Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 918
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 918 - Ca ca
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 918: Ca ca
Trên đời này có hoa đẹp trăng tròn hay không, Tạ Tri Phi không biết, nhưng trong lòng hắn biết được…
Nếu như trên thế gian này thật sự có thần linh, thật sự có Bồ Tát, vậy thì hắn nguyện dùng mạng của mình đổi cho Yến Tam Hợp một đời hoa đẹp trăng tròn.
“Chu Thanh.”
“Gia?”
“Dưới giường của ta có một cái hộp lớn, ngươi lập tức đi lấy giúp ta.”
“Vâng!”
Chu Thanh đi ra khỏi nhà tắm, nhịn không được lại quay đầu nhìn Tam gia.
Hắn mơ hồ suy đoán trong lòng Tam gia vẫn có một bí mật, mỗi lần ra khỏi phủ, hồi phủ đi ngang qua bốn ngõ hẻm, Tam gia đều thả chậm bước, ngẩng đầu nhìn thoáng qua gốc cây già kia.
Tam gia bình thường toàn không đứng đắn cười híp mắt, nhưng lúc nhìn cái cây kia, thì sắc mặt lại rất khó nắm bắt.
Bây giờ có thể chắc chắn, bí mật này có liên quan đến Trịnh gia.
Lúc này, Đinh Nhất cầm quần áo sạch sẽ đi tới.
Tạ Tri Phi quay đầu nhìn lướt qua, thấp giọng nói: “Đến chỗ Minh Đình tìm một bộ xiêm y màu tím nhạt đến đây.”
Màu tím nhạt?
Đinh Nhất hơi sửng sốt.
Gia chưa bao giờ mặc xiêm y màu này mà.
…
Trong đình viện, đặt một bàn tế đàn, ba mâm trái cây, hai giá nến, một lư hương.
Cảnh tượng như thế tiểu Bùi gia từng thấy vài lần, nhưng không có lần nào so sánh được với cảnh tượng trước mắt, thế cho nên sau lưng hắn chợt dâng lên sự lạnh lẽo âm u.
Nhìn đi!
Vừa có tế đàn vừa có quan tài, nằm trong quan tài là Yến Tam Hợp.
Bên cạnh quan tài, lão hòa thượng nhắm mắt khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, không hiểu sao ông lại khoác một chiếc áo cà sa màu đỏ.
Phía sau lão hòa thượng, là sư phụ Hư Vân.
Người này cũng kỳ quái, trong miệng không tụng kinh Kim Cang, cũng không phải Tâm Kinh, Tiểu Bùi gia nghe cũng chưa từng nghe thấy.
Nhưng sự kỳ lạ của hai người này còn thua xa Tạ Ngũ Thập.
Người này mặc một bộ quần áo mới màu tím nhạt, trong tay cầm cái hộp lớn, xiêm y thì không có gì lạ, nhưng phối với vẻ thương tâm trên mặt hắn, sự suy sụp kia…
Màu tóc dường như cũng nhạt đi vài phần.
Trái tim Tiểu Bùi gia, lại bắt đầu đau đớn.
Tạ Tri Phi sau khi đặt hộp lớn trong tay xuống đất, hít sâu một hơi, cầm lấy hương trên bàn tế lễ, đưa đầu hương kề sát ngọn nến.
Hương lập tức cháy lên.
Một luồng khói dần bay lên, trong nháy mắt, cả đình viện tràn ngập mùi hoa quế.
Lúc hương hoa quế bay lên, một trận gió lớn nổi lên bốn phía, phía chân trời mây đen cuồn cuộn, sấm sét vang dội, ngay sau đó, mưa to tầm tã rơi xuống.
Nhưng kỳ quái là, cho dù bên ngoài tường mưa lớn, nhưng trong viện lại không gió cũng không mưa, giống như có sức mạnh gì đó đang âm thầm bảo vệ mảnh trời đất bé nhỏ này vậy.
Da đầu Tiểu Bùi gia nổ tung, âm thầm dựa vào người Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn liếc qua, im lặng bước về phía trước một bước, chặn non nửa người hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ tam gia.
Xiêm y màu tìm khiến sắc mặt Tam gia nhìn hơi tái, chỉ thấy hắn cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói còn khàn hơn lúc vừa từ Âm giới về.
“Tâm ma này là tâm ma của Yến Tam Hợp, cũng là tâm ma của Tiểu Hoài Hữu tám tuổi.
Mười tám năm trước, vụ án vu chú ở phủ Thái tử xảy ra, Thái tử Triệu Lâm bất đắc dĩ khởi binh tạo phản, trong đêm hôm đó, phủ Thái tử có một tiểu công chúa ra đời, nàng là con của Thái tử và nữ y Thẩm Đỗ Nhược.
Ám vệ Trương Thiên Hành phụng mệnh Thái tử phi Lương thị, đưa tiểu công chúa đến Trịnh gia.
Trịnh lão tướng quân vì nhận ân huệ của mẫu thân Thái tử Hiếu Nhân hoàng hậu, quyết định thu dưỡng tiểu công chúa.
Trùng hợp một ngày trước, viện Hải Đường Trịnh gia sinh hạ một đôi long phượng thai, ca ca tên Trịnh Hoài Tả, muội muội tên Trịnh Trúc Tây.
Tên của hai người lấy từ một câu thơ trong từ bài “Dương Châu Mạn: Hoài Tả Danh Đô”: Hoài Tả Danh Đô, Trúc Tây Giai Xử”.
Nghe đến đó, bên tai Lý Bất Ngôn vang lên tiếng nói rất nhỏ.
“Tạ Ngũ Thập vào Âm giới một chuyến, sao đến tên của cặp song sinh Trịnh gia cũng biết thế?”
Lý Bất Ngôn nghiêng mặt qua: Im miệng!
Ánh mắt Tạ Tri Phi từ từ dừng lại trên quan tài.
“Vì bảo vệ tiểu công chúa, lão tướng quân nghĩ ra cách thay mận đổi đào, đưa cháu gái ruột cho người khác, tiểu công chúa dùng tên giả là Trịnh Hoài Hữu, nuôi ở Viện Hải Đường.
Bởi vì thân phận tiểu công chúa đặc thù, cho nên lão tướng quân lấy cớ quỷ thai khắc người, nhốt căp song sinh và mẫu thân Triệu Khánh Vân ở Viện Hải Đường.
Một lần nhốt đến tám năm, mẫu tử ba người đều không có rời khỏi Viện Hải Đường. Đọc 𝐭hêm 𝓃hiề𝘶 𝐭𝑟𝘶yệ𝓃 ở || Т𝑟𝑈m 𝐭𝑟𝘶yệ𝓃﹒v𝓃 ||
Năm Vĩnh Hòa thứ bảy, Trịnh lão tướng quân được giao nhiệm vụ lâm nguy, cùng Hán vương xuất chinh đến phía bắc, vị trí Thái tử lúc đó cũng là bệ hạ bây giờ đang gặp nguy hiểm, Tạ Đạo Chi, đại thần nội trạch, âm thầm điều tra mọi thứ về Trịnh lão tướng quân.”
Nói tới đây, sắc mặt Tạ Tri Phi hơi thay đổi, dừng lại một hồi lâu.
“Vừa điều tra thì biết chuyện cặp song sinh của viện Hải Đường… Bởi vì Tạ Đạo Chi mật báo, nên mới có thảm án diệt một năm Vĩnh Hòa thứ tám.
Đêm hôm đó, một trăm tám mươi người Trịnh gia, gần như đều chết dưới sự tàn sát của người áo đen, tâm ma thứ nhất của Yến Tam Hợp vì thế mà thành.
Tâm ma này theo chân tướng lão tướng quân chết trận nổi lên mặt nước, thủ phạm thật sự đã tìm được… là tiên đế và Tạ Đạo Chi.
Trong bọn họ một người muốn đuổi cung giết tận, một người muốn giữ vị trí Thái tử.
Hiện nay, tiên đế băng hà, Tạ Đạo Chi chịu không nổi lương tâm khiển trách, uống thuốc độc tự sát, tâm ma này hoàn toàn giải.”
Giải thật chưa?
Lý Bất Ngôn đột nhiên nghĩ đến Yến Tam Hợp lôi kéo nàng, ba lần bảy lượt chạy đến căn nhà ở ngoại ô phía tây.
Cũng không biết nha đầu kia lại điều tra ra được gì?
Quên chuyện đó đi.
Chiến mã khỏe lên, hương đã đốt, hung thủ hẳn là hai người kia, sẽ không sai.
Lý Bất Ngôn lắc đầu, lại tập trung sự chú ý lên người Tam gia.
Bởi vì cách rất gần, nàng nhìn thấy trong đôi mắt đen kịt của Tam gia hiện lên ánh nước.
“Tâm ma thứ hai của Yến Tam Hợp là mùi hoa quế, viện Hải Đường không có hoa quế, nó được đặt là viện Hải Đường…” Tạ Tri Phi tái nhợt: “Là bởi vì Trịnh lão tướng quân lần đầu tiên nhìn thấy thê tử, là ở dưới tàng cây Hải Đường.”
Một câu này, đến Lý Bất Ngôn cũng nhíu mày.
Tam gia gặp ai ở Âm giới thế?
Sao đến chuyện này cũng biết được?
“Viện Hải Đường tổng cộng có bảy cây Hải Đường, đều ở hậu viện, ba cây ở góc đông bắc, bốn cây ở góc tây bắc, tháng ba nở hoa, thời gian nở rất ngắn.
Lúc hoa nở, nàng thích nhặt một ít tàn hoa trên mặt đất, nhân lúc ta không chú ý, nhét vào sau gáy ta.”
Khóe miệng Tạ Tri Phi cong lên: “Sau đó… vừa vỗ tay, vừa cười nhạo ta là Hoa ca ca.”
“Hắn đang nói ai thế?” Lý Bất Ngôn vẻ mặt ngạc nhiên nghiêng đầu.
“Không biết!”
Mắt Tiểu Bùi gia trợn lớn, vì mà nàng, gì mà ta, sao ta nghe chẳng hiểu gì thế.
“Ta nắm lấy bả vai nàng, mắng nàng là đồ xấu xa, nàng thè lưỡi làm mặt quỷ với ta, mặt mày đắc ý.”
Trong Tạ Tri Phi nhìn về phía quan tài, mang theo vài phần tiêu điều.
“Ta làm bộ muốn đánh nàng, nàng bèn nước mắt lưng tròng mà nhìn ta, bĩu môi, khịt mũi, giả bộ đáng thương,lòng của ta lập tức mềm nhũn.
Nàng vừa thấy sắc mặt ta hòa hoãn, thì lại càng được voi đòi tiên, kiễng mũi chân đặt nắm đấm lên đ ỉnh đầu ta, sau đó buông tay ra.”
Hắn dần nhắm mắt lại.
“Hoa hải đường rơi xuống trước mặt ta, nàng nói trời mưa, ta rất giận, nghiến răng khanh khách.
Lúc này nàng mặt dày nói: “Ca, có phải ca giận muội không, một năm mới có thể cho ca xem một lần mưa hoa hải đường mà?”
Rầm!
Một âm thanh không đúng lúc truyền ra.
Ánh mắt mọi người nhìn lại… Chỉ thấy Tiểu Bùi gia quỳ rạp trên mặt đất, trong đều là sự kinh hãi.