt chợt trở nên phức tạp.
“Mũi tên gi ết chết Nghiêm Hỉ kia chẳng lẽ là Thẩm Trùng bắn? Hèn gì ta cảm thấy mũi tên kia có chút quen thuộc, nhưng lại thấy không thể nào…” Nàng thì thào lại nói: “… Hắn gi ết chết Nghiêm Hỉ làm gì?”
Yến Tam Hợp: “Không phải hắn muốn giết Nghiêm Hỉ làm gì, mà là Triệu Diệc Thời muốn giết Nghiêm Hỉ làm gì?”
Lý Bất Ngôn trong lòng căng thẳng: “Làm cái gì?
“Hắn gặp phải chiến mã uể oải, giang sơn lâm nguy, chắc chắn phải điều tra cái chết của Trịnh lão tướng quân, nhưng lại sợ chúng ta tra được sau lưng Tạ Đạo Chi còn có hắn.” Yến Tam Hợp dừng lại một chút: “Cho nên sau khi Nghiêm Hỉ nói ra chân tướng, hắn ra lệnh Thẩm Trùng bắn chết hắn.”
“Yến, Yến, Yến cô nương.” Đinh Nhất run rẩy nói: “Ngươi, ý của ngươi là, lão gia nhà chúng ta, lão gia… vẫn chưa phải là đầu sỏ thực sự?”
Yến Tam Hợp nhắm mắt với Đinh Nhất, ngẩng đầu nhìn sườn mặt Tạ Tri Phi.
“Thừa Vũ, có mấy lời nếu có thời gian ta sẽ nói tỉ mỉ, nhưng Chu Thanh chờ không kịp, bây giờ phải lập tức chạy về Thành Tứ Cửu, thay hắn…”
“Không được!”
“Chàng nghe ta!” Yến Tam Hợp cũng nắm lấy tay kia.
“Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, trong thành Tứ Cửu, dưới mí mắt Hoàng đế, Triệu Diệc Thời không dám động thủ với ta!”
“Ý nàng là sao?”
“Những người áo đen vừa rồi cũng là do Thái tử điện hạ phái tới ư?”
“Thái tử điện hạ muốn Yến Tam Hợp chết?”
Mấy ngươi họ cảm thấy như sét đánh bên tai, tim đập thình thịch, kinh hãi nhìn về phía Tạ tam gia.
Môi Tạ Tri Phi trắng bệch, giống như có một con dao đâm mạnh vào tim hắn, làm hắn đau đến nỗi đến nói cũng không nên lời.
Sao lại là Hoài Nhân?
Hoài Nhân lúc nào cũng dịu dàng, ánh mắt luôn sáng ngời, ngữ khí nói chuyện dịu dàng ổn trọng, dựa sát còn có thể ngửi được khí tức vô cùng sạch sẽ trên người hắn.
Tạ Tri Phi tuyệt vọng cúi đầu, giọng nói lập tức vỡ vụn: “Sao có thể là hắn?”
Yến Tam Hợp tránh ánh mắt hắn: “Đinh Nhất.”
“Yến, Yến cô nương?”
“Ngươi và Lục Đại mang theo Chu Thanh vào kinh thành trước, không được chậm trễ một khác, sau khi vào kinh trực tiếp đến Bùi gia, cầu Bùi thái y cứu mạng.”
Bùi gia có Hoàn Hồn Đan, nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể cứu Chu Thanh một mạng.
Đinh Nhất không dám lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn Tạ Tri Phi.
“Lời của ta, là lời của Tam gia, mau lên đường.”
“Vâng!”
Lúc này, Lục Đại đột nhiên lên tiếng: “Tiểu chủ tử, các ngươi thì sao?”
Yến Tam Hợp nhìn ra ngoài đình: “Ta có bọn họ, ngươi cứ yên tâm, chúng ta gặp nhau ở biệt viện.”
“Vâng!”
Rất nhanh, xe ngựa chạy như bay.
Yến Tam Hợp đi tới trước mặt Lưu Phi: “Lưu thống lĩnh, làm phiền chọn hai thị vệ, lái xe đưa chúng ta hồi kinh.”
Lưu Phi cả kinh: “Yến cô nương, lỡ như những người áo đen kia lại đến?”
“Một kích không trúng, bọn họ tuyệt đối sẽ không trở lại.”
