Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 902
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 902 - Nguyên nhân
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 902: Nguyên nhân
“Mọi người đều biết, ta sinh ra ở Hình gia, Hình gia chuyên môn làm hoạt động nghịch thiên cải mệnh, là thầy bói xem phong thủy tà đạo, cũng gọi là ma đạo.”
Lão hòa thượng bình tĩnh một câu nói, khiến tất cả mọi người cả kinh đến tim đập thình thịch, không khỏi nghĩ tới một câu: tẩu hỏa nhập ma.
“Mẫu thân ta ba tuổi đã bắt đầu học tập mệnh lý thuật, mười tuổi đã có thể thay đoán mệnh cho người, nghe nói bà có người có linh tính, cũng thông minh nhất của Hình gia trong nhiều năm qua.
Người thông minh thường không biết kiềm chế, hay mang đến tai họa.
Sau khi mẫu thân tròn mười sáu tuổi, trong nhà đã tìm kiếm vị hôn phu cho nàng, nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng chẳng chọn được ai.
Một ngày nọ, có một vị lạt ma đi ngang qua Hình gia, đến nhà xin một chén nước uống, nương ta liếc mắt đã thích vị lạt ma kia, một lòng muốn giữ hắn lại, làm phu thê.”
Lý Bất Ngôn đã lâu không nói gì đột nhiên chen vào: “Chắc chắn là Lạt Ma rất đẹp.”
“Tướng mạo, dáng người, khí độ, không chỗ nào không tốt.” Lão hòa thượng khẽ mỉm cười: “Nhưng vị lạt ma kia không muốn, nương ta bèn dùng tà thuật, thi chú cho cha ta, hai người kết thành phu thê.”
Từ xưa chính tà đối lập, Phật và ma há có thể gi@o hợp, khí vận Hình gia sinh ra biến hóa từ gốc rễ, dùng bí pháp Hình gia, sinh thế nào cũng là một bé gái, nào biết, lại sinh ra ta.
Hình gia làm ác quá nhiều, ta sinh ra là để kết thúc Hình gia.
Mẫu thân thấy ta là con trai lập tức muốn bóp ch ết ta, trong lúc sắp tắt thở, ta bỗng nhiên mở mắt, mỉm cười với nàng.
Nương ta sợ quá buông tay, phun ra một ngụm máu, chết.
Mẫu thân vừa chết, phụ thân ta tỉnh táo lại, ông cho rằng trên người ta có ma tính, bèn cạo đầu ta đưa vào chùa.
Ba ngày sau, phụ thân không bệnh mà chết.
Thực ra, phụ thân ta chỉ thấy được một, không thấy được hai, trên người ta ngoại trừ ma tính ra, còn có Phật tính, thành Phật, thành Ma chỉ trong một niệm của ta.”
Trong sương khói, khuôn mặt khô quắt của lão hòa thượng rất tĩnh lặng, rất nhạt, không ai biết trong đôi mắt trong suốt sáng ngời giống như trẻ con kia, còn ẩn giấu cái gì?
“Ta cả đời này đều tu Phật, là vì áp chế ma tính, nhưng tu luyện như thế nào, thì một chút ma tính kia vẫn ở đó.
Người xuất gia, chẳng qua chỉ mong được một lần công đức viên mãn, nhưng ma tính không trừ thì sao viên mãn được?”
Lão hòa thượng nhếch miệng cười sâu xa.
“Lúc ta vừa thấy bé gái kia, ta đã hiểu được quý nhân trong quẻ kia, ngoại trừ thân phận quý trọng của nàng, còn có một ý khác, là để cho ta công đức viên mãn.
Vì thế ta bèn mở thiên nhãn, phát hiện trên người bé gái này ngoại trừ chỉ còn lại có một hồn một phách, thì còn một đám khí đen mạnh mẽ.”
Lão hòa thượng sợ bọn họ không biết khí đen là cái gì, lại nói: “Đó là oán khí, oán khí này lớn đến mức nào?”
Hắn lần nữa đứng dậy đi tới trước quan tài, ngồi xổm xuống, bàn tay đặt lên trên mặt Yến Tam Hợp.
Trong nháy mắt, một luồng sương đen vọt ra khỏi quan tài, trong nháy mắt nuốt chửng hắn.
Tạ Tri Phi vốn đang đứng đó, sương đen vừa xuất hiện, hai chân đã mềm nhũn, ngã ngồi trong ghế.
Bùi Tiếu và Lý Bất Ngôn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trái tim vừa rồi còn đập thình thịch, lập tức ngưng lại.
Nương ơi, sương đen này còn đậm và lớn hơn cả Chu gia.
“A Di Đà Phật!”
Sau tiếng niệm Phật, sương đen đột nhiên tản đi.
Lão hòa thượng cười tự giễu: “Sương đen này còn không bằng ngày mùng chín tháng chín năm đó một phần ngàn, ngày đó ta đặt tay lên, sương đen tràn ngập toàn bộ đảo Bồng Lai.”
Sương đen càng lớn, chứng tỏ oán khí càng sâu, có thể thấy được bé gái này tuổi tuy nhỏ, nhưng chuyện trong lòng không nhỏ, vì vậy đã mở đàn tính toán một quẻ…”
Bùi Tiếu vội la lên: “Ngài tình được gì?”
