Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 919
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 919 - Muội muội
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 919: Muội muội
Đâu chỉ mình Tiểu Bùi gia kinh hãi?
Hai tròng mắt Lý Bất Ngôn gần như muốn trừng ra khỏi hốc mắt.
Đinh Nhất ngừng thở, miệng há to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà.
Hai chân Hoàng Kỳ run rẩy.
Chỉ có một Chu Thanh, bình tĩnh nhìn gia nhà mình, ánh mắt sâu thẳm.
Lúc này, Tiểu Bùi gia ngẩng đầu, hàm răng lập cập, run rẩy hỏi: “Tạ, Tạ Ngũ Thập, ngươi, ngươi, ngươi là người hay quỷ thế!”
Tạ Tri Phi mở mắt, nhìn về phía hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bùi Tiếu đột nhiên nghĩ đến lão hòa thượng lúc thấy Tạ Ngũ Thập, đã nói hắn không chỉ có tên này, còn nói phúc báo của Thẩm Đỗ Nhược tích xuống, đã kéo dài đến trên người hắn.
Thì ra…
Người này cũng là quỷ.
Còn là con quỷ không sợ kinh Kim Cang, không sợ bùa của cao tăng.
Trời ơi!
Ta đã làm huynh đệ tốt với một con quỷ gần hai mươi năm ư?
Trước mắt Bùi Tiếu tối sầm, cả người ngã thẳng xuống.
Lão hòa thượng từ trên bồ đoàn đứng lên, kéo Bùi Tiếu bị dọa bất tỉnh trở về bồ đoàn, ngón tay điểm lên giữa mày hắn.
Bùi Tiếu cả người giật mình tỉnh lại, vừa muốn há miệng thì đã có một bàn tay lớn bịt lại.
“Ta nhớ rất rõ, lần đầu tiên nàng làm mưa hải đường cho ta, là năm nàng bốn tuổi, mùa xuân năm ấy, nàng bắt đầu học chữ với phụ thân.”
Tạ Tri Phi nhìn xuyên qua Bùi Tiếu.
Hắn vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
“Nàng học chữ giỏi đến mức cha cũng sợ hãi rên lên, ta bèn nói nhỏ với nàng, đều cùng một bụng nương sinh ra, sao nàng thông minh mà ta lại ngốc thế, ông trời thật không công bằng.”
Nàng bĩu môi hỏi lại: Đều từ trong bụng nương sinh ra, vì sao ca khỏe mạnh còn ta thì yếu ớt thế?
Ừ, chắc chắn là ta quá thông minh, ông trời sợ ca ca ghen tị, cho nên mới khiến cho ta yêu đuối thế này.”
Tạ Tri Phi chợt mỉm cười.
“Trịnh Hoài Hữu, nàng lúc nào cũng thế, lời nói ra làm cho người ta vừa tức giận, lại buồn cười.
Lúc tức giận, ta hận không thể nhét nàng vào lại bụng nương. Lúc cười, ta lại muốn đưa hết đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị đến trước mặt nàng.
Trong Viện Hải Đường có bốn người, cha cưng chiều nàng nhất, nương cưng chiều ta nhất.
Lúc ta bốn tuổi, cha còn ôm nàng vào lòng, dỗ nàng ngủ, sau đó ta dần lớn lên, người dỗ nàng ngủ đã trở thành việc của ta.
Ta lấy đâu ra kiên nhẫn đó, bèn dùng chiêu hù dọa.
Ngủ hay không? Không ngủ mèo hoang sẽ ngậm muội đi!
Ngủ hay không? Không ngủ, ngày mai ta không chơi với muội nữa!
Nàng rất ngoan, bị ta dọa thì lập tức nhắm mắt lại ngủ, nhưng cứ luôn thích nắm một ngón tay của ta, nhưng sao ta có thể ngồi yên, thế là nghĩ ra một chiêu, cuộn khăn lại, nhét vào trong tay muội.
Dần dần, muội chỉ cầm khăn là có thể ngủ.
Thật đúng là khi nàng ngủ, ta lại cảm thấy không có sức.
Một mình luyện công không có sức, không có ai khen tốt.
Ăn một mình cũng không thú vị, vì không có ai giành với ta.
Một người chơi không vui, bắt con kiến con giun chọc ai đây?
Ngày hôm sau, ta lại nghĩ cách để đánh thức nàng?
Nàng đang ngủ bị đánh thức, gắt ngủ rời giường, rầm rì cái này cũng không được, cái kia cũng không được, dù sao cũng phải mắng ta một hồi.
Ta gọi nàng là tiểu tổ tông, mắng nàng phiền phức, lúc tức giận nhất, ta thậm chí muốn bóp ch ết nàng.
Nhưng nàng chỉ cần dùng đôi mắt to ngập nước gọi ta một tiếng ca ca, thì ta chẳng còn giận gì nữa, ngày hôm sau cũng dỗ nàng ngủ, rồi hèn mọn gọi nàng dậy.
Chiều hôm đó, hai chúng ta chơi trốn tìm trong vườn hoa nhỏ, ta trốn lên cây.
Nàng tìm mãi không thấy, tìm mãi đến lúc trời tối, nàng sốt ruột ngồi xổm trên mặt đất khóc òa, ta leo xuống cây gọi nàng, nàng nhào tới, ôm chặt cánh tay ta.
“Ca, ca đi đâu vậy?”
“Ca, ta tìm không thấy ca, ta sợ quá.”
“Ca, ta không bao giờ chơi trốn tìm nữa đâu.”
Một khắc kia, ta bỗng nhiên cảm thấy có một muội muội thật tốt, nhìn đi, nàng thương ta, luyến tiếc ta, một ngày phải gọi mấy trăm lần ca, ca, ca…”
Tạ Tri Phi ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Yến Tam Hợp.
“Bắt đầu từ ngày đó, nàng bèn quấn lấy ta muốn học leo cây, ta nói leo cây cần sức cánh tay, cánh tay nàng nhỏ như thế thì sao luyện được?
Nàng nói nàng làm được.
Ta nói học trèo cây xong thì bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại của ngươi sẽ không còn, cam đoan sẽ chai hết như tay của ta.
Nàng nói dù thế cũng phải học, lỡ sau này ca ca lại trốn trên cây, như thế nàng mới có thể trèo lên cây tìm.
Khoảng thời gian đó nàng sớm luyện tối luyện, đến nằm mơ ta cũng sợ, chỉ sợ nàng ngã trên cây xuống.
Quả nhiên, có một ngày nàng bị ngã thật, ta sợ đến mất hồn.
Nàng phủi mông, cười nói không sao, ban đêm lại khóc đi tới trong phòng ta, nói ca, mông ta đau, ca sờ xem có phải bị gãy xương rồi không.
Ta nói Trịnh Hoài Hữu nàng có ngốc khốc, mông thì lấy đâu ra xương?
Nàng c ởi quần để lộ non nửa cái mông, ta nhìn thấy thì bị dọa mất hồn, non nửa cái mông đều bầm tím.
Ta đau lòng mắng, nàng bị ngốc sao, sao bây giờ mới kêu đau?
Nàng nước mắt lưng tròng nói, ban ngày kêu đau, ca ca sẽ bị đánh, ban đêm kêu đau, phụ mẫu đều ngủ, không ai biết. Ca, xem ta đối tốt với ca như thế, về sau ca nhớ làm trâu làm ngựa cho ta, biết không?”
Nói tới đây, bản thân Tạ Tri Phi cũng không nhịn được khẽ bật cười.
Trong khoảng thời gian rất dài làm Tạ tam gia, hắn luôn không nhớ nổi gương mặt Hoài Hữu, khi nhớ tới nàng, thì trong đầu óc lại trống rỗng.
Sau đó, cũng không biết nghe ai nói đến câu “Làm trâu làm ngựa”, gương mặt Hoài Hữu lập tức hiện lên trước mắt, lý lẽ thẳng khí hùng hùng hồn.
“Nhớ dáng vẻ nàng trước mặt ta thế nào, trước mặt cha thế nào, cha luôn khen nàng ngoan ngoãn đáng yêu, cái này tốt cái kia tốt.
Nhưng mà cha có khen nhiều hơn nữa, trước mặt cha nàng đều có dáng vẻ nghiêm trang, già trước tuổi. Ta còn lén hỏi nàng, vì sao phải đoan trang trước mặt cha như vậy?
Nàng sửng sốt một hồi lâu, nói trong lòng cha có tâm sự, nàng tỏ ra già dặn là muốn cha yên tâm.
Ta hỏi, sao nàng nhìn ra cha có tâm sự?
Nàng nói cha luôn cau mày, mím môi, thường một mình ngẩn người trong thư phòng, thường ngẩn người khi hắn luyện đao, có đôi khi còn ngẩn người trước hai huynh muội chúng ta.
Ta tức cười, Trịnh Hoài Hữu, ngươi cũng thật biết chuyện bé xé ra to, gì mà cha có tâm sự, không phải vì hai huynh muội chúng ta là quỷ thai, cha buồn cho hai chúng ta sao?
Nàng lắc đầu nói, ca ca có tin hay không, trong lòng cha còn có tâm sự nặng nề hơn cả việc chúng ta là quỷ thai nữa.
Tạ Tri Phi ngồi xổm xuống, khẽ ghé người vào mép quan tài.
“Yến Tam Hợp, nàng biết không, từ nhỏ nàng đã lanh lợi, quan sát tỉ mỉ mọi người, nhạy cảm với tất cả mọi người, tựa như trời sinh đã có linh tính.
Mà ta từ nhỏ đã tùy tiện, không biết quan sát sắc mặt người, ai có gì ta cũng không rõ.
Nàng nói với ta, ca ca, nương không thích ta, ta mắng nàng nghĩ nhiều, mắng nàng vô ơn, mắng nàng ăn no rửng mỡ không có việc gì làm.
Ngươi tủi thân chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nói một câu khiến ta dở khóc dở cười…
Nàng nói: Ca ca, chúng ta đổi đi, ta làm ca ca, huynh làm muội muội, như thế, nương sẽ thương ta nhiều hơn.