Yến Tam Hợp: “Ngươi cũng mang người của ngươi về quân doanh, chúng ta chưa từng gặp nhau, các ngươi chẳng qua là ở ngoài thành luyện binh mà thôi.”
Lưu Phi: “Chuyện này… nếu như Bộ tướng quân hỏi tới…”
“Cũng đừng nói.”
Yến Tam Hợp nhìn Tạ Tri Phi bất động bên cạnh, thấp giọng nói: “Việc này nếu có ít người biết, Bộ tướng quân và Bộ gia quân các ngươi sẽ an toàn hơn.”
…
Hoàng lăng.
Một con diều hâu vỗ cánh đáp xuống cánh tay Thẩm Trùng.
Thẩm Trùng cởi ống trúc ra lấy mảnh giấy, quét mắt nhìn rồi lập tức đi vào thư phòng.
“Điện hạ, hành động thất bại, thời điểm mấu chốt có một đám người mặc khôi giáp, tay cầm đại đao quân đội, chúng ta tổn thất năm mươi hai người.”
Triệu Diệc Thời không nói gì nhìn hắn.
Thẩm Trùng lập tức quỳ xuống đất: “Xin điện hạ trách phạt.”
Triệu Diệc Thời im lặng: “Phái người theo dõi biệt viện, không được làm gì khác.”
Thẩm Trùng ngẩn ra.
“Đánh cỏ động cỏ, rắn sẽ chui vào trong động.”
Triệu Diệc Thời chấm ngòi bút: “Đối với Yến Tam Hợp mà nói, động an toàn nhất là dưới chân thiên tử.”
Thẩm Trùng do dự một lúc lâu.
“Điện hạ, có nên âm thầm điều tra chi quân đội kia một chút hay không, tiểu nhân suy nghĩ một chút, tám chín phần mười là Bộ gia quân, chỉ có Bộ gia quân mới dùng đại đao.”
Triệu Diệc Thời chợt biến sắc, ném bút trong vào mặt Thẩm Trùng: “Bộ gia quân đã lên bắc địa, nào còn Bộ gia quân gì hả?”
Thẩm Trùng bị đập đến chấn động, hiểu ra mình vừa một câu ngu xuẩn cỡ nào.
Việc này chắc chắn phải chìm ở đáy nước, không thể để nổi ra chút bọt nước, nếu không lọt vào tai bệ hạ thì điện hạ sẽ chịu không nổi.
“Đừng hành động thiếu suy nghĩ nữa.”
Ngực Triệu Diệc Thời phập phồng vài cái, ra sức đè nén phiền não trong lòng: “Cứ quan sát biệt viện là được rồi.”
“Vâng!”
…
Trong biệt viện.
Tiểu Bùi gia bị Hoàng Kỳ lôi ra khỏi chăn.
“Gia, bên ngoài có mấy người tới nói là tìm Yến cô nương, ngài mau đi xem đi!”
“Cút ngay!”
Bùi Tiếu đá văng Hoàng Kỳ ra, lại như cá chạch chui vào trong chăn.
Cái gì Yến cô nương, cái gì Lý cô nương, tiểu gia ta không biết gì sất, cũng không muốn nghe, tiểu gia ta từ hôm nay trở đi, sẽ làm con rùa đen, bắt đầu ngủ đông.
Cái gì cũng mặc kệ, cái gì cũng không nghĩ.
“Những người đó gia quen biết, nói là nằm mơ, mơ thấy Yến cô nương gặp nạn…”
Lời còn chưa dứt, đầu đã bị chăn bịt lại.
Hoàng Kỳ kéo chăn xuống, trên giường không có bóng người, hắn vội vàng đuổi theo, phát hiện gia nhà mình mang giày lạch bạch chạy ra ngoài.
Giấc mơ mới tùy tiện làm sao?
Yến cô nương gặp nạn, là Lý cô nương gặp nạn.
Lý cô nương gặp nạn, là tên khốn kiếp kia gặp nạn.
Bùi Tiếu lòng nóng như lửa đốt.
Đi tới cửa thứ hai, hắn ngước mắt lên nhìn, ngây ngẩn cả người.
Một là đại gia Chu phủ.
Một là đường ca Quý Hải Đông.
Một là Hàn Hú sắc mặt vàng vọt.
Bệ Chiêu của núi Mộc Lê.
Còn có một…
Thế mà lại là lão ni cô Tuệ Như sư thái của am Thủy Nguyệt!