Lão hòa thượng: “Ta nhìn thấy trên người bé gái này mang theo một trăm tám mươi oan hồn.”
Không phải tính.
Mà là thấy.
Bùi Tiếu run rẩy mí mắt nhìn Tạ Tri Phi: Huynh đệ, ngươi nói ta trước kia ta bị mù thể nào mới cho rằng lão hòa thượng này là một tên lưu manh?
Tạ Tri Phi không để ý, đồng tử hắn bất động, bình tĩnh nhìn người trong quan tài.
Hèn gì nàng luôn nói một trăm tám mươi mạng người kia, là chết vì nàng.
Hèn gì Trần Bì chết, hai người đánh canh chết, mỗi người chết đi, nàng lại nói mạng người trên trên lưng nàng lại nhiều hơn.
Thì ra……
Mười năm qua, một trăm tám mươi oan hồn Trịnh gia, vẫn đặt nặng trịch đặt ở trên người nàng.
“Đại, đại sư.”
Lúc này, giọng Bùi Tiếu hơi nức nở: “Một trăm tám mươi oan hồn, là tâm ma của Yến Tam Hợp ư?”
Lão hòa thượng: “Đúng!”
Bùi Tiếu trừng mắt: “Vậy sao ngươi không thuận tay giúp nàng giải?”
Lão hòa thượng chẳng thèm liếc Bùi đại nhân, chỉ thở dài một hơi.
Tiếng thở dài kia như đang nói, cha mẹ ngươi sao lại sinh ra một tên ngu xuẩn như vậy, họ không có bị tức mà chết tươi chứ?
“Bùi đại nhân cũng biết trong kinh Kim Cang có một câu: Diệt độ vô lượng vô số chúng sinh vô biên, thực vô chúng sinh đắc diệt độ giả.”
“Biết.”
“Lời này là có ý gì?”
“Là Phật không độ người, người tự độ.”
Bùi Tiếu nói xong, sửng sốt một hổi: “Ý của ngươi là, nàng phải tự mình cứu mình?”
“Thế nhân không biết có nhân quả, nhân quả chưa từng tha cho ai? Khởi tâm động niệm đều là nhân, bây giờ nhận lại đều là quả.”
Lão hòa thượng gảy tràng hạt.
“Phúc báo của phụ mẫu đều rơi trên đầu một người, đây là nhân quả của nàng; một trăm tám mươi oan hồn đặt trên người, cũng là nhân quả của nàng.”
Con người ấy, cũng không thể gặp nhân quả tốt thì sống tiếp, nhân quả không tốt, thì bắt muốn người khác hóa giải, tốt xấu đều phải tự nàng chịu, cũng phải chịu.
Huống chi người trong Phật môn không thể tham gia vào nhân quả của người khác, nhân quả này phải tự nàng đi tìm, tự mình đi giải.”
“Cho nên…” Tạ Tri Phi vừa nãy ngồi phịch xuống ghế, bây giờ giãy dụa ngồi dậy: “Nàng mới đi hóa niệm giải ma cho người chết?”
Ánh mắt lão hòa thượng lấp lánh nhìn hắn, không đáp mà hỏi lại.
“Nàng giải là tâm ma của người chết, không phải là tâm ma của chính nàng sao?
Nàng giải oan cho người khác, chẳng phải là giải oan cho mình sao?
Nàng khuyên người khác buông xuống, sao không phải là đang khuyên mình buông xuống chứ?”
Tạ Tri Phi bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, thật lâu sau mới run giọng hỏi:
“Đại sư, nàng có thể nhìn thấy suy nghĩ của người, có thể tiến vào âm giới, là người dạy nàng sao?”
“Cũng không phải!” Lão hòa thượng thở dài.
“Nàng vốn có mệnh cách đặc thù, tam khí vây quanh, tất nhiên có thể nhìn thấy vài thứ mà người thường không nhìn thấy, cũng có thể tiến vào m giới, những thứ này không cần ta dạy, nàng đều biết, về phần những tâm ma kia…” Mắt lão hòa thượng sáng ngời, nhìn về phía Tạ Tri Phi.
“Các ngươi có phải đã hiểu lầm gì ta rồi không, ta chỉ là một hòa thượng, không phải thần tiên, còn có thể cho làm cái kia cái này cho nàng ư?”
Tạ Tri Phi do dự: “… Đó là…”
“Đó là kiếp nạn của nàng.” Lão hòa thượng: “Những tâm ma mà nàng muốn giải, là khúc mắc của nàng, giải hết, là độ kiếp, chỉ khi nàng độ hết kiếp, thì mời cởi bỏ được từng nút thắt.”
“Con à, đây là mệnh số của nàng, cũng là con đường tìm hai hồn sáu phách mà nàng chắc chắn phải đi, mà các ngươi…”
“Chúng ta?”
Trái tim của mấy người trong phòng lập tức bị treo lên.
“Không có duyên thì không tụ lại với nhau.”
Lão hòa thượng từ từ giãn mày ra.
“Mấy người các ngươi có vài người đến kết duyên với nàng, vài người đến kết thúc duyên với nàng, chỉ như thế mà thôi.”