Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 928
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 928 - Đột ngột
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 928: Đột ngột
Trong biệt viện.
“Gia, gia, gia của ta ơi…”
Hoàng Kỳ vội vã xông vào nhà.
“Nghe ngóng được rồi, mấy cái chuông trong mấy chùa đều không ai gõ tự kêu, còn chỉ vang một cái.”
“Ừ!”
Gia hắn chỉ nhấc mí mắt, chẳng thèm nhích mông.
Sao không tò mò gì thế,, Hoàng Kỳ gãi đầu, gia đổi tính sao?
“Có gì đâu mà ngạc nhiên, Hư Vân sư phụ đều nói, thiên địa tương hợp, đây là bù cho mấy tiếng chuông không vang trước đây.”
“Tiểu Bùi gia!”
Chu Thanh đi tới: “Cẩm Y vệ trước mắt không có động tĩnh gì, tất cả đều rất bình thường.”
Lúc này, Tiểu Bùi gia đến mí mắt cũng lười nhấc: “Ừ”
Tất nhiên là không có động tĩnh gì rồi.
Mây chuyện mơ hồ này sao Cẩm Y Vệ điều tra được sao? Tra được mới là lạ!
Đinh Nhất đi vào.
“Tiểu Bùi gia, đại gia Chu phủ cũng nghe được tiếng chuông, hắn nói còn thấy Phật quang, đo lường hung cát, nói là đại cát.”
Chắc chắn phải đại cát rồi!
Tâm ma Yến Tam Hợp được giải, lão hòa thượng công đức viên mãn.
Một người được trời đất quỷ phù hộ, một người là cao tăng đắc đạo mấy trăm năm mới xuất hiện.
Một người sống, một người chết.
Có thể không đại cát sao?
Tiểu Bùi gia thầm nói, may mà ta mặt dày mày dạn quấn lấy Hư Vân hỏi mới hỏi ra được mấy điều này, nếu không thì sao có thể bình tĩnh như này được?
Đều trở về phòng nghỉ ngơi đi, nghỉ đủ rồi thì tối nay đến lầu Xuân Phong, tiểu gia ta làm chủ, đón gió tẩy trần cho Yến Tam Hợp, không say không về hết cho ta.”
Chu Thanh tiến lên một bước: “Tam gia còn đang trong để hiếu tang, không được uống rượu!”
“Không uống rượu thì uống trà!” Tiểu Bùi gia cực kỳ khinh bỉ trừng mắt nhìn Chu Thanh: “Lý đại hiệp nói, mặc kệ thế nào, bầu không khí phải sôi nổi trước đã.”
Hoàng Kỳ nhíu mày.
Gần đây Lý đại hiệp này làm sao vậy, sao lại kẻ xướng người họa ăn nhịp với gia ta thế?
Ba người nghe lời trở về phòng, vừa dính đầu vào gối đã ngáy ngủ, ai cũng mệt quá rồi.
Biệt viện sáng sớm vốn nên là thời điểm rôm rả nhất, giờ phút này lại cực kỳ yên tĩnh.
Thang Viên và Lan Xuyên đều kiễng chân, sợ đánh thức những người đang trong mộng đẹp.
…
Bệ hạ!
Một triều thiên tử một triều thần, tổng chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ mới nhậm chức Giang Thế Ninh đứng trước Long án bẩm báo:
“Đã điều tra rõ ràng vị Cao tăng viên tịch kia, là Thiền Nguyệt đại sư trên đỉnh Ngũ Đài.”
Sao lại là hắn?
Hoàng đế kinh hãi.
Hắn nhớ rất rõ, khi tiên đế còn tại vị, muốn mời Thiền Nguyệt đại sư vào thành Tứ Cửu, tính toán vận mệnh quốc gia, phái người đi ba bốn lần nhưng Thiền Nguyệt đại sư đến cửa còn chẳng cho vào.
“Vì sao hắn lại xuất hiện ở biệt viện?”
“Chuyện này thì hỏi thăm không được, thần chỉ nghe Thiền Nguyệt đại sư tám ngày trước đến kinh thành, vì đùa giỡn tức phụ nhà lành mà bị người ta đưa vào Binh mã ti Ngũ thành.”
Giang Thế Ninh cẩn thận nhìn thoáng qua thần sắc hoàng đế.
“Sau đó được Tiểu Bùi đại nhân Tăng Lục Ti mời đến biệt viện, ở trong biệt viện suốt bảy ngày không ra ngoài, ngày Thiền Nguyệt đại sư vào biệt viện, thì có cỗ quan tài gỗ lim thượng hạng được khiêng vào.”
Người đến thiên tử cũng không mời được, vậy mà lại ở biệt viện nho nhỏ bảy ngày? Còn đưa quan tài vào?
Thật kỳ quặc.
Hoàng đế lạnh lùng nói: “Có điều tra được gì từ biệt viện không?”
“Hồi bẩm bệ hạ, thần đã cẩn thận điều tra, có hai người thân phận rất khả nghi, không tìm ra được nguồn gốc.”
“Hai người nào?”
“Yến Tam Hợp, nghĩa nữ của cố đại thần nội các Tạ Đạo Chi và tỳ nữ Lý Bất Ngôn.”
Giang Thế Ninh lấy ra hai bức chân dung, nội thị Tôn Tiến Trung vội vàng nhận lấy.
“Căn cứ vào miêu tả của hàng xóm xung quanh, thần bảo họa sĩ trong Cẩm Y Vệ vẽ thô sơ mấy nét, xin bệ hạ nhìn xem.”
“Mở ra.”
“Vâng!”
Tôn Tiến Trung trải bức họa lên Long Án.
Lúc Hoàng đế đảo qua bức họa thứ nhất thì không thấy có biểu cảm gì, nhưng lúc đảo qua bức thứ hai, mặt chợt biến sắc.
“Đưa lại đây ta xem.”
Tôn Tiến Trung khó hiểu nhìn hoàng đế, vội vàng đưa bức họa đưa tới trên tay hoàng đế.
Hoàng đế bình tĩnh, run rẩy cầmbức họa tay, nhìn một lúc lâu, hỏi: “Người này tên là gì?”
Lúc này đến phiên Giang Thế Ninh khó hiểu nhìn hoàng đế.
Không phải hắn vừa mới nói sao?
“Bẩm bệ hạ, nữ tử này tên là Yến Tam Hợp.”
“Người ở đâu?”
“Chưa điều tra rõ.”
“Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ước chừng mười bảy mười tám tuổi.”
“Phụ mẫu là ai?”
“Điều này…” Giang Thế Ninh nuốt nước miếng: “Thần chưa tra ra được.”
“Vào kinh lúc nào?”
“Ước chừng là cuối tháng hai năm ngoái.”
Hoàng đế buông bức họa xuống, bên môi dần nở nụ cười gằn: “Người đâu…”
…
Buổi trưa.
Biệt viện.
Sương phòng yên tĩnh như vậy.
Yến Tam Hợp chuyển chiếc ghế tròn ngồi ở trước giường trúc, tham lam nhìn nam nhân nằm trên giường trúc.
Hắn ngủ rất say, mặt mày giãn ra, dường như đang mơ thấy một giấc mộng đẹp.
Khuôn mặt này hoàn toàn khác với Hoài Tả.
Trên mặt Hoài Tả tám tuổi đã có sự cường tráng của người tập võ, vì suốt ngày phơi nắng nên màu da hơi ngăm đen, chỉ có thể mặc mấy màu sắc nhạt bình thường.
Màu sắc tươi đẹp như màu tìm nhạt này, mặc ở trên người hắn, lại có vẻ chẳng ra gì.
Có một lần, tú nương Trịnh phủ chẳng biết vì sao lại đưa đến một bộ đồ tím nhạt.
Hoài Tả sống chết không chịu mặc, nàng bèn nói hắn mặc lên rất đẹp, nàng thích nhìn, thực ra sau lưng đều lén lút chê cười hắn.
Hắn thế mà vẫn còn nhớ.
Yến Tam Hợp đến gần, ngón tay chọc lên mặt mày người này, trong lòng vừa vui vẻ vừa ngọt ngào.
Có hận Triệu thị không?
Có!
Có để ý không?
Để ý!
Nhưng có liên quan gì đến người trước mắt này sao?
Không.
Nếu không có, mắc gì phải giận chó đánh mèo?
Đến nương cũng nói, hắn đang chờ con.
Chàng là người nương gật đầu, đóng dấu rồi.
Ngón tay Yến Tam Hợp trượt xuống, xoa cằm hắn, lập tức nghe thấy bụng mình kêu ọt ọt, sau đó là tiếng cười của nam nhân.
Nam nhân không mở mắt, cầm lấy ngón tay trên cằm, bỏ vào miệng khẽ cắn một cái, hét lên với bên ngoài: “Thang Viên, tiểu thư đói bụng, chuẩn bị cơm.”
“Vâng!”
“Chàng cười cái gì?”
Yến Tam Hợp dù hỏi như vậy, nhưng chính mình cũng nhịn không được mà bật cười.
“Cười gương mặt này của ta chẳng thể thay cho cơm ăn được.”
Tạ Tri Phi khẽ kéo tay, Yến Tam Hợp ngã vào lòng hắn.
Yến Tam Hợp bật cười.
…
Tiểu thư đói bụng, chuẩn bị cái gì đây?
Thang Viên vừa đi vào phòng bếp, vừa nghĩ, vẫn nên nấu thanh đạm một chút.
“Thang Viên tỷ, Thang Viên tỷ…”
Thang Viên ngẩn ra: “Chuyện gì thế?”
Lan Xuyên chạy đến đầu đổ đầy mồ hôi: “Bên ngoài… bên ngoài… có rất nhiều người cầm đao xông vào.”
Cầm đao?
Thang Viên theo bản năng cảm thấy không ổn: “Ta đi gọi Tam gia, ngươi đi gọi Tiểu Bùi gia.”
Lan Xuyên sợ muốn khóc.
Cái gì thế này, khó khăn lắm tiểu thư mới sống lại, sao lại có quan binh tới cửa rồi?
Thang Viên vọt vào sân, cao giọng định nói nói “Tam gia không ổn rồi” thì có ngươi vội đưa tay che miệng mình lại.
Trong phủ có một Lục Đại, sao còn cần nàng kêu.
Tất cả mọi người đều ở đây, mặt mày còn chưa tỉnh ngủ.
Gương mặt Lục Đại trước sau như một không có biểu cảm gì, hiếm khi lộ ra vẻ lo lắng.
“Tổng cộng có mười tám tên Cẩm Y Vệ, xem ra đều là trên tay có công phu, tiểu chủ tử, ngươi phải nhanh đi theo ta thôi!”
Lý Bất Ngôn vừa mới bò dậy khỏi gường, mái tóc đen còn xõa ra.
“Ta và Lục Đại mang Yến Tam Hợp đi, Chu Thanh, Đinh Nhất, Hoàng Kỳ các ngươi đi ngăn bọn họ lại.”
“Chờ… Chờ đã!”
Bùi Tiếu một cánh tay ở trong tay áo, một cánh tay ở ngoài tay áo: “Còn chưa biết chuyện này ra làm sao, khoan đánh đánh giết giết đã?”
Lý Bất Ngôn “Ai da” giậm chân: “Chờ biết rõ ràng thì không còn kịp rồi!”
Bùi Tiếu mặc xong một tay áo khác: “Lỡ như tới tìm Tạ Ngũ Thập và ta thì sao? Vừa rồi không phải Chu Thanh về nói Cẩm Y Vệ không có động tĩnh gì sao?”
Chu Thanh ngẩn ra: “Tiểu Bùi gia, là hai canh giờ trước không có động tĩnh.”
Lý Bất Ngôn không lo được nhiều như vậy: “Tìm các ngươi mà cần đến mười tám tên hả?”
Bùi Tiếu bị nàng oán giận, nghiêng đầu: “Tạ Ngũ Thập, ngươi nói đi?”