Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi - Chương 896
- Nhà
- Tất cả truyện
- Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi
- Chương 896 - Khí vận
Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 896: Khí vận
Chu Viễn Mặc đâu chỉ không biết trả lời ra làm sao, đến hắn còn chẳng tin lời mình nói.
Người chết, thân thể biến thành xác chết, bỏ vào quan tài, chôn trong đất; Hồn phách bị Hắc Bạch Vô Thường dẫn đi, tiến vào lục đạo luân hồi, chuyển thế đầu thai.
Huống chi, người quỷ khác đường.
Cho dù hồn phách mạnh mẽ ở lại nhân gian, cũng không thể liên quan với con người được, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?
Đang nghĩ ngợi, Bùi thái y ngã ngồi dưới đất.
“Cha, cha làm sao vậy?”
“Bùi thúc, có chỗ nào không khỏe sao?”
Bùi thái y không nhìn con mình, mà ngẩng đầu nhìn Tạ Tri Phi.
“Thừa Vũ, ngươi còn nhớ có một lần, nàng mời ta đến lầu Xuân Phong ăn cơm không, lần đó ta đã cảm thấy mạch tượng Yến cô nương không đúng lắm.”
Giọng nói Bùi thái y gần như nằm trong cổ họng: “Sờ có mạch đập, đập cũng rất bình thường, chỉ là không chẩn đoán ra mạch tượng gì.”
Tạ Tri Phi cười gằn: “Đó là bởi vì… ông là lang băm.”
Bùi Ngụ bị mắng là lang băm chẳng hề tức giận, sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi.
“Ta còn nói, nhiệt độ cơ thể cô nương này cũng không bình thường, thấp hơn người bình thường, lạnh như băng.”
“Bùi thúc, trên đời này cũng có người không sợ lạnh, ngươi không thể nói những người đó đều là người chết chứ?”
“Cái này…” Bùi Ngụ cũng á khẩu không trả lời được.
“Tam gia.”
Chu Viễn Mặc sợ hãi: “Ngươi còn nhớ lúc mấy người các ngươi đi Ngũ Đài Sơn tìm Canh Tống Thăng không, người nào cũng lạnh muốn chết, nhị đệ ta nói, Yến cô nương vẫn mặc một bộ đồ mỏng.”
“Thì sao?”
Tạ Tri Phi cả giận nói: “Ông đấy cắn răng chịu, mùa đông cũng có thể mặc áo mỏng.”
“Ai da, ngươi đối đầu với ta làm gì.” Chu Viễn Mặc bị sự phản bác liên tục của hắn làm tức giận: “Người chết mới có nhiệt độ thấp, người chết mới không sợ lạnh, người chết mới không có hơi thở, ngươi hiểu không?”
“Ông không hiểu.” Tạ Tri Phi âm trầm: “Ông ấy chỉ biết có một việc, mạch đập của nàng đang đập, ngươi tìm người chết có mạch đập cho ta xem?”
“Ngươi…” Chu Viễn Mặc tức đến đỏ mặt tía tai, muốn chửi đổng.
“Chu đại ca!”
Tiểu Bùi gia không biết tại sao, đột nhiên tỉnh táo lại.
“Vì sao ngươi nói nàng đã sớm chết? Chu gia các ngươi có bản lĩnh đặc biệt gì không?”
“Tiểu Bùi gia à, chúng ta làm nghề gì?”
“Thầy bói phong thủy.”
“Ta hỏi ngươi, số mệnh là cái gì?
Số mệnh là mạng sống.
Là quá khứ, cũng là tương lai.”
Chu Viễn Mặc: “Tiểu Bùi gia còn nhớ ngươi từng hỏi ta, phong thủy Bùi gia thế nào không?”
“Nhớ, ngươi nói tâm thiện là phong thủy tốt nhất.”
“Thực ra đây chỉ là một trong số đó.” Chu Viễn Mặc: “Mệnh số của Tiểu Bùi gia, ta không cần nhìn bát tự, cũng có thể đoán được đại khái, người có biết là vì sao không?”
Bùi Tiếu: “Vì sao?”
“Cảm ứng.” Chu Viễn Mặc: “Trên người mỗi người chúng ta đều có khí vận, Tiểu Bùi gia có khí vận của Tiểu Bùi gia, Tam gia có khí vận của Tam gia, Lý cô nương có khí vận của Lý cô nương.
Các ngươi mỗi người khí vận, ta đều có thể cảm ứng được, căn cứ những này khí vận, ta đại khái có thể phán đoán quá khứ và tương lai của các ngươi.”
“
Bùi Tiếu nhíu mày: “Thần thánh thế sao?”
“Tiểu Bùi gia, nếu như không có chút thần thánh này, Chu gia cũng sẽ không ngồi ở vị trí Khâm Thiên Giám lâu như vậy.” Chu Viễn Mặc: “Nhưng từ lần đầu tiên gặp Yến cô nương, ta lại chẳng cảm ứng được bất cứ thứ gì.
Không cảm ứng được quá khứ của nàng, tương lai của nàng, chỉ cảm thấy… lạnh.”
Bùi Tiếu hiểu được.
Chu Viễn Mặc không đoán được hung cát, tính không ra quẻ tượng, cảm ứng không được quá khứ tương lai của Yến Tam Hợp, dựa vào ba điểm nãy, mới phán đoán ra nàng đã chết từ lâu.
“Nhưng tại sao nàng có thể…”
“Tiểu Bùi gia, đây là chỗ mà ta không hiểu, trên đời này không có linh đan diệu dược gì, có thể làm cho người chết biến thành người sống cả.”
Chu Viễn Mặc nhìn Yến Tam Hợp trên giường, lẩm bẩm: “Chắc chắn có thứ ta không biết, chắc chắn có, chắc chắn có!”
Nói xong, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tạ Tri Phi.
“Tam đệ à, Yến cô nương có ơn cứu mạng với Chu gia ta, ta cũng giống như ngươi, đều mong nàng không bệnh không tai, có thể sống lâu trăm tuổi!”
Tường thành không thể phá vỡ trong lòng Tạ Tri Phi đột nhiên sụp đổ.
Hắn lảo đảo ngã ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm thiếu nữ trên giường, không nói một lời.
Bỗng nhiên, hắn dường như nghĩ tới cái gì, nhìn về phía bệ cửa sổ.
Bên bệ cửa sổ, chỉ có lư hương, trong lư có một chút tro thơm.
“Hương, cháy hết rồi!”
…
Cổng Tây.
Một chiếc xe ngựa chạy như bay vào, người lái xe là một hòa thượng đầu trọc, hòa thượng này vóc dáng rất cao, để râu quai nón, ánh mắt sắc bén.
Trong màn xe nhô ra một cái đầu, ngũ quan trên đầu khổ sở chen chúc.
“Đồ đệ ngoan, chậm thôi, xương cốt lão hòa thượng ta đã vỡ vụn rồi.”
“Còn nói nữa, nếu không là ngươi một hồi đi ị, một hồi đi tiểu, một hồi kêu đói, một hồi kêu khát, trì hoãn thời gian, thì tối qua chúng đã vào thành rồi.”
“Người già rồi, phân tiểu không nhịn được, đói bụng muốn ăn cơm, khát muốn uống nước, cái này có thể trách ta sao?”
“Đứng nói nữa, thành Tứ Cửu lớn như vậy, chúng ta đi đâu tìm người đây?”
“Tạ gia, thuận tiện cho ngươi xem lại tình cũ, nói thật, tướng mạo của ngươi vẫn rất tuấn tú.”
“Lão! Hòa! Thượng!”
“Ngươi xem ngươi xem, nhắc tới tình cũ là giận ngay, đúng là chẳng tu luyện được gì, đồ đệ ngoan, sắc tức là không, không tức là sắc, ai da, mau dừng xe!”
Một tiếng “Hí” vang lên, xe ngựa vững vàng dừng lại.
Lão hòa thượng bò từ trên xe xuống.
“Sư phụ, người đi đâu vậy?”
“Hỏi đường.”
“Để ta.”
Lão hòa thượng cười: “Ngươi tuấn tú quá, dễ bị đại cô nương tiểu tức phụ câu đi.”
Râu quai nón: “…”
“A Di Đà Phật, thí chủ, xin hỏi Ngũ thành binh mã ty đi như thế nào?”
“…”
“A Di Đà Phật, thí chủ, xin hỏi Binh mã ty đi như thế nào?”
“…”
“A Di Đà Phật, thí chủ, xin hỏi Binh mã ty đi như thế nào?”
“…”
Hỏi liền ba người, ba người đều tránh không kịp.
Lão hòa thượng chợt nổi giận, thầm nghĩ những phàm phu tục tử các ngươi, một đám mắt chó nhìn người thấp, ngửi không ra tiên khí ba trăm năm trên người cao tăng ta sao?
Hắn dứt khoát đi tới trước mặt một tiểu tức phụ xinh đẹp, móng vuốt quỷ vỗ vào mông tiểu tức phụ.
“Lưu manh, hòa thượng làm trò lưu manh… Người đâu, mau tới đây, cứu mạng!”
“Lớn tuổi còn đùa giỡn nữ nhân, ngươi là con lừa trọc chết tiệt.”
“Dáng vẻ thật đáng khinh, không phải là hòa thượng giả chứ!”
“Chắc chắn là hòa thượng giả, đưa đến quan phủ đi!”
“Mau xem kia, bên kia có một quan gia tuần phố!”
“Quan gia, quan gia mau tới a, nơi này có một hòa thượng giả…”
Trong lúc xô đẩy, hòa thượng giả nháy mắt với học trò yêu quý trên xe, hai tay chắp lại hô lớn: “A Di Đà Phật, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục!”
“Đồ đệ yêu đưa tay che trán, mắng một câu: Mất mặt!”