Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 924
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 924 - Tạm biệt
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 924: Tạm biệt
Yến Tam Hợp lại bị Triệu thị ép chết?
Nương nó chứ.
Lý Bất Ngôn lau nước mắt, lại không nhịn được hét lớn: “Yến Tam Hợp, Triệu thị không phải nương của ngươi, nương ruột của ngươi là Thẩm Đỗ Nhược, nương ruột của ngươi là Thái tử phi Lương thị, Triệu thị nàng là cái thá gì chứ!”
Tiểu Bùi gia đứng lên, tiến lên, chỉ hận không thể thò đầu vào trong quan tài.
“Yến Tam Hợp, hai người này đối xử với ngươi hết nước chấm, ta chỉ hận không thể nhận bọn họ làm nương kìa!”
Lý Bất Ngôn thô lỗ đẩy Tạ Tri Phi sang một bên.
“Ngươi mau mau tỉnh lại cho ta, đừng có tưởng mình là tiểu thư công chúa gì đó mà ta cũng không dám đánh ngươi!”
“Chuyện đó…” Bùi Tiếu: “Tạ Ngũ Thập bạc tóc rồi kia, Yến Tam Hợp, ta gọi ngươi một tiếng tổ tông, ngươi mau tỉnh lại cho ta, thương hắn giúp ta với.”
Lý Bất Ngôn: “Từ nay về sau, ngươi đi theo tỷ, tỷ dẫn ngươi ăn ngon, uống ngon, tâm ma quái quỷ gì, lăn hết qua một bên đi.”
Bùi Tiếu: “Từ nay về sau, tiểu Bùi gia ta bảo kê cho người, tiểu Bùi gia bản lĩnh khác không có, miếu hòa thượng am ni cô cứ nghênh ngang mà đi!”
Bên cạnh, lão hòa thượng nhấc mí mắt lên nhìn hai người này.
Mấy người này là gì thế?
Người ta giải tâm ma yên lành, lại đến quấy rối… haiz, làm cho lão hòa thượng ta cảm động quá trời.
Lúc này, Tạ Tri Phi ôm cái hộp lớn đi tới trước quan tài.
Lý Bất Ngôn nhìn Tiểu Bùi gia.
Tiểu Bùi gia chợt tươi cười: “Tạ Ngũ Thập, trong hộp này chứa cái gì thế?”
Mắt Tạ Tri Phi đỏ bừng mắt: “Là quà sinh nhật hàng năm ta mua cho nàng.”
Lý Bất Ngôn nhướng mày: “Ơ, Tam gia có lòng chưa.”
Tiểu Bùi gia: “Mau đưa chúng ta nhìn xem có gì nào?”
Lý Bất Ngôn trừng hắn: “Nhìn xem nào, đằng sau mỗi món quà chắc chắn có một câu chuyện cảm động trời đất.”
Tiểu Bùi gia: “Ai da, tiểu gia ta thích nghe kể chuyện lắm.”
Lý Bất Ngôn: “Yến Tam Hợp à, ngươi cũng biết, con người Tam gia từ lần đầu gặp mặt ta không thích hắn lắm, còn đặt biệt danh là tên phá đám cho ta, nhưng bây giờ… Nói cái gì bây giờ, nói sau đi.”
Tiểu Bùi gia trừng nàng: “Về sau người này sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi, Yến Tam Hợp.”
Lý Bất Ngôn bĩu môi: “Tiểu Bùi gia, phía sau làm trâu làm ngựa cho thêm miếng thời gian đi.”
“Cả đời luôn!”
Tiểu Bùi gia huých cánh tay Tạ Tri Phi, nước mắt lăn xuống: “Đúng không, Tạ Ngũ Thập?”
Đúng không?
Đúng vậy!
Hoài Hữu, nàng phải tin rằng ông trời để cho ta sống lại trong thân phận Tạ tam gia là vì làm trâu làm ngựa cho nàng, để chuộc tội cho nương.
Đây cũng là nhân quả.
Đó là nguyên nhân và kết quả.
Tạ Tri Phi rưng rưng cười rộ lên, hắn lấy món quà đầu tiên trong hộp ra:
“Bốn tuổi năm ấy, nàng nói rất muốn…”
…
Muốn một cây sáo.
Cô bé nhìn giá xích đu trong sân, thì thào tự nói: “Muội ngồi trên này nói chuyện với ca ca, còn nói sau này học xong muốn thổi cho ta nghe.”
Đó là lúc nàng bốn tuổi lẻ chín tháng, thấy được nhạc cụ này trong một quyển sách, cảm thấy thích, không dám hỏi cha muốn, chỉ có thể lén nói với hắn.
Thì ra, ta không phải con ruột của bà.
Không ngạc nhiên, bà ta muốn giết ta.
Thật ra, ta đã chết từ lâu rồi.
Bé gái nhìn sương phòng của Triệu thị, sự mờ mịt trong mắt rút đi.
Mấy ngày nay, nàng vẫn bị nhốt trong tòa nhà này, lặp đi lặp lại mười hai canh giờ trước khi chết, từ sáng sớm vừa mở mắt, đến khi Triệu thị bóp cổ nàng.
Đây là tâm ma của Hoài Hữu tám tuổi.
Nhưng ta bây giờ là Yến Tam Hợp, ta đã mười tám tuổi.
Thân hình thiếu nữ thoáng cái lớn lên, viện Hải Đường trước mắt từ từ biến mất.
Xung quanh tối sầm lại.
Yến Tam Hợp theo bản năng muốn đi về phía trước, nhưng xung quanh đều tối đen như mực, nàng muốn đi đâu?
Một cơn gió lạnh thổi qua khiến nàng thấy lạnh.
Đã rất lâu rồi nàng không cảm nhận được cái lạnh, đó là cảm giác lạnh thấu tim gan.
Lúc này, cuối tầm mắt xuất hiện một chút ánh sáng.
Yến Tam Hợp không chút do dự quyết định đi về phía ánh sáng kia!
Nàng tin rằng, cuối cùng ánh sáng, chắc chắn có người đang đợi nàng.
Chờ nàng về nhà.
…
Nàng đi rất nhanh, gần như chạy.
Nhưng đang chạy thì ánh sáng đột nhiên kéo dài về phía nàng, biến thành một cây cầu thật dài.
Truyền thuyết, người sau khi chết tới Quỷ Môn Quan, qua Quỷ Môn Quan liền sẽ đến đường Hoàng Tuyền, đi qua đường Hoàng Tuyền liền đến sông Vong Xuyên.
Trên sông một cây cầu, tên là cầu Nại Hà.
Ở trên cầu Nại Hà, liếc mắt nhìn lại yêu hận tình thù, hồn khiên mộng nhiễu, người ngươi yêu nhất, người kiếp sau ngươi còn muốn chờ đợi một lần.
Sau đó uống một chén canh Mạnh Bà, là có thể thoát thai hoán cốt lần nữa đầu thai làm người.
Trên cầu có người rộn ràng nhốn nháo đi về phía Yến Tam Hợp.
Nàng sửng sốt vươn chân ra, cẩn thận từng li từng tí đi tới trên cầu.
“Yến nha đầu!”
Yến Tam Hợp nhìn lại, kinh ngạc.
Sao bà ấy lại ở đây?
Trân Nhi tỷ ngồi trên ghế trúc, nhét một hạt đậu tương vào miệng, cắn kêu răng rắc: “Nói với Tạ ca một câu.”
Yến Tam Hợp nhíu mày: “Nói gì?”
Trân Nhi tỷ vén một chút quật cường sau đầu: “Ngươi cảm ơn hắn giúp ta!”
Yến Tam Hợp bị động tác của nàng chọc cười: “Cảm ơn gì?”
“Sao nói cho ngươi biết được”, đây là bí mật của hai chúng ta.
Trân Nhi tỷ đứng dậy khỏi ghế trúc, đi tới trước mặt Yến Tam Hợp, biểu cảm chê bỏ.
Còn chẳng xinh hơn ta lúc trước, Tạ ca chẳng có mắt nhìn gì cả.
Phải.
Lên trời xuống đất chỉ có bà xinh nhất!
Trân Nhi tỷ đi về phía trước vài bước, quay đầu, cười giả lả với Yến Tam Hợp, để lộ ra hai cái răng cửa vàng óng.
“Yến nha đầu, tạm biệt!”
Tạm biệt, tạm biệt!
Yến Tam Hợp gật gật đầu, tiếp tục đi lên cầu.
Đi tới đi lui, nàng bỗng nhiên cảm thấy có gì đó tràn vào thân thể mình.
Lúc này, chỉ nghe một giọng nói trầm thấp kêu nàng: “Yến cô nương dừng bước.”
Là Chu Dã.
Chu Dã mặc một bộ áo xanh chắp tay đứng đó, sắc mặt rất là bình tĩnh.
Bên cạnh hắn là Ngô Thư Niên cao cao gầy gầy.
Trong khóe miệng và ánh mắt của Ngô Thư Niên đều là ý cười.
Yến Tam Hợp phát hiện, người này cười rộ lên, quả nhiên còn đẹp hơn Tam gia.
Ngô Thư Niên cúi người chào Yến Tam Hợp: “Yến cô nương, ta thay mặt phụ thân cám ơn ngươi.”
Yến Tam Hợp khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không cần: “Sức khỏe ngươi thế nào?”
Ngô Thư Niên nhìn người bên cạnh, dịu dàng: “Hắn chăm sóc ra rất tốt.”
“Nếu ngươi nghe lời hơn nữa thì ta có thể còn chăm sóc tốt hơn!”
Chu Dã mím môi, ôm quyền với Yến Tam Hợp: “Yến cô nương, núi xanh còn đó sông kia chảy dài, không hẹn gặp lại, cáo từ!”
Người này, lần trước cũng dùng câu này nói lời tạm biệt với nàng, không có sáng tạo gì hết.
Cứng nhắc!
Hai người sát vai đi với Yến Tam Hợp.
Lúc vừa sát vai vào, Ngô Thư Niên ghé vào bên tai Yến Tam Hợp, cúi đầu nói: “Tam Hợp, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Yến Tam Hợp cười cười, nước mắt chảy xuống.
Thân thể nàng lại vào thêm gì đó.
Phía trước là một cây hoa Gạo.
Cuối cây hoa Gạo, có một thiếu niên anh tuấn đang đứng.
Thiếu niên cầm tay một thiếu nữ, thiếu nữ kia làn da đen kịt, bím tóc vừa thô vừa dài, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Bên cạnh hai người, một con chó đen lười biếng nằm úp sấp.
Nơi nào không thương tâm, quan sơn kiến thu nguyệt.
Yến Tam Hợp rưng rưng nước mắt cười: “Thì ra lúc ngươi còn trẻ là như vậy, Ngô Quan Nguyệt